Cạn Lời, Sao Không Ai Tin Tôi Yêu Đương Nghiêm Túc Vậy

Chương 2: Thử vai



Tô thị, trong Đại học điện ảnh.

"Tiểu Ngôn, cậu nhanh lên một chút được không! Cậu không sốt ruột sao? Đây là đại sự cuộc đời của cậu đó." Lục Phương thúc giục: "Thật là, Hoàng đế không vội thái giám gấp. Thành thật khai báo, tối qua cậu đi đâu vậy hả?"

Từ Khanh Ngôn im lặng, Lục Phương cũng có thể đại khái đoán được, thở dài, ôm lấy bờ vai của cậu an ủi: " Ây da không sao, không phải chỉ là thất tình thôi sao, có anh trai đây bên cạnh cậu. Người phụ nữ không biết tốt xấu, chờ cậu có tiền đồ rồi nhìn cô ta tới ôm bắp đùi cậu!"

Từ Khanh Ngôn bị giọng điệu hung tợn của cậu ta trêu cười: "Được, xem tớ tay không đoạt lấy vai diễn này."

Lục Phương là bạn cùng phòng của cậu, tình cảm hai người không tồi.

Hôm nay là ngày đoàn phim [Tiên Ma] đến trường học thử vai.

Nhân vật thử vai bên ngoài là nam số bốn Tạ Dương Diệu, bị nhân vật phản diện nuôi dưỡng tẩy não trở thành công cụ, cuối cùng chết thảm trong tay nghĩa phụ. Tuy rằng phân cảnh không nhiều, bởi vì nguyên nhân thiết lập diễn biến nhân vật vô cùng tốt cũng là nhân vật rất có sức hấp dẫn.

Từ Khanh Ngôn là sinh viên tài cao của Tô Điện, có thiên phú lại chịu nỗ lực, các phương diện về thành tích đều là giỏi nhất, rất