Căn Hộ Có Quỷ

Chương 54: “Nhưng cậu sẽ không kìm được mà chạm vào mình đấy.”



Dịch: Amelie.Vo

Cả người tôi vừa tê vừa nóng, tứ chi xương cốt bị quấn chặt và trói buộc. Từ vị trí xương cụt truyền đến một cơn đau thấu trời cùng với cảm giác thống khoái quái dị. Dường như tất cả chỉ là một giấc mơ, mà cũng lại giống như đang trải qua một hiện thực khủng khiếp.

Tôi nghe thấy thanh âm đứt quãng của Ân Tử Nhã không ngừng thì thào bên tai tôi. Là những giọng nói khác nhau, như thể cô ta đang diễn nhiều vai trong một vở kịch.

Có sắc thái thống khổ:

“Huyên Huyên ơi, mình xin lỗi. Xin lỗi cậu. Cậu bị thương rồi để mình chữa trị cho cậu nhé.”

Có sắc thái ngang ngược:

“Mình sẽ khiến cho mỗi thớ da tấc thịt của cậu đều phải thích ứng với mình. Chỉ cần biến thành cậu, hai chúng ta mới có thể hoàn toàn hòa làm một thể.”

Có sắc thái chán nản thất vọng:

“Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, mình đã bị cậu thu hút. Thân thể của cậu thật sạch sẽ, tới một vết sẹo cũng không có. Còn cả mùi hương thoang thoảng trên người cậu, có ngửi thế nào cũng không thấy đủ. Sở thích của bọn mình rất giống nhau, tới khẩu vị cũng tương tự. Định mệnh đã định sẵn bọn mình phải ở cùng nhau rồi.”

Có sắc thái dịu dàng:

“Cậu không muốn ăn thịt, vậy để mình làm xà lách rau củ cho cậu ăn nhé. À, còn có bánh màn thầu ngô ngọt nữa nè. Nhưng sao cậu lại không ăn?”

Rồi đột ngột, cô ta ném dĩa xà lách đi. Sắc thái trở nên đáng sợ:

“Không ăn chứ gì. Vậy vĩnh viễn đừng có hòng mà ăn nữa! Dù sao tôi cũng đã đút cho cậu rồi, bây giờ cậu không cần đến cái đống rác rưởi này!”

Ân Tử Nhã nắm lấy cằm tôi, giọng nói bỗng chốc tàn nhẫn:

“Khóc lóc cái gì?! Suốt ngày chỉ biết khóc! Không phải cậu bảo muốn giúp tôi à?! Không phải cậu bảo sẽ không sợ tôi à?! Từ đầu đến cuối, cái chó gì cũng không biết mà cứ khoái mạnh miệng nói mấy lời vĩ đại. Giờ sợ rồi thì lại che kín mắt, không dám đối diện với sự thật à? Sao không nói gì đi? Sao lại không nhìn tôi? Cậu mở mắt ra nhìn tôi xem!”

Một lần nữa, cô ta lại quay về sắc thái thống khổ:

“Xin lỗi Huyên Huyên. Cậu đừng khóc nhé. Đừng có khóc mà!”

Tôi sai thật rồi. Tôi chưa bao giờ biết cô ta có thể điên loạn tới mức này.

Tôi: “Chính xác thì nghi lễ bắt đầu khi nào?”

Nhã Nhã vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ:

“Huyên Huyên, cuối cùng cậu cũng chịu nói chuyện rồi! Là ngày 15 tháng 7!”

Tôi choáng váng mặt mày, bất giác nhớ đến bài đồng dao “Rằm tháng bảy” mà bà cụ hàng xóm lẩm bẩm.

Tôi: “Ý nghĩa trò chơi này của cậu là gì? Tôi chắc chắn sẽ phải thua. Sao không tiến hành nghi lễ sớm luôn đi, giết quách tôi cho xong chuyện.”

Ân Tử Nhã chau mày:

“Sao lại giết quách cậu được. Cậu có vũ khí này, có manh mối này, có phần thưởng này. Cậu vẫn còn cơ hội trốn đấy.”

