Căn Hộ Có Quỷ

Chương 37: “Hôn nó hay hôn mình, chỉ được chọn một”



Dịch: Amelie.Vo

Cả tôi và Tử Dạ đều trong tình cảnh hết sức ngượng ngùng. Tôi chưa từng trải nghiệm loại tiếp xúc thân mật với người khác phái như vậy, dù cho Tử Dạ chỉ là một cậu nhóc quỷ!

Rất nhiều ngày sau đó, Tử Dạ có xuất hiện sớm hơn vào buổi tối, nhưng hai chúng tôi vẫn chẳng nói chẳng rằng. Tôi làm việc riêng của mình, còn Tử Dạ thì lẳng lặng ngồi ở một góc. Tôi cảm nhận được ánh nhìn khắc khoải của Tử Dạ, khiến cho tôi không tập trung nổi vào việc gì. 

Tôi đành bất đắc dĩ nhắc nhở cậu: 

“Cái tên ngốc này! Em cứ nhìn chị chằm chằm như vậy làm người ta mất tập trung quá! Rảnh thì kiếm gì đó mà làm đi!”

Tử Dạ cúi đầu, úp mặt vào tường làm bộ hối lỗi, hai tai cậu đỏ ửng. Tôi thực không đỡ nổi cái dáng vẻ đáng thương kia mà.

“Em có thể đọc sách, xem tivi hoặc chơi game gì đó.”

Tôi ném chiếc iPad mới mua sang cho cậu. Nhờ hai cái “ô dù” to tướng, tôi mua sắm rất nhiều đồ đạc cùng vật dụng mà không biết ngượng. Cái iPad này cũng là một trong số đó.

Làm việc rồi tắm rửa xong, tôi quay sang thì thấy Tử Dạ vẫn mãi nhìn tôi, hốc mắt đã hoe hoe đỏ.

“Em đang làm gì đó?” Tôi hỏi.

Tôi vừa định bước đến thì Tử Dạ đã lấy tay che màn hình lại, trông như thể không muốn để tôi nhìn.

Nếu như không che thì cũng chẳng sao, nhưng một khi đã che thì lòng hiếu kỳ của tôi lại nổi dậy:

“Đang xem gì đó, mau mau khai thật đi ~”

“Không nói cho chị đâu.” Tử Dạ rầu rĩ cự tuyệt.

“Chà~” Nghĩ một chốc, tôi chợt cười xấu xa: “Đừng bảo là đang xem mấy thứ cấm trẻ em đấy nhé.”

Tử Dạ sửng sốt, mặt mũi thoáng chốc đỏ bừng.

Nhân cơ hội này, tôi “cướp” lấy cái iPad và vuốt màn hình bằng năm ngón tay để mở khóa.

À há! Vậy mà Tử Dạ lại đang đọc bộ manga “Thiếu nữ ngây thơ”!

Là một bộ truyện tôi đã lưu lại!

Đại khái nội dung là: Nam chính nhỏ tuổi đã yêu nữ chính từ hồi còn bé, nhưng bị nữ chính coi là con nít, nhiều lần tỏ tình đều bị ngó lơ. Nữ chính dọn nhà đi thì quên mất tiêu nam chính. Lúc nam chính lớn hơn một chút liền chuyển đến trường mà nữ chính học, tiếp tục theo đuổi nữ chính, nhưng mà nữ chính lại không lựa chọn anh ta. Sau đó gia đình của nam chính gặp phải biến cố. Vì không còn cách nào nên nam chính chỉ đành từ bỏ nữ chính rồi ra nước ngoài cùng bố mẹ. Trước khi đi, nam chính liền tỏ tình lần cuối với nữ chính trong tuyệt vọng rồi biệt tăm biệt tích. Ấy thế mà nữ chính chợt nhận ra mình có cảm tình với nam chính nên ra nước ngoài tìm anh. Trải qua 7749 các loại tình tiết tréo ngoe ngược nhau lên voi xuống chó, cuối cùng hai người cũng kết thúc bằng một màn hôn nhau dưới ánh trăng cảm động phát khóc.

Vì vậy, mắt Tử Dạ đỏ lên là do… cảm động quá khóc?!

