Căn Hộ Điên

Chương 2



Edit: Thỏ

Cảm giác ẩm ướt, nhớp nháp, nóng nực và hồi hộp khiến Dương Hân khó chịu tỉnh giấc. Dường như y vừa mơ thấy chuyện gì rất kinh khủng, trong lòng vẫn đang sợ hãi đó thôi.

Lau lau mặt, y hít thở thật sâu, lúc bước xuống giường kéo rèm nhìn ra bên ngoài mới biết trời đã tối.

Tệ thật! Mình lại ngủ cả ngày. Nếu để Mạc Thần biết chắc chắn sẽ bị mắng.

Dương Hân vẫn chưa tỉnh táo hẳn, y đành phải đi tắm để xốc lại tinh thần. Gần đây y đã ngủ quá nhiều, nếu lại không thấy phòng phỏng vấn gọi điện chắc y sẽ nộp hồ sơ xin việc cho công ty khác. Cả ngày cứ ăn không ngồi rồi như vậy y cũng chẳng muốn đâu.

Dương Hân gãi đầu khó hiểu, chẳng lẽ gửi ba mươi mấy cái hồ sơ cùng một lúc mà không được tích sự gì? Số mình đúng là quá đen, ngay cả một cơ hội gặp nhà tuyển dụng cũng không có.

Tắm rửa xong, y quấn hờ khăn tắm dưới người, ngay khi chuẩn bị mở cửa thì điện thoại reo vang.

Dương Hân bất giác vô cùng mừng rỡ, y mặc kệ khăn tắm lỏng lẻo rơi xuống đất mà vội vàng chạy ra phòng khách nghe điện thoại.

Có thể là Mạc Thần, cũng có thể là phòng phỏng vấn, Dương Hân nghĩ đến hai chuyện này thì vui đến nhảy cẫng lên: “Xin chào!”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây mới nói: “A, chào anh… Cho hỏi anh là anh Dương đúng không?”

Chưa từng nghe qua giọng nữ nên Dương Hân có chút khẩn trương, y cho rằng đó là nữ quản lý của công ty gọi đến phỏng vấn nên cũng nghiêm túc đáp lại: “Vâng thưa cô, tôi là Dương Hân, xin hỏi…”

“Anh Dương à thật ngại quá, tôi là Tử Linh, vợ của Mạc Thần. Xin lỗi đã làm phiền anh, bởi vì từng xem danh bạ của chồng nên tôi mới biết số điện thoại của anh ạ.”

Vợ của Mạc Thần?

Trong lòng Dương Hân giật thót, tình huống này đúng là không thể gánh vác nổi! Thân là kẻ thứ ba giờ lại nói chuyện với vợ Mạc Thần; nghe giọng điệu ôn hòa thế này, có lẽ nàng không biết y chính là tên đầu sỏ phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.

Dù không bị Tử Linh ‘đánh ghen’ nhưng lòng bàn tay và trán của Dương Hân chảy đầy mồ hôi lạnh, y ngẩn ra một vài giây mới đáp.

“Chào cô, cho hỏi cô tìm tôi có gì không?”

“Anh Dương, chuyện là thế này…” Giọng nàng cuống quýt lộ ra chút hoảng loạn. “Anh biết chồng tôi ở đâu không? Đã nhiều hôm anh ấy không về nhà, tôi thật sự rất lo lắng. Ngại quá lại hỏi anh như vậy…”

Tay Dương Hân càng đổ đầy mồ hôi, y có cảm giác điện thoại nhớp nháp một cách ghê tởm, càng không ngờ có một ngày mình phải dùng tâm lý bình tĩnh để đối thoại với Tử Linh, hơn nữa còn nói về Mạc Thần.

“Thật ra tôi cũng không rõ lắm. Vì tôi đã từ chức nên không còn giao thiệp với anh Mạc nữa, xin lỗi vì không giúp được gì. Cô có muốn tôi gọi điện hỏi thăm công ty về Mạc Thần không?”

“Không không, là tôi làm phiền, để tôi tự mình hỏi.” Tử Linh đáp lời, sau đó nàng cúp máy trong cơn tuyệt vọng.

Chết tiệt! Anh vốn chưa dàn xếp xong xuôi! Mạc Thần chết bầm, vậy mà còn thề non hẹn biển với tôi sẽ ly hôn cơ đấy. Vợ anh lo thành như vậy, chắc chắn anh còn chưa đề cập chuyện ly hôn!

Dương Hân bĩu môi tiếp tục mắng, đồ khốn Mạc Thần, đến nhà tôi ở qua đêm cũng không viện cớ với vợ hả?

Dương Hân vừa lải nhải vừa đi rửa tay, nếu đêm nay Mạc Thần đến nhất định phải nói rõ ràng với hắn.

Đột nhiên đằng sau vang lên tiếng hít thở và âm thanh của thứ gì đó rơi trên sàn nhà, Dương Hân nhanh chóng quay đầu nhìn đã thấy Mạc Thần đứng ở cửa nhà bếp, dưới chân là chiếc cặp táp bằng da.

“Nhìn gì mà nhìn.” Dương Hân còn bất mãn với cú điện thoại vừa rồi nhưng giọng điệu vẫn chưa đến nỗi.

“Dương Hân, có phải em một mình quá nhàm chán nên xem phim người lớn không?”

“Xem cái đầu anh, anh mới xem nó đó! Em là kẻ thích xem phim đó sao?”

“Vậy vì sao em trần truồng đi làm bữa tối?” Mạc Thần vừa nói xong Dương Hân mới sực nhớ khăn tắm đã rớt dọc đường đi.