Tôi: “Cậu sẽ để cho tôi trốn thoát à?”

Nhã Nhã: “Đương nhiên là không.”

Tôi: “Có một cách thức dễ dàng hơn hết. Đó chính là tôi chết, chắc hẳn cậu cũng sẽ không được như ý nguyện đâu nhỉ?”

Lời nãy của tôi khiến cô ta rất đỗi kích động. Ân Tử Nhã điên tiết siết tôi thật chặt:

“Cậu ngon thì làm thử xem. Một giây sau, tôi sẽ biến Ân Tử Dạ thành một nồi thịt kho đấy!”

Tôi hít sâu một hơi:

“Cậu nói đi, phần thưởng là gì? Vừa rồi tôi hoàn thành cửa ải cũng không tệ lắm phải không? Phần thưởng đâu?”

Ân Tử Nhã nhẹ nhàng mỉm cười, tốc độ lật mặt nhanh đến chóng mặt:

“Cậu muốn cái gì nè, nói đi. Mình sẽ cân nhắc thử.”

Tôi muốn cô buông tha cho hai chúng tôi. Tất nhiên, đây là yêu cầu bất khả thi ở thời điểm hiện tại.

Tôi: “Đừng có giám sát tôi.”

Nhã Nhã: “Không thể được.”

Tôi: “Cậu không có niềm tin vào năng lực của chính mình vậy à? Cho dù cậu không giám sát, tôi có chạy đằng trời chăng?”

Nhã Nhã: “Huyên Huyên, kế khích tướng không có tác dụng với mình.”

Tôi: “Vậy thì mỗi ngày hãy cho tôi ba tiếng đồng hồ tự do. Trong khoảng thời gian đó, không được giám sát tôi, không được đụng vào tôi. Tôi đồng ý chuyện mỗi tối tiếp nhận việc bị cậu thay đổi. Ngày mai, ba tiếng tính từ lúc tôi ngủ dậy.”

Cô ta híp mắt nhìn tôi: “Ok. Chốt vậy nhé.”

Dứt lời, cô bèn cười nói: “Nhưng cậu sẽ không kìm được mà chạm vào mình đấy.”

“Có ý gì?”

“Cậu không cảm nhận được sự biến đổi trên cơ thể của bản thân hay sao? Ngoài ra, mình phải nhắc nhở cậu chút, trên người Ân Tử Dạ có hồn phách của mình. Cậu chạm vào nó, chính là chạm vào mình.”

“Cậu không thể nói rõ ràng hết một lần được à?”

“Đây là lạc thú của trò chơi Huyên Huyên à. Cậu có thể kiếm thử manh mối rồi từ từ tìm hiểu nhé.”
Thể xác của tôi thật sự có chỗ dị thường. Ba ngày chỉ uống nước không ăn cơm mà tôi vẫn không thấy đói bụng. Chỉ là thân thể lại cực kỳ mẫn cảm, cả người lúc nào cũng nóng ran, mỗi lần đi ngủ là ngủ rất lâu, dù thế nào cũng không tỉnh giấc. Hơn nữa, tôi lại không ngừng mơ hàng loạt những giấc mộng xấu hổ và kỳ cục, đa phần là liên quan đến Ân Tử Dạ.

Lần này tôi tỉnh dậy, đã là đêm ngày 4 tháng 7. Tôi bắt buộc phải tìm được Tử Dạ, cậu đang rất cần tôi. Nhất định cậu đang ở nơi sâu nhất trên căn gác mái.

Ân Tử Nhã rời đi rồi. Cô ta giúp tôi mở cánh cửa đường hầm thứ ba và bảo đó là “phần thưởng”.

Tôi lại vác ba lô lên và chui vào đường hầm. Bây giờ tôi không còn thấy sợ gì nữa. Dù hiện tại có ma quỷ gì xuất hiện đi chăng nữa, tôi tin rằng Ân Tử Nhã sẽ không để bọn chúng “đánh chén” tôi. Tất cả quỷ quái cũng chỉ là tùy chỉnh của trò chơi này mà thôi.