Hahahahahahahahaha!

Chuyện một quỷ hồn đọc manga thanh xuân vườn trường rồi bị cảm động tới khóc thật sự là cười rụng răng được mà!

Tay vẫn ôm iPad nhưng tôi đã nằm bò ra giường cười nắc nẻ.

Tử Dạ hụt hẫng vô cùng:

“Em biết ngay là chị sẽ cười em mà! Chị kỳ quá đi ><!”

“Chị thích kỳ vậy đó được không ~” Tôi cười chảy nước mắt.

Tôi đinh ninh Tử Dạ sẽ phản kích, thế nhưng cậu lại chỉ nhìn tôi rồi bật cười theo.

Đợi tôi cười mệt rồi từ từ hoàn hồn lại, Tử Dạ nhẹ nhàng nói:

“Chị ơi, mấy ngày nay chị cứ tránh mặt em suốt, lâu rồi chị không cười với em như thế này.”

“Làm gì có đâu.”

Ừ mà cũng đúng, kể từ cái hôm sự cố khó xử ấy, tôi quả thật tránh Tử Dạ như tránh hủi. Nhưng còn không phải là vì cậu đầu têu trốn trước hay sao! Hứ!

“Em vẫn đang suy nghĩ về lời chị nói. Em muốn biết cái gì gọi là yêu, cho nên em mới xem truyện tranh của chị.” Cậu nghiêm túc nói.   

Ờ… thì thật ra nghiên cứu tình yêu thông qua truyện tranh có gì là không đúng?

“Thế, em tìm được đáp án chưa?” Tôi tò mò hỏi.

“Nhân vật chính của truyện có nói, nếu thích một người thì sẽ muốn hôn người đó…”

Tử Dạ nhìn tôi. Đôi mắt sáng lấp lánh của cậu không những chứa đựng sự hiếu kỳ mà còn cả khát vọng ngày càng mãnh liệt.

“Chị ơi, lời này có phải là thật không?”  

Thanh âm nhẹ như gió thoảng của cậu giống hệt một muỗng kem ngon lành đang lơ lửng trước mặt tôi.

Muỗng kem thoạt nhìn thơm ngon. Nó nhất định sẽ ngọt ngào lắm, ăn vào liền tan ngay trong miệng.

Đầu óc mơ mơ màng màng, suýt chút nữa tôi đã kìm lòng không đậu.

Cốc. Cốc. Cốc.

Có tiếng gõ cửa vang lên. Hai chúng tôi không hẹn mà cùng tự giác tách nhau ra.

Tôi chỉnh đốn lại vẻ ngoài rồi đi ra mở cửa. Là Nhã Nhã.

Nhã Nhã búi tóc lả lơi, vài sợi tóc dài loăn xoăn xõa xuống. Cô mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa màu đen, làn da trắng nõn nà như bừng sáng, trông có phần xinh đẹp và gợi cảm quá mức.

Cơ mà Nhã Nhã không sợ lạnh à! Tôi vội vớ lấy chiếc áo lông vũ khoác lên người cô.

“Hai người đang làm gì mà mặt mũi đỏ gay vậy?” Nhã Nhã lom lom nhìn chúng tôi, ra chiều suy nghĩ.

Tôi: “Có làm gì đâu.”

Tử Dạ: “Không liên quan gì tới chị.”

Nhã Nhã không hề tức giận. Cô nàng lôi ra một xấp bài mỏng rồi nói:

“Mình chán muốn bệnh luôn nè, chơi cái gì tí đi.”

“OK con dê, chơi gì nè?”

Tử Dạ: “Không có hứng.”

Hễ gặp Nhã Nhã là Tử Dạ lại trở nên lạnh lùng, nhìn thật muốn chọt một cái lên gương mặt lạnh ấy!

Nhã Nhã cười khẽ:

“Mình có 15 lá bài ở đây.”

Cô nàng trải chúng lên bàn rồi lật từng tấm theo thứ tự: 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, J, Q, K, A, Joker đen, Joker đỏ.

