Căn Hộ Có Quỷ

Chương 21: “Em cũng muốn tắm cho chị” (2)



Dịch: Amelie.Vo

Từ nhỏ đến giờ, là một đứa F.A bao nhiêu năm qua, tình huống vượt sức tưởng tượng này đã khiến não bộ tôi lập tức “ngừng” hoạt động.

Chẳng biết từ khi nào Tử Dạ đã cởi dây buộc tóc cho tôi. Cậu nắm lấy gấu áo len, nâng cánh tay tôi lên và cởi nó ra.

Đôi bàn tay giữ lấy góc áo của cậu lướt qua eo tôi và hướng lên trên.

Cậu chăm chú nhìn tôi bằng đôi mắt đen láy rực lửa, bắt đầu từ mắt tôi, tiếp theo là mũi rồi đến miệng của tôi, và sau đó cậu tiếp tục nhìn xuống phía dưới.

Nước có vẻ nóng hơn ban nãy, hoặc có lẽ là ánh mắt cậu mới là thứ khiến tôi sôi sục.

Tử Dạ thật sự cách tôi quá gần, cậu mỉm cười nói:

“Chị đẹp quá.”

Ngón tay cậu phớt qua dây áo ngực của tôi, giọng cậu có hơi khàn:

“Chỗ nào cũng đẹp.”

Trời đất quỷ thần ơi!

Tôi đứng vụt dậy, thuận tay “vớt” Tử Dạ ra khỏi bồn tắm, ném cho cậu mớ quần áo sạch rồi đuổi cậu ra ngoài:

“Em… Em tắm sạch sẽ rồi thì đi ra ngoài đợi đi!”

Đóng sầm cửa lại, hai chân tôi thực sự đứng không vững nữa!

Hơ, cái tên nhóc này học được mấy chuyện này từ đâu vậy?

Chẳng lẽ khi còn sống Tử Dạ cũng là dân chơi?

A A A ~ Cũng đúng thôi, trông cậu đẹp trai như vậy, lại còn xỏ khuyên tai và khuyên môi nữa…

Trí tưởng tượng của tôi bỗng chốc được phát huy năng lực:

Một thiếu niên lưu manh với quả đầu HKT, miệng phì phèo điếu thuốc, tay cầm lon bia, cùng vẻ mặt vênh vênh váo váo?

Không, không, không…

Phải là một gã trăng hoa với kiểu tóc thời thượng, tai đeo khuyên, trước người mang một chiếc túi đeo chéo, hai tay đút vào túi quần, đứng giữa đám con gái với dáng vẻ ngạo mạn!

Sao Tử Dạ lại biết cách thả thính con gái người ta vậy chứ!

Đích thị là một con chó sói đội lốt cún con… Hẳn là do hormone vận động bên trong cậu đã được giải phóng… (Dopamine)

Vả lại hành vi tán tỉnh này của cậu chắc chỉ là vô thức mà thôi…

Trong lòng tôi hết sức bối rối bởi sự tức giận xen lẫn với xấu hổ…

…Trước một tên nhóc quỷ nhỏ hơn tôi tận mấy tuổi cơ đấy!
Có lẽ vì xấu hổ và tức tối nên tôi tắm lâu ơi là lâu! Cuối cùng, tôi cũng phải chui ra khỏi phòng tắm vì bị thiếu không khí. Ban đầu tôi định hùng hổ dạy dỗ Tử Dạ một trận, ai dè vừa ra đến cửa đã thấy cậu đang ngồi xổm ở cửa, ngẩng đầu nhìn tôi với ánh mắt mong chờ.

“Em ngồi ở đây làm gì?” Tôi hỏi.

“Tại vì… sợ chị giận.” Cậu đưa tay lên vuốt lại góc áo ngủ của tôi.

“Biết tại sao chị giận không?”

Cậu lắc đầu.

Nhìn Tử Dạ một hồi, tôi không cách nào giận nổi… Thế nhưng, tôi vẫn tự nhủ thầm rằng dù cậu chàng có bề ngoài của một người trưởng thành nhưng nội tâm bên trong thì lại rất mực đơn thuần, cậu chỉ là vô ý chứ không phải thật sự có ý đồ đen tối với tôi. Cậu chỉ là một tên nhóc quỷ kém tôi những bốn, năm tuổi mà thôi.