Tôi đi đến căn gác thứ ba.

Toàn bộ căn phòng không cần phải chiếu đèn.

Vì có vô số ngọn nến đỏ rực đang thắp sáng cả không gian.

Có một tủ sách khổng lồ, một chiếc quan tài dài, một bức di ảnh đen trắng và một chiếc tivi cổ lỗ sỉ.

Ngay bên cạnh quan tài, tôi đã nhìn thấy Tử Dạ.

Cậu đang tựa vào chiếc quan tài gỗ màu nâu đỏ, trên cổ vẫn đeo chiếc vòng, còn hai chân thì bị xích lại. Mái tóc đen của cậu rối bù, sắc mặt tái nhợt, dưới mắt có quầng thâm đen sì sì. Cậu ngồi bất động, hệt như chỉ còn là một cái xác không hồn.

Ngón tay tôi run run đưa đến trước mũi để cảm nhận hơi thở của cậu.

Phút tiếp theo, Tử Dạ hung hăng bắt lấy cổ tay tôi. Cậu lạnh lùng nhìn tôi với đôi mắt đỏ ngầu.

Đương nhiên, đó chỉ là một phút phòng bị nhất thời. Sau đó, cậu lập tức buông lỏng tay, đôi đồng tử giãn nở thật to.

Tiếp theo, Tử Dạ bắt đầu chạm vào tôi…

…Từ đầu cho đến chân.

Từng tấc da thịt trên người tôi được cậu chạm vào đều ngứa râm ran. Chúng đang run rẩy và tràn trề khát vọng. Mặc dù trước đây lúc Tử Dạ chạm vào, tôi cũng khá mẫn cảm, nhưng cũng không tới bậc này. Từ cổ tay cậu, ngón tay tôi dịch chuyển dần lên bên trên, cảm nhận những bắp thịt tinh tế và rắn chắc. Sự ham muốn mãnh liệt chợt trào dâng bên trong, chừng như lý trí của tôi đang phai nhạt dần đều.

Sau khi xác nhận tôi không bị thương, Tử Dạ ôm chặt lấy tôi, như thể chỉ muốn khảm tôi vào sâu trong xương tủy.

“Chị ơi, sao chị không trốn đi, mà quay về đây làm gì?”

Tử Dạ nức nở khổ sở.

Trong khi đó, tôi cứ dán chặt lên người cậu. Tôi há to miệng hít thở, cảm nhận từng tế bào trong tôi đang thét gào đòi được tiếp xúc nhiều hơn, đòi được gần gũi nhiều hơn.

“Tim của chị đập rất nhanh, cơ thể cũng nóng ran. Chị bị sao vậy chị?”

Cậu áp trán mình lên trán tôi:

“Có phải chị bị sốt rồi không?”

Thật vậy, tim tôi đang đập nhanh quá mức, cơ thể nóng phừng phừng. Kiểu phản ứng như thế này nhất định là không ổn.

“Chị, chị trúng độc rồi. Là chất độc của Ân Tử Nhã.” Tôi gắng kìm chế chính mình, nỗ lực giải thích.

“Em có thể làm gì để giúp chị không?” Cậu hỏi.

Làm gì để giúp tôi ư?

Nhiệt độ cơ thể của cậu… Rất mát mẻ. Rất thoải mái.

Hương vị trên người cậu… Rất thơm. Rất thơm. Và rất thơm.

“Để chị hôn em chút nhé.” Tôi nói.

Làn môi tôi áp lên cổ cậu. Vùng da tiếp xúc lập tức ửng hồng lên.

Tử Dạ ngay đơ, các cơ trên người đều căng cứng.

“Chị ơi…”

Khi tôi vòng tay ôm lấy cậu và nút thật mạnh, Tử Dạ đã không chịu nổi nữa.