Cô tiếp tục:

“Tụi mình lần lượt rút những lá bài. Nếu rút được lá Joker đỏ thì sẽ trở thành ‘Đức vua’, còn rút trúng lá Joker đen thì sẽ làm ‘Thằng hề’. Đức vua có thể ra lệnh cho thằng hề trả lời câu hỏi hoặc làm một chuyện gan dạ.”

Tôi đã hiểu: “À là trò nói thật hay mạo hiểm!” (Truth or Dare)

Nhã Nhã mỉm cười gật đầu, đáp với giọng nhẹ hẫng:

“Nếu ai đó không muốn chơi, thì Huyên Huyên cậu chỉ có thể với mình thôi. Cậu nói có đúng không, Huyên Huyên?”

Tôi: “Hai người chơi chắc cũng được mà. Nhưng Tử Dạ em thực không muốn chơi hả?”

Tử Dạ: “Em chơi.”

Vì thế, trò chơi bắt đầu trong bầu không khí vui vẻ.

Vòng đầu tiên Tử Dạ thua còn Nhã Nhã thắng. “Đức vua” Nhã Nhã cười tủm tỉm với “thằng hề” Tử Dạ:

“Em và Huyên Huyên tiến triển tới bước nào rồi?”

Tôi cùng Tử Dạ: “……”

Tôi: “Ơ cái đó… mình và Tử Dạ đâu có chuyện gì đâu.”

Nhã Nhã đặt ngón tay lên môi:

“Suỵt. Huyên Huyên, cậu không được phát biểu trong khâu hỏi đáp này.”

Tôi: “……”

Nhã Nhã nhìn về phía Tử Dạ:

“À chắc là do câu hỏi chưa rõ ràng lắm. Thôi để đổi sang câu khác cụ thể hơn. Em có biết size quần lót của Huyên Huyên không?”

Trời, kịch tính dữ vậy à? Có phải lẽ ra tôi không nên đồng ý chơi cái trò này không?

Cơ mà hẳn là Tử Dạ không biết đâu!

Nếu như “thằng hề” không trả lời được câu hỏi, lời nói thật sẽ trực tiếp biến thành thử thách lớn.

Nào ngờ, Tử Dạ giơ bàn tay phải lên, làm động tác thu ngón tay lại, mặt ửng hồng:

“Bây lớn thôi, chắc là cỡ này.”

Giây tiếp theo, tôi phi ngay một chiếc gối vào đầu Tử Dạ.

Nhã Nhã nhìn chăm chú vào bàn tay cô:

“Cỡ một gang tay thôi sao?”

“Cỡ một gang tay” không phải là từ dùng để miêu tả vòng eo nhỏ nhắn ư? Bàn tay Nhã Nhã vốn đã không to! Với lại… với lại cô nàng chỉ từng nhìn thấy chứ chưa sờ qua bao giờ mà!

Tử Dạ cũng không né tránh, để mặc tôi cầm gối đập một trận. Cậu lóng ngóng đáp:

“Cỡ đó, cỡ đó đúng rồi!”

Tôi vừa quê vừa tức:

“Mình nghi ngờ hai người đang bóng gió rằng mình bị lép!!!”

“Không lép.” Lần đầu tiên, bọn họ lại ăn ý như vậy.

AAA! Tôi muốn phục thù!

Vòng thứ hai, tôi thuận lợi rút lá “đức vua” còn Nhã Nhã bóc trúng “thằng hề”. Quá tuyệt, tôi có thể hỏi Nhã Nhã một câu hỏi.

Thú thật, Nhã Nhã là một chị gái bí ẩn. Tôi có rất rất nhiều câu hỏi muốn hỏi cô nàng. Lần này đã có cơ hội nhưng tôi lại không biết phải bắt đầu hỏi từ câu nào.

Suy nghĩ cả nửa ngày trời, cuối cùng tôi hỏi:

“Nhã Nhã, có phải cậu có chuyện gì giấu mình không?”

Kỳ thực, tôi có cảm giác như Nhã Nhã luôn tự bọc mình trong lớp áo giáp dày bất kể đối mặt với ai. Chính xác thì cô nàng kể cho tôi nghe rất nhiều thứ nhưng tôi vẫn cho rằng cô đang giấu tôi một số chuyện mấu chốt.

