Căn Hộ Có Quỷ

Chương 46: Những giọt nước mắt vào mùa mưa năm ấy



Dịch: Amelie.Vo

Một áp lực khủng khiếp từ việc mất trọng lực đè ép lên nội tạng của tôi. Từng hồi ức trong quá khứ lũ lượt tràn về. Thời gian lúc này như ngừng trôi…

Mẹ tôi vác chiếc bụng to đùng, nói với tôi:

“Huyên Huyên, con sắp sửa có em trai rồi.”

Ở trong phòng hồi sức, lần đầu tiên tôi ôm em trai đỏ hỏn, gương mặt nó nhăn nheo như khỉ.

Tôi chơi xếp gỗ với nó, thay tã cho nó. Vừa mới định đi ra ngoài mua một cây kem đá thì đã nghe thấy tiếng nó khóc ầm lên. Tôi tức mình chỉ vào mũi nó mắng thì nó không những nghe không hiểu mà còn bò lại ôm chân tôi và cười khục khặc.

Tới tuổi mọc răng nó hay đuổi theo tôi để cắn, chắc có lẽ phản ứng của tôi khiến nó thấy thú vị. Cắn được tôi rồi, tôi còn chưa kịp khóc thì nó đã khóc bù lu bù loa cả lên.

Lúc đi học, trước khi viết được chữ “Minh” (明) đơn giản, nó đã biết viết chữ “Huyên” (暄) rồi.

Có một đoạn thời gian, nó nghĩ tôi là tiên nữ hạ phàm, cái gì cũng biết. Ví dụ như pháo hoa là do tôi phát minh ra, nên ngày nào nó cũng bốc phét: Chị hai giỏi nhứt! Khi chỉ số thông minh tăng theo tuổi tác, nó dần trở thành “con nhà người ta” và nhận ra chị gái mình ngốc nghếch biết mấy. Lúc này nó thường hay viết về tôi trong bài làm văn của nó, bao gồm “Người tôi thích nhất, người tôi ghét nhất”, “Chị gái tôi là đồ ngốc”, “Không có tôi là chị tôi hết cách”, “Ước mơ của tôi”, vân vân và mây mây.

Mỗi ngày nó ngang ngược trong trường mầm non, nên cô giáo thường phải gọi điện thoại về cho mẹ tôi, để mắng vốn rằng nó hay bắt nạt bạn khác. Nhưng ở nhà nó lại nhát như thỏ đế, hết sợ mưa rồi lại sợ sấm sét, hết sợ nhện rồi lại sợ gián, sợ cả những khi không có ai đến đón nó ở trường. Đi ra ngoài, nó thường nắm tay tôi rất chặt. Buổi tối ngủ, nó hay ôm gối rồi rúc vào ổ chăn của tôi.

Tôi đi đâu làm gì nó cũng đều bám dính lấy tôi, dụi dụi vào người tôi. Nhiều lúc tôi băn khoăn tự hỏi là do nó biết nhìn sắc mặt người khác hay là do da mặt nó dày không thấm nước, có phải trong bụng chứa toàn chuyện xấu xa, cứ chọc tôi điên tiết lên rồi bắt đầu giả bộ khóc lóc, vừa khóc vừa nhìn xem thái độ của tôi.

Mỗi lần tôi bị mẹ đánh và ôm đầu khóc ở trong phòng, nó đều chạy đến ôm cánh tay tôi và nói rằng chừng nào nó lớn nó sẽ bảo vệ cho tôi.

Mỗi lần bố mẹ cãi nhau, nó nói với tôi: Chị hai ơi, khi nào tụi mình lớn, không cần ở với bố mẹ nữa. Chỉ hai chị em mình sống chung, nhất định tụi mình sẽ không bao giờ cãi nhau như vậy.