Cậu đè tôi lên quan tài và bắt đầu hôn tôi.

Mạnh mẽ tựa như gió dữ mưa rền.

Cũng chính nhờ chiếc hôn này mà tôi bỗng tỉnh táo lại.

Mỗi tế bào trên thân tôi đều đang tha thiết và mong cầu cậu.

Răng nanh sắc nhọn của cậu cắm vào da thịt tôi.

Thật sung sướng biết bao!

A! Tử Dạ của tôi.

Hút nhiều một chút, em nhé…
Cuối cùng, khi bình tĩnh lại, tôi kiểm tra thời gian thì đã là hai giờ sáng ngày 5 tháng 7. Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng. Tới lúc này tôi mới để ý quan sát cảnh vật xung quanh mình.

Trong căn phòng này, thật ra có tới hai chiếc quan tài bằng gỗ mun. Một chiếc thì trống rỗng, còn một chiếc có xác người.

Có lẽ dạo này bị sợ hãi quá độ nên bây giờ gan tôi cũng lớn hơn nhiều. Tôi chuyên chú nhìn kỹ xác chết. Nó có mái tóc đen dài, trên người quấn một chiếc áo màu vàng sẫm đã dính chặt vào trong xương. Da thịt sớm mục nát, chỉ còn sót lại những mẩu vải vụn. Lớp da đã tiêu biến từ lâu, lác đác vài sợi gân giữa đống xương trắng hếu. Dù vậy, tôi vẫn có thể nhìn ra được danh tính của người này. Vẫn còn đó chiếc nhẫn, sợi dây chuyền, vòng cẩm thạch, bông tai được đặc chế tinh xảo, và ước chừng còn có cả một ít đồ trang sức được đặt trong miệng thi thể.

“Là xác của Ân Tử Nhã ư?” Tôi hỏi.

“Vâng.”

“Bộ dạng này ắt hẳn đã chết hơn một năm rồi nhỉ?”

“Hai năm rồi.”

“Không biết cô ta dùng chiếc xương nào để làm mặt dây chuyền?”

“Xương sườn gần tim nhất.”

Thực vậy, quần áo của cái thây này đã bị xé toạc. Tôi có thể tưởng tượng được cảnh cô ta lấy đi xương cốt của chính mình.

Ân Tử Nhã đã đưa cho tôi chiếc xương sườn gần tim nhất. Nếu là trước kia, tôi hẳn sẽ có chút xúc động. Còn giờ đây, tôi chỉ rùng mình ớn lạnh mà thôi.

Tôi chỉ vào cái quan tài rỗng bên cạnh:

“Cái này là quan tài của em?”

Tử Dạ gật đầu:

“Sau khi chết, em tỉnh lại từ trong cái quan tài này.”

Tôi nhìn một lượt quanh căn phòng. Ngoại trừ hai chiếc quan tài ra, còn có bức ảnh đen trắng. Lần trước tôi nhìn không rõ, nhưng hiện tại nó đã nhất mực rõ ràng. Đó là ảnh của Ân Tử Nhã, thoạt nhìn cô ta khoảng hai mươi mấy tuổi. Cô mặc một chiếc váy rộng kiểu Âu cổ điển, đội một chiếc mũ rộng vành, tay đeo găng, với nụ cười rạng rỡ. Những ngọn nến xung quanh chúng tôi lập lòe lay động.

Thay vì nói đây là một căn phòng, thì chính xác hơn, nó là một nơi dùng để hiến tế.

Tôi hỏi:

“Tử Dạ, có phải em còn chuyện gì chưa kể hết với chị hay không? Em là vật tế, và trên người em có linh hồn của Nhã Nhã. Rốt cuộc có chuyện gì đã xảy đến với em?”

Cậu gãi đầu, vẻ mặt có phần đau khổ:

“Em sợ rằng chị sẽ ghét em.”

“Nếu em còn không khai thật, chị chắc chắn sẽ ghét em.”