“Ừ có.” Nhã Nhã trả lời cực mau.

“Là chuyện gì?”

Nhã Nhã cười híp mắt:

“Huyên Huyên, cậu chỉ được hỏi một câu thôi.”

Ơ, biết vậy tôi đã hỏi vấn đề xấu hổ hơn rồi!

Tôi: “Mình sẽ thắng mấy vòng tiếp.”

Nhã Nhã: “Mình chống mắt lên chờ nè.”

Tuy nhiên, liên tục mấy vòng mà tôi vẫn không thắng được!

Tử Dã thắng hai lần, một lần thắng Nhã Nhã, còn một lần thắng tôi.

Lần thắng Nhã Nhã, cậu lạnh nhạt hỏi:

“Chị là người song tính à?”

(Bisexual – Song tính luyến ái: thích cả nam lẫn nữ)

Trong đầu tôi toàn là: Cái tên nhóc ngây thơ này cũng biết cả khái niệm song tính luyến ái? Học ở đâu ra vậy?

Nhã Nhã khẽ nghiêng đầu suy tư:

“Trước mùa đông năm ngoái, chị vẫn nghĩ mình là gái thẳng. Còn bây giờ e là chị đang rất có hứng thú với một người. Nếu như vậy cũng tính thì chắc gọi là les nhỉ?” (lesbian)

Nhã Nhã tự cười một mình. Còn sắc mặt Tử Dạ lại cực kỳ tệ.

Vậy có chuyện gì đã xảy ra vào mùa đông năm trước? Chuyện Nhã Nhã giấu, có phải là sau lần từ biệt tôi, cô nàng đã tình cờ gặp được một cô gái nào đó đặc biệt? Tôi vắt óc suy diễn.

Lúc Tử Dạ làm “đức vua” còn tôi làm “thằng hề”, Tử Dạ yêu cầu tôi nhận một thử thách. Cậu nói với tôi:

“Chị ơi, chị có thể ôm em một cái không?”

Trước đây, Tử Dạ rất hay bám dính lấy tôi, thích cọ cọ hoặc ôm chặt tôi. Vóc người cậu cao lớn, nên tối ngủ tôi thường có cảm giác nặng như thể “Ngộ Không bị đè dưới Ngũ Hành Sơn”. Song, kể từ sự việc khó xử kia, khoảng cách giữa hai chúng tôi tự dưng ngày một lớn thêm. Quả thực, nhiều ngày rồi cậu không có ôm tôi nữa.

Tôi bất giác thấy hơi ngại ngùng.

Nhưng cứ nghĩ đây chỉ là một trò chơi, ôm một chút cũng chẳng mất mát gì, thế nên tôi đứng dậy, tiến về phía Tử Dạ hai bước.

Tôi cúi người, giang tay ra rồi ôm lấy Tử Dạ đang ngồi trên đệm.

Sau khoảng hai giây, tôi vỗ nhẹ vào lưng cậu rồi đứng thẳng lên để trở về chỗ ngồi của mình.

Ai nào biết Tử Dạ bỗng dưng ôm lại tôi. Cậu kéo tôi về phía cậu, để tôi đứng giữa hai chân cậu. Cậu vòng tay qua người tôi, cái đầu mềm mềm dựa vào eo tôi rồi nhẹ nhàng dụi dụi.

“Nhột quá đi!” Nhịn không được, tôi bật cười.

Tử Dạ ngẩng đầu lên nhìn tôi.

Đôi mắt cậu mới đẹp và sáng xiết bao, tựa như những vì sao long lanh tỏa sáng.

Khuôn mặt đỏ ửng đông cứng lại  của tôi phản chiếu bên trong đó.

AAAA!

Đây là loại ánh mắt gây sát thương chí mạng gì vậy nè!

Trái tim tôi đang nháo nhào đập loạn.

Dường như Tử Dạ cũng nhận ra được điều này, đầu cậu chậm rãi nhích dần đến vị trí trái tim tôi. Cậu bất chợt kéo tôi khuỵu xuống.

Đầu gối tôi quỳ trên sàn nhà, toàn bộ cơ thể đè lên người cậu.