Sinh nhật tôi năm nào nó cũng đều vẽ tặng tôi một con gấu nhỏ xấu xí. Năm tôi 12 tuổi, tranh của nó bị tôi cười nhạo không thương tiếc. Nào ngờ cái thằng nhóc tinh ranh ấy lại bảo: Con gấu này lợi hại lắm! Chị lạnh, nó giúp chị sưởi ấm; chị đói, nó đút cho chị ăn; chị làm bài tập không xong, nó làm phụ chị; điểm kiểm tra chị không tốt, nó ôn bài với chị; chị bị ăn hiếp, nó giúp chị phục thù; chị không cưới chồng được, nó sẽ nuôi chị!

Đương nhiên, nó cũng chẳng thể nào nói được một bài phát biểu thật dài…

…Mà chỉ bưng quyển “bí kíp” của mình, đọc một mạch rõ to và diễn cảm. Chiếc răng khểnh của nó sáng ánh lên một niềm kiêu hãnh.

Trong khoảng thời gian đó, mẹ thường mắng tôi lôi thôi, sau này không lấy nổi chồng. Vì vậy, nó mới để ý tận dụng viết thành lời thoại.

“Em nói ai không lấy chồng được hả?”

Tôi vớ lấy chiếc gối và đuổi theo đập nó nhưng nó lại quay đầu và làm mặt quỷ với tôi.

Nhìn hai đứa nhỏ chúng tôi, những người lớn xung quanh cũng bật cười ha hả.

Chỉ vỏn vẹn trong vòng một giây ngắn ngủi, tôi như lại trải qua sáu năm quý giá kia một lần nữa.

Châu Minh Minh nắm lấy tay tôi và nở một nụ cười tàn nhẫn.

Gương mặt trước mắt và gương mặt trẻ thơ trong sáng như hợp lại làm một.

Một đứa bé đáng yêu đến thế cứ vậy mà rơi thẳng xuống.

Tôi không thể tưởng tượng được nó đã phải tồn tại suốt mười năm này như thế nào.

Tôi cũng không tưởng tượng nổi nó đã ôm ấp mối di hận và trải qua những chuyện gì.

Vậy thì thôi không cần phải nghĩ nữa.

Tôi nắm chặt tay nó.

Nếu như em muốn, vậy thì chị sẽ…

“Ở-BÊN-EM!” Tôi hét lên.

Khoảnh khắc kế tiếp, tôi bị một sợi dây leo quấn lấy, còn cơ thể Châu Minh Minh thì bị đập mạnh vào tòa nhà bên dưới!

“MINH MINH!”

Những sợi dây leo đã kéo tôi lên và ngay sau đó tôi ngã vào một vòng tay rắn chắc.

Là Tử Dạ!

Tử Dạ ôm lấy tôi, nhanh chóng chạy vào bên trong tòa nhà.

Lúc này tôi mới chợt nhận ra nơi đây chỉ là một đống hoang tàn không người ở.

Tử Dạ đưa tôi đến một căn phòng an toàn:

“Tụi mình đợi đây là được rồi.”

Tôi nghe thấy tiếng ẩu đả cùng tiếng va chạm. Cả tòa nhà như đang chấn động.

“Không được! Châu Minh Minh sắp biến mất rồi! Chắc chắn nó đánh không lại lệ quỷ!”

Tử Dạ kéo tôi lại:

“Chị chỉ là người bình thường, chị không ngăn nổi ma quỷ đánh nhau đâu.”

Đầu óc tôi ong lên:

“Nhưng nếu vậy thì chuyện gì sẽ xảy đến với Minh Minh?”

Lời vừa hỏi ra, tôi lại sợ nghe được câu trả lời.

Tử Dạ: “Người phụ nữ đó sẽ khiến cậu ta tan biến hoàn toàn. Thật ra cậu ta đã lang thang trên cõi đời này quá lâu rồi, rời khỏi đây cũng không phải là chuyện xấu. Biết đâu có thể đi đầu thai và có một khởi đầu mới tốt hơn.”

“Không!!! Nó không thể nào biến mất như vậy được!!! Chị không muốn!!! Nó còn nhiều nguyện vọng chưa thực hiện lắm!!! Nó đã đợi lâu như vậy mà! Chị không muốn đâu!!!”