“Em đói bụng không được à? Lại đây, em muốn ăn anh.” Dứt lời còn thèm thuồng vươn đầu lưỡi liếm môi, y cố tình mở rộng thân thể để Mạc Thần thưởng thức.

Nghe người yêu nói thế nhưng vẫn bình chân như vại thì chính là thánh nhân, Mạc Thần không phải thánh nhân nên đã lao đến ôm chặt Dương Hân, đè Dương Hân trên sàn nhà làm một trận.

Mây mưa qua đi, bọn họ chuyển địa điểm lên giường. Cứ thế làm thêm vài lần nữa mới chịu nghỉ ngơi.

“Nè, chiều nay vợ anh gọi điện cho em đó.”

“Cái gì?!” Mạc Thần suýt chút nhảy nhổm lên.

“Đừng lo, cô ấy chỉ hỏi anh mấy hôm nay chơi bời ở đâu vậy.”

“Rồi em trả lời sao?”

“Anh nghĩ em ngốc à? Đương nhiên không nói cho cô ấy biết, kêu cô ấy tự tìm đi.”

“Thế thì tốt.”

“Tốt cái đầu anh! Mạc Thần chết bầm, anh dám qua mặt em! Anh vốn chưa nói ly hôn với vợ, đúng không? Hả?”

Nhìn biểu cảm nhăn nhíu và thấp thỏm của Mạc Thần, Dương Hân biết mình đoán không sai.

“Quả nhiên là vậy! Anh cũng giỏi đó, muốn bắt cá hai tay chứ gì?”

“Dương Hân, em nghe anh giải thích……”

“Anh nói đi, em đang nghe.” Dương Hân nghiêng đầu nhìn Mạc Thần thú tội, nghĩ tới bộ phim truyền hình từng xem mà suýt cười thành tiếng.

“Em cũng biết mà, nếu không cho Tử Linh một khoảng thời gian để chuẩn bị tâm lý mà hấp tấp đề cập chuyện ly hôn, lúc đó chứng trầm cảm của cô ấy sẽ tái phát, có khả năng sẽ đòi tự tử.”

“Trời, thì ra vợ anh bị bệnh trầm cảm, thôi bỏ đi. Việc ly hôn anh làm tới đâu rồi?”

“Đơn đã soạn xong, chờ Tử Linh ký tên là được.”

“Hi vọng hai người ly hôn sớm một chút, đừng để em chờ lâu.” Dương Hân cảm thấy mệt rã rời nên vòng tay ôm lấy người yêu, y rút vào lồng ngực hắn.

“Em cứ tin anh.” Mạc Thần ôm ấp và trấn an tình nhân bé nhỏ của mình.

***

Lại một buổi sáng, sau khi Dương Hân tiễn Mạc Thần rời khỏi nhà một cách vội vã thì Dương Hân quyết định hôm nay phải làm gì cho đỡ nhàm, y không thể ngủ li bì như ngày hôm qua.

“Tổng vệ sinh các kiểu vậy!” Đeo khẩu trang vào, Dương Hân dồn hết năng lượng vào việc dọn dẹp phòng ốc, tốn cả buổi sáng mới dọn xong phòng khách và phòng ngủ.

Lúc lấy chăn từ máy giặt ra đem phơi, Dương Hân đói sắp ngất đi. Do lười nấu nướng nên y chỉ thay quần áo, sau đó ra ngoài mua một phần thức ăn nhanh và một tờ báo, y muốn tìm việc làm thông qua cách này.

Vừa lật báo để tìm công việc thích hợp thì chuông điện thoại vang lên.

||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

Sau khi nhận được cuộc gọi của Tử Linh từ ngày hôm qua thì Dương Hân đã mất đi lòng hi vọng đối với phương thức phỏng vấn qua điện thoại. Y vẫn thầm cầu mong ai gọi đến cũng được nhưng đừng là Tử Linh.

Và đáng tiếc thay…

“Chào anh Dương, xin lỗi vì đã làm phiền. Tôi là Tử Linh, vợ của Mạc Thần, hôm qua tôi có gọi cho anh ạ.”

Dương Hân lặng lẽ nghiến răng: “À, Tử Linh đó hả? Cho hỏi tìm tôi có việc gì không?” Dương Hân vốn không muốn gọi nàng là cô Mạc nên bèn gọi thẳng tên đối phương. Nhưng đối phương cũng không có thời gian quan tâm đến chuyện này, chất giọng nàng so với ngày hôm qua càng thêm hoảng loạn.

“Anh Dương, hôm qua tôi nghe lời anh gọi đến công ty hỏi thăm thì phía công ty nói chồng tôi đã từ chức vào tuần trước rồi…”

Sao cơ? Dương Hân thảng thốt, y tiếp tục nghe Tử Linh trần thuật. “Tối qua Mạc Thần không về nhà, tôi gọi điện anh ấy không bắt máy. Anh Dương, tôi nên làm gì mới phải đây…” Lời còn chưa dứt thì Tử Linh đã khóc nức nở.

Dương Hân đang thộn ra cũng vội vàng an ủi nàng. “Tử Linh, cô đừng khóc. Đừng quá lo, tôi sẽ tìm anh Mạc giúp cô.”

Trên đời này còn chuyện gì đáng buồn cười hơn chuyện bồ nhí an ủi vợ cả! Dương Hân cảm thấy đêm qua bọn họ điên cuồng quá độ nên Mạc Thần cũng quên béng việc phải gọi điện về nhà thông báo một tiếng.

Nhưng hắn từ chức là sao? Tối nay y nhất định phải làm ra ngô ra khoai!