Tử Dạ choàng tay ôm và áp tai mình lên ngực tôi. Cậu lắng nghe nhịp tim đang đập thình thịch bên trong lồng ngực!

“Nhanh quá.” Cậu khẽ thốt lên.

Nếu còn tiếp tục như vậy, chắc trái tim tôi sẽ bị quá tải mất!

Tôi mau mắn đẩy Tử Dạ ra.

Đúng lúc này, tôi vô tình thoáng nhìn Nhã Nhã.

Nụ cười trên gương mặt Nhã Nhã chợt tắt, cô nàng trơ mắt nhìn hai chúng tôi.

Không có phẫn nộ, không có phấn khích, không có giả vờ.

Chỉ có một chút… bi thương.

Cùng khao khát.

Ánh mắt ấy hệt như ánh mắt ngày hôm đó cô nàng nhìn người tuyết và cây kẹo hồ lô.

Vỏn vẹn một vài giây, Nhã Nhã cúi đầu không nhìn nữa.

Có vẻ như cô chủ động tránh xa thế giới của tôi và Tử Dạ, lại tiếp tục khoác lên mình lớp áo giáp dày cộp kia.

Thời khắc này, tôi chợt nghĩ…

Nhã Nhã là một mỹ nhân mà ai nhìn cũng thích. Song, cô nàng lại rất thiếu thốn tình thương và sự chăm sóc.

Khi còn nhỏ, cô khát khao được cha mình yêu thương, thế nhưng ông lại ngoại tình và có con riêng ở bên ngoài. Đến khi trưởng thành, cô yêu Hạ Gia nhưng hắn lại chưa từng yêu cô mà chỉ ở bên cạnh để lợi dụng cô, hơn nữa còn ngoại tình từ sớm.

Tâm trạng tôi bất giác chùng xuống, tôi có chút buồn thay cho Nhã Nhã.

Thế nên tiếp theo, tôi lặng lẽ mong chờ Nhã Nhã thắng để tôi có thể làm điều gì đó cho cô nàng.

Nhã Nhã thực đã thắng. Cô thành công rút lá “đức vua” còn tôi rút trúng “thằng hề”.

“Muốn mình nói thật hay nhận thử thách đây?” Tôi hỏi.

Nhã Nhã mỉm cười:

“Thử thách đi. Mời Huyên Huyên phân phát một chiếc hôn ~ Đối tượng là nó hoặc là mình. Chỉ được chọn một.”

Dứt lời, Nhã Nhã nhìn tôi và Tử Dạ, như thể đã đoán được tôi chắc chắn sẽ hôn Tử Dạ.

Tử Dạ cũng hơi đỏ mặt, nhìn lại tôi bằng ánh mắt đầy chờ mong.

Thế nhưng, tôi lại bước về phía Nhã Nhã rồi cúi người giữ lấy gương mặt cô nàng, sau đó hôn nhẹ lên trán.

Cô lập tức đơ người, trợn tròn mắt.

Cú sốc của Nhã Nhã cơ hồ đã tác động lên tôi. Trong nháy mắt, tôi như thấy có một dòng điện tràn vào cơ thể mình.

Tôi nhìn ra được sự kinh ngạc cùng mừng rỡ trong đôi mắt người con gái trước mặt.

Theo sau đó là dục vọng chiếm hữu điên cuồng.

Chừng như tôi đã nhìn thấy những nhành cây khô đen đúa chết chóc quấn quanh cổ chân mình. Chúng nhanh chóng bò lên người và quấn chặt lấy tôi khiến cho tôi vô phương cử động! Cảnh tượng này gợi lại trong tôi cơn ác mộng mà tôi đã sắp sửa quên mất!

Gương mặt đẹp đẽ của Nhã Nhã cách tôi rất gần:

“A ~ Huyên Huyên à, mình vốn dĩ định tha cho cậu.”

Vẻ cuồng loạn lóe lên trong ánh mắt:

“Nhưng sao cậu lại đáng yêu như vậy chứ? Sao cậu lại không phải là của mình? Mình muốn có được cậu vô cùng, muốn ơi là muốn…”

Nhã Nhã hít sâu một hơi, hương thơm đặc thù của cô bao trùm lấy tôi khiến tôi hoa mắt váng đầu.