Nước mắt tôi ồ ạt tuôn rơi trong vô thức. Một vài hình ảnh trắng đen dần lóe lên trong đầu, rất đỗi thân thuộc, mà cũng rất đỗi xa lạ. Dường như tôi nghe được tiếng mưa rơi. Tôi nghĩ mình sắp gục ngã mất rồi.

Tôi không thể chấp nhận sự thật rằng mình sẽ đánh mất Châu Minh Minh một lần nữa.

Cảm giác thống khổ cùng cực ấy, tôi không muốn trải qua lại một chút nào.

Tôi đẩy Tử Dạ và chạy ra ngoài.

“Nhã Nhã!!! Làm ơn đừng đánh Châu Minh Minh!!! Dừng lại đi mình cầu xin cậu!!!”

Tử Dạ chắn ở trước mặt tôi, cậu thì thầm hỏi:

“Chị thương tiếc cậu ta như vậy sao?”

“Nó là em trai ruột của chị! Chị không thể để mất nó được!”

Cậu nắm lấy tay tôi:

“Vậy em sẽ đưa cậu ta đến trước mặt chị. Chị phải ở yên đây, không được chạy lung tung. Hãy tin tưởng em.”

Tử Dạ đi rồi.

Tôi đứng đợi ở trong không gian xám ngắt.

Tôi nghe thấy âm thanh xô xát, nhưng đến chuyện thăm dò phương hướng phát ra tiếng động cũng khó khăn vô cùng.

Tôi thực căm ghét chính mình chỉ là một người bình thường, tay trói gà không chặt.

Ngoại trừ việc gào thét và gây cản trở, tôi làm được cái gì đây?

Chỉ hy vọng hết thảy những chuyện này đều là một cơn ác mộng.

Hy vọng có thể quay về quá khứ và bắt đầu lại từ đầu.

Nếu có cơ hội thứ hai, tôi nhất định sẽ nâng niu hoàng tử bé của tôi trong tay, dùng hết sức lực để bảo vệ cho nó, nhìn nó trưởng thành qua từng ngày, và từng bước thực hiện giấc mơ của cả hai.
Không biết qua bao lâu, tôi nghe được những tiếng bước chân đi đến. Nhã Nhã và Tử Dạ đã xuất hiện trở lại. Những sợi dây leo màu đen của Nhã Nhã buông lỏng và đưa Châu Minh Minh đến trước mặt tôi.

Đứa nhỏ sáu tuổi với hình hài trong suốt đang nằm yên trên mặt đất không cựa quậy.

Tôi bước lên trước, cố gắng ôm lấy nó, cố gắng chạm vào nó. Nhưng không thể.

Nhã Nhã: “Còn điều gì nữa thì cậu mau nói với nó đi. Nó sắp sửa tan biến rồi.”

Khoảnh khắc này, sự tuyệt vọng vô cùng tận trong tôi bỗng chốc hóa thành cơn tức giận sục sôi trong lồng ngực. Tôi liều mạng lao về phía Nhã Nhã:

“Sao cậu lại tấn công nó! Vốn dĩ nó đã sớm không ổn rồi! Rõ ràng cậu biết nó quan trọng với mình như thế nào mà!”

Nhã Nhã cau mày:

“Nó muốn giết cậu, cậu quên rồi à?”

“Mình bằng lòng chết cùng với nó!!!”

“Mình đã nói rồi, nếu có kẻ nào dám làm hại cậu, mình sẽ không tha cho nó, không cần biết kẻ đó là ai? Hơn nữa, là nó tự muốn biết mất, liên quan gì đến mình?”

“Chị im lặng đi.” Tử Dạ gầm gừ.

Tôi đã không nghe vào được lời nào nữa rồi. Tôi nằm xuống bên cạnh Châu Minh Minh, ngắm nhìn gương mặt nó, nhẹ nhàng vòng tay sang, tưởng tượng như bản thân mình đang ôm lấy nó.