Tử Dạ hít một hơi thật sâu và nói:

“Những gì trước đây em kể với chị, dù là chuyện khi nhỏ, hoặc chuyện sau khi em chết, hết thảy đều là sự thật, em chưa từng gạt chị. Thế nhưng có một chuyện em vẫn chưa nói rõ với chị, đó chính là thân phận ‘vật tế’ của em.

Vào ngày 1 tháng 6 hai năm về trước, Ân Tử Nhã đã thắt cổ tự vẫn ở căn phòng 602 – chính là phòng mà chị đang ở. Song, bà nội em nhất quyết muốn làm cho chị ta sống lại, nên đã lừa em trở về nhà rồi giết chết em, để em làm vật hy sinh cho quá trình Ân Tử Nhã ‘hồi sinh từ cõi chết’. Bọn họ chuyển ba phần hồn của Ân Tử Nhã lên người em. Từ đó về sau, em trở thành vật tế, không cách nào phản kháng lại chị ta, buộc phải trở thành mồi nhử giúp chị ta tìm kiếm con mồi.”

Mạch tư duy của tôi dần được đả thông:

“Vì vậy ban đầu hai người đã bàn bạc với nhau, lựa chọn chị làm con mồi, em làm mồi câu, còn cô ta là kẻ săn mồi, trốn sẵn ở trong rừng chờ đợi thời cơ chín muồi liền xông lên nuốt chửng chị, có phải không?”

Tôi bỗng dưng thấy khâm phục năng lực nghe hiểu và diễn đạt của bản thân mình. Biện pháp ẩn dụ này đích thực hoàn hảo.

Quả nhiên, Tử Dạ lập tức xoắn hết cả lên:

“Ban đầu đúng là như vậy thật. Tuy nhiên, sau khi em biết chị là ai, em đã đổi ý, em sẽ không thương tổn chị. Cho nên em đã lập giao ước với chị ta. Thấy Ân Tử Nhã đưa cho chị chiếc vòng cổ, em cứ ngỡ chị ta sẽ thật lòng đối tốt với chị, sẽ không làm hại chị. Nhưng rốt cuộc chị ta lại trở mặt.”

Tôi đã hiểu rồi.

Bởi vì là vật tế, nên Tử Dạ không thể chống đối Ân Tử Nhã.

Bởi vì là vật tế, nên hành vi của cậu sẽ bị hạn chế.

Và cũng bởi vì là vật tế, cậu mới hữu dụng trong nghi thức hiến tế.

Tôi điềm tĩnh hỏi:

“Để chị đoán nhé. Ân Tử Nhã thành công đoạt xác, đồng nghĩa với việc em lấy lại được tự do của mình, có đúng không?”

Lúc này đây, Tử Dạ sắp khóc đến nơi rồi:

“Em sẽ không bao giờ hy sinh chị để đánh đổi tự do cả! Chị đừng có ghét em mà.”

Tôi thở dài thườn thượt:

“Đừng lo lắng mấy chuyện được mất này. Sao chị lại có thể ghét em được. Vì để giúp chị chạy trốn, tới mạng em còn không cần nữa là.”

Tử Dạ ôm tôi thật chặt. Những sợi xích sắt lắc lư tới lui phát ra những âm thanh đinh đinh đang đang.

Tôi phiền muộn lắc lắc chiếc vòng cổ:

“Cái này làm sao gỡ?”

Thình lình, âm báo tin nhắn lại vang lên:

[Chính xác thì “nghi lễ” giữa tháng bảy là cái gì? Nếu cậu có thể giải được câu đố, thì sẽ nhận được một phần thưởng. Nói không chừng còn có thể cởi xích chân cho Ân Tử Dạ đấy!

Tôi phát hiện ra rằng Ân Tử Nhã đã gửi cho tôi một tin nhắn văn bản vào lúc 11:30 tối ngày 4 tháng 7 mà đến giờ tôi mới thấy.

[Khi nào rảnh cậu có thể đọc ít sách, biết đâu có thể lần ra manh mối nè~