“Khờ quá, ngồi xổm như vậy không tê chân sao? Em đứng dậy mau lên.”

Nghe xong, cậu liền đứng dậy, trên người cậu đang mặc bộ đồ ngủ 99 tệ tôi mua.

Lúc này quả thực nhịn hết nổi nữa rồi, tôi bèn bật cười ha hả.

Vẻ mặt cậu càng tủi thân hơn: 

“Không đẹp sao?”

“Đẹp đẹp đẹp! Có điều hơi ngắn tí thôi ha ha ha!”

Cổ tay và mắt cá chân của Tử Dạ lộ hết ra ngoài, trông buồn cười quá thể.

Đôi dép đi trong nhà cũng nhỏ nốt, không đủ che hai gót chân. Tôi ước chừng cậu phải mang size 44 mới vừa.

Tôi nhìn chằm chằm Tử Dạ cả nửa ngày trời, rốt cục cũng mở miệng hỏi:

“Ờ thì, quần lót có vừa không?”

Có trời mới biết, đây là lần đầu tiên tôi lên mạng mua quần lót nam đấy!

Quả nhiên, ánh mắt Tử Dạ hơi lảng tránh:

“…Hơi… chật.”

Chút kiềm chế cuối cùng của tôi giờ hoàn toàn đã sụp đổ, tôi ôm bụng cười ngặt nghẽo không dừng được.

Nhìn gương mặt đỏ au của Tử Dạ, tôi vốn định chọc cậu thêm chút nữa. Song, chợt nhớ đến chuyện ban nãy trong phòng tắm, không biết lúc nào cái tên này sẽ lại bật công tắc đổi vai thành một con chó sói nguy hiểm. Thôi thôi, tốt nhất là không đụng vào!

Tôi kéo cậu ngồi ở mép giường để làm “công tác giáo dục” cho cậu:

“Tử Dạ à, trên thực tế, con gái và con trai không được tắm chung… Đương nhiên, việc chị giúp em tắm lại là chuyện khác.”

“Em không được tắm chung với chị sao?” Cậu mong mỏi nhìn tôi.

Tôi lắc đầu nguầy nguậy: “Ừ, em là con trai, còn chị là con gái.”

“Chị là chị gái, còn em là em trai, vậy cũng không được sao?” Quả nhiên, cậu chỉ đơn giản nghĩ đó là mối quan hệ chị em với nhau.

“Không được là không được ~” Tôi ngáp một cái rõ to, bỗng dưng thấy buồn ngủ kinh khủng. Tôi nhìn lại đồng hồ thì chợt nhận ra bây giờ đã là 5 giờ sáng rồi! Cũng may ngày mai là cuối tuần!

“Chị buồn ngủ quá, chị đi ngủ đây. Tử Dạ, tối nay em sẽ không đi đúng không?”

“Không đi đâu. Em ở lại đây với chị.” Tử Dạ nói tiếp: “Nhưng thời gian em có thể duy trì thể xác con người chỉ còn rất ngắn, chừng vài tiếng nữa em sẽ biến mất. Chỉ có thể đợi cho đến tối mới quay lại đây tìm chị, chị sẽ không giận chứ?”

“Tất nhiên là không. Chỉ cần bây giờ em ở bên cạnh chị là đủ rồi. Mà nè em định ngủ ở đâu vậy?”

“Em ngủ dưới đất.”

“Lạnh vậy sao mà ngủ được… Chị mới vừa mua thêm một cái chăn bông để ở tủ dưới. Em tự mình trải ra sàn rồi ngủ đi.”

“Vâng, chị ngủ ngon.”

Tôi buồn ngủ quá mức rồi, vừa nhắm mắt đã không còn biết trời trăng gì nữa.

Tuy nhiên, chiếc chăn mới vẫn chưa được dùng tới.

Trong giấc mơ, có một tên quỷ nào đó đã lén chui vào chiếc chăn bông và ôm lấy tôi.

Cánh tay người đó tuy gầy nhưng lại khá rắn chắc, hơi thở người đó quẩn quanh đâu đó trên mái tóc tôi.

Một cảm giác an toàn chưa từng có chợt trào dâng trong lòng. Tôi nhịn không được cũng vòng tay ôm lại người đó rồi đánh một giấc ngon lành cho tới tận hôm sau.
Tác giả có lời muốn nói:

Hí hí ngọt không mọi người? *cười nham nhở*