Tựa như lúc còn nhỏ, đợi nó ngủ say rồi, tôi sẽ khẽ khàng nằm bên cạnh nhìn, chọt chọt lên khuôn mặt tròn trịa và trộm nghe những lời nó nói mớ. Sau khi vẽ lên mặt nó một chú rùa, tôi sẽ ôm nó vào trong lòng mình.

Những hạt bột mịn li ti như bụi sao trời từ từ thoát ra khỏi cơ thể Châu Minh Minh.

Tôi không ngừng gọi:

“Minh Minh! Minh Minh! Minh Minh!”

“Mở mắt ra nhìn chị một lần có được không?”

“Chỉ cần em muốn, chị sẽ lập tức đi cùng với em! Đi đâu cũng được!”

“Chị không sợ chết! Chị thật sự không sợ chết!”

“Minh Minh, chị van xin em đó!”

Tôi vật vã khóc, khóc đến kiệt quệ và nấc lên không ngừng. Trái tim tôi sao đau quá… Đau đớn quá đi thôi! Mũi tôi đã nghẹt kín rồi, dù cố há to miệng để hít thở nhưng lại hớp không vào một ngụm khí, không cách nào hô hấp nổi.

Cuối cùng, tôi thấy Châu Minh Minh mở mắt ra.

Nó nhìn tôi đầy mệt mỏi:

“Vì em mà chị khóc meo meo thành một con mèo nhỏ lem luốc rồi.”

“Van cầu em đừng bỏ chị đi mà!”

Nhã Nhã: “Sự biến mất của nó là điều không tránh được. Bây giờ nếu đếm ngược, chỉ còn lại nhiều nhất là nửa giờ. Sau đó nó sẽ triệt để tan biến. Tốt hơn là nói những điều hữu ích một chút.”

Tử Dạ: “Tận dụng những giây phút cuối như thế nào là lựa chọn của hai người họ. Chị bớt nói đôi câu đi.”

Minh Minh:

“Thật ra trạm dừng tiếp theo có thể sẽ tốt đẹp hơn. Ban nãy em nhìn thấy được ông bà nội. Bọn họ đã chỉ đường cho em. Có lẽ em vẫn còn cơ hội đầu thai chuyển kiếp. Dù sao em cũng chưa từng giết ai hay làm điều gì sai trái.”

“Minh Minh chị không muốn em mang theo bất kỳ nỗi tiếc nuối nào!”

“Tiếc nuối?” Nó nhắm mắt lại, mờ mịt nói: “Tiếp tục vất vưởng ở đây thì không tiếc nuối sao? Chị hai ơi, chị sẽ sớm quên em thôi, cũng giống như lần trước vậy.”

“Chị ấy không hề quên cậu. Chị ấy vẫn luôn tìm một người thay thế cậu.” Tử Dạ đột nhiên nói.

Gì cơ, thay thế ư?

Châu Minh Minh nhướn mày:

“Sao nào, giờ vẫn muốn bịa chuyện ư?”

Tử Dạ hờ hững đáp:

“Nếu không phải vì chị ấy, tôi sẽ không bao giờ chia sẻ phần ký ức này với ai. Xem xong thì biết rốt cuộc là tôi bịa ra, hay là sự thật.”
Ngay sau đó, cảnh tượng xung quanh chúng tôi biến thành một mảng tối tăm u ám.

Một thành phố âm u phủ kín mây đen trên bầu trời, người người chạy trên đường phố. Trời bắt đầu đổ mưa. Từng giọt, từng giọt tí tách rơi xuống, gột rửa đi tất cả mọi thứ trên đời.

Tôi, Châu Minh Minh, Nhã Nhã cùng Tử Dạ đứng dưới màn mưa, nhưng lại không cảm nhận được gì cả.”

Tử Dạ: “Đây là ký ức lúc 8 tuổi của tôi, ngày 12 tháng 4.”

Một cậu bé tóc đen lao ra từ một con ngõ nhỏ, loạng choạng bỏ chạy trên phố đông người qua. Cậu chạy hết sức trầy trật, hô hấp khó khăn, mặt mũi đỏ bừng. Cậu dừng lại để hít thở, thoạt nhìn trông rất khổ sở. Mặt cậu in hằn một dấu tay, trên mu bàn tay có nhiều vết thương, dép bị mất một chiếc, còn đầu gối thì bầm dập.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, tận tình cuốn đi những dơ bẩn trên người đứa bé.