Phút tiếp theo, tôi được kéo vào trong vòng tay của Tử Dạ.

Tôi nghe thấy Tử Dạ nổi giận hét vào mặt Nhã Nhã:

“Chị đang làm cái mẹ gì vậy?!”

Nhã Nhã quấn lại mái tóc tán loạn của mình. Ngón tay cô lướt qua mớ tóc đen dày bên trên, lộ ra vầng trán nhợt nhạt. Cô hé miệng thở hổn hển. Nhã Nhã nhắm mắt lại, vẻ mặt có chút kỳ quái:

“Xin lỗi, không khống chế được.”

Tử Dạ hỏi tôi:

“Chị ơi, chị có ổn không?”

Tôi ngơ ngác:

“Vừa rồi có chuyện gì vậy? Chị bình thường mà.”

Lúc này, não bộ tôi như bị trì trệ. Tôi cố hớp lấy không khí, hoàn toàn mờ mịt với sự việc vừa xảy ra tức thì. Tôi chỉ cảm thấy chóng mặt và buồn ngủ cực kỳ. Những lời mà Nhã Nhã và Tử Dạ nói với nhau hết sức mơ hồ và khó hiểu.

“Nhã Nhã, ban nãy cậu bị sao vậy?” Tôi hỏi.

“Mình hơi mệt, mình về trước đây. Ngủ ngon.” Nhã Nhã rời đi.

Sau đó, vì quá buồn ngủ, tôi liền nhắm mắt thiếp đi.
Nửa đêm, Tử Dạ quay trở lại.

Tôi ngửi thấy mùi máu tanh.

Tôi vội vã bật đèn lên, liền phát hiện trên mặt, trên lưng và trên cánh tay của Tử Dạ chằng chịt vết thương.

“Em đã đi đâu, làm gì thế?!”

“Đánh nhau.”

“Đánh nhau với ai?! Không nói chuyện tử tế với nhau được à?”

“Đó là vấn đề nguyên tắc, không nói tử tế được. Chị đừng lo, mấy vết thương này liếm một chút là lành.”

Tử Dạ căng thẳng nắm lấy vai tôi:

“Chị ơi, chị có chỗ nào không khỏe không?”

“Chị vẫn khỏe như vâm mà.” Tôi nghi ngờ gặng hỏi: “Lần trước em bị người nhà khóa lại trên gác mái, lần này cũng là bọn họ à?”

Tử Dạ thở dài:

“Vâng. Giấu không được chị.”

“Bọn họ sống ở gần đây à? Em nói với chị bọn họ đang ở đâu đi, tụi mình cùng nhau nghĩ cách.”

“Lần sau gặp lại họ sẽ nói với chị.”

“Đừng hòng gạt chị. Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra giữa em và Nhã Nhã?”

“Em không hiểu được cái kẻ điên nói năng dối trá đó.”

“Sao em lại nói Nhã Nhã như vậy!”

“Em sẽ bảo vệ chị.” Tử Dạ nghiêm nghị nói.

“Hừm.” Chưa kịp nổi nóng thì cơn giận của tôi đã bốc hơi.

“Thật sự em chỉ muốn giấu chị đi.” Tử Dạ lại thở dài.

“Giấu gì cơ, chị còn muốn đưa em đi du lịch một chuyến.”

Tử Dạ bật cười. Song, như chợt nhớ ra điều gì, cậu tức giận nói:

“Nhắc mới nhớ, hôm nay chị lại dám hôn người khác. Chị quá đáng lắm.”

“Gì nữa đây, bình thường như cún con, hết cắn rồi liếm chị còn chưa đủ sao.”

“Nhưng chị chưa bao giờ chủ động hôn em.”

“Cho dù em định nói cái gì tiếp theo thì cũng ngưng đi nha.” Tôi xấu hổ đẩy cậu ra.

“Không muốn.” Tử Dạ buồn bực kháng nghị.

Cậu ngồi xổm trước mặt tôi rồi ghé sát người vào tôi, vẻ mặt vừa mong đợi vừa dè dặt:

“Chị ơi, hôn em một cái, có được không?”