Bước thêm vài bước nữa, cậu nhóc chợt giẫm phải vỏ chuối rồi ngã lăn ra đất.

Cậu lẳng lặng nhìn xuống vết thương của mình, rồi khập khiễng đi đến dựa vào bức tường xám xịt, ngồi xuống cạnh bên một đống rác.

Thỉnh thoảng, có vài người đi đường bước ngang qua.

“Mẹ, mẹ ơi! Thằng nhóc kia đang tắm mưa kìa mẹ!”

“Không liên quan gì đến mình. Đừng có nhìn!”

“Trời ơi, ở dơ quá! Chắc là con của ăn mày đó mẹ!”

“Thối chết đi được.”

Cậu bé cụp mắt xuống, cả người lạnh run lẩy bẩy.

Một bé gái mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, tay cầm một chiếc ô màu đen đi về phía cậu nhóc. Cô đi một đôi giày da màu hồng trông cực kỳ không ăn nhập.

Tử Dạ đưa chúng tôi lại gần để quan sát.

Cậu mỉm cười:

“Tối hôm đó 7 giờ 10 phút. Đang dầm mưa thì tôi gặp chị ấy lần đầu tiên. Khi ấy, chị 12 tuổi.”

Thật thế ư? Thế thì tại sao tôi lại không có ấn tượng gì hết? Tôi ngờ vực tiến lại gần.

Tử Dạ và Nhã Nhã đều xem rất hào hứng, nhưng Châu Minh Minh lại không nguyện ý xem tiếp chút nào:

“Tôi không muốn biết chuyện của cậu và chị hai đâu!”

Cô bé gái dùng chiếc ô to màu đen của mình để che mưa cho cậu nhóc. Khuôn mặt của cô rất trắng, mái tóc đen nhánh, cổ tay và cổ chân rất nhỏ, như thể chỉ cần bẻ nhẹ là có thể gãy lìa. Quầng mắt cô bé sưng phồng và đỏ ửng. Mà giờ phút này, ánh mắt ấy lại toát lên một sự kinh ngạc và vui vẻ một cách bất bình thường.

Cô bé cười nói:

“Minh Minh à, chị tìm được em rồi! Về nhà với chị nhé!”

Tôi nghe như sét đánh ngang tai.

Cô bé cầm ô và nắm tay cậu bé về nhà.

Cả hai người bước vào một con hẻm không tên, đi bộ dưới bóng cây rậm rạp. Trong cơn mưa như trút nước, bọn họ bước vào một khu nhà xập xệ kiểu cũ.

Leo lên tầng bốn, đứng trước căn hộ 401, cô bé gấp ô lại để trước cửa nhà rồi kéo cậu bé vào bên trong. Thế nhưng, cậu bé vẫn thận trọng đứng ở ngoài cửa.

Cô bé cười bảo:

“Bạn nhỏ Châu Minh Minh, tới nhà rồi còn ngại ngùng gì nữa! Có phải em còn giận chị không? Giận chị không xem pháo hoa với em hả? Ngốc~này~, người ta còn bắn pháo hoa nhiều lần nữa mà, mình mới lỡ mất có một lần thôi. Với lại tụi mình có thể đi mua que pháo hoa cầm tay để chơi mà!”

Cô bé đưa đôi dép hình gấu nhỏ sang cho cậu:

“Mau thay giày bẩn đi ~”

Cô kéo cậu ngồi xuống bàn trà, rồi đưa bánh kem tới trước mặt cậu, hệt như đang dâng lên bảo vật:

“Bánh kem em thích nè! Ngọt ơi là ngọt luôn á!”

Cậu bé đánh ực một tiếng rồi cẩn thận cắn một miếng nhỏ…

… Rồi le lưỡi: “Ngọt quá đi.”

Cô bé ngạc nhiên:

“Không phải em là trùm ăn đồ ngọt sao?”

Bụng của bé trai kêu lên ồn ột, cậu cúi đầu ăn ngấu ăn nghiến.

Cô bé hài lòng nhìn cậu ăn chiếc bánh. Đợi cậu ăn xong thì lau miệng cho cậu.

Cậu bé hỏi:

“Chị ơi, bố mẹ chị đâu rồi?”

“Gì mà bố mẹ chị chứ. Là bố mẹ mình mới đúng. Bố không về nhà nữa, còn mẹ chắc sẽ về trễ đấy!”

Cậu bé đứng dậy:

“Em cám ơn chị. Cám ơn chị cho em ăn bánh. Em phải đi rồi.”

Dường như không nghe thấy lời cậu, cô gái nhỏ cúi người ngửi tóc cậu:

“Ủa em lăn lộn ở đâu mà hôi vậy hả?! Cứ y như là mới lăn từ trong bãi rác ra!”

“Về nhà em sẽ….”

Cô bé nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu rồi nở một nụ cười trong trẻo:

“Nghe lời chị đi tắm một cái nhé, được không nè?”

Cô dắt cậu vào phòng tắm chật hẹp, sau đó lột sạch đồ trên người cậu rồi dùng vòi hoa sen xối nước cho cậu.

Miệng vết thương dính phải tia nước, cậu đau đớn kêu rên.

Cô bé vội vã nghiêng người nhìn thử:

“Trời ơi, sao em bị thương khắp người vậy? Đứa nào dám ăn hiếp em?”

“Do em vấp té ạ.”

“Sao lại bất cẩn thế chứ!”

Động tác của cô bé trở nên dịu dàng và cẩn trọng hơn hẳn.

Từng chút rồi từng chút một, cô cọ rửa những vết bẩn trên người và gội đầu cho cậu.

Trong bầu không khí ấm cúng, tiếng cười của cô bỗng bay biến rồi chuyển thành nỗi ân hận sâu sắc:

“Hồi trước là chị có lỗi với em, sau này đừng giận dỗi chị nữa nhé, đừng có biến mất nữa có được không? Em biết không, chị cứ tưởng là không tìm được em nữa rồi. Em có biết hồi nãy lúc tìm được em chị vui tới cỡ nào hay không?”

“Em… Em không phải…”

Chỉ là vế sau, cậu nhóc lại không nói nên lời.

Cậu ngơ ngác nhìn nụ cười của cô bé, quyết định không nói tiếp nữa.

Tắm táp xong, cô giúp cậu sấy tóc rồi bôi thuốc.

Lúc cô dọn dẹp phòng tắm thì cậu nhóc ngồi đợi trong phòng khách.

Hình như gia đình của cô mới dọn đến đây, khắp nơi đều là những thùng các-tông lớn nhỏ còn chưa khui mở.

Cậu nhận thấy trên kệ tivi có hai ngọn nến và một khung ảnh bị lật úp.

Cậu lật khung ảnh lên xem.

Là di ảnh đen trắng của một bé trai có đôi mắt to tròn và gương mặt bầu bĩnh với lúm đồng tiền không sâu lắm. Đôi mắt và khuôn mặt của cậu bé này rất giống với cô bé, nhìn là biết hai người bọn họ có quan hệ huyết thống rồi.

“Châu Minh Minh là em trai của chị hả?” Cậu nhóc hỏi.

“Nói gì vậy Minh Minh, em bị mất trí nhớ rồi à?” Cô bé bó tay.

Đúng lúc này, đồng hồ chợt vang lên.

Ting. Ting. Ting.

Mười giờ rồi.

Cô bé nhét cậu nhóc vào trong chăn, hôn lên má cậu một cái rồi nói chúc ngủ ngon.

Lúc cô bé ngủ say, cậu nhóc liền rón rén bước ra khỏi giường và mặc lại quần áo cũ của mình.

Cậu thầm thì với cô:

“Chị ơi, mặc dù em không phải Châu Minh Minh, nhưng mà lần sau trời mưa, chị có thể nhặt em về nữa có được không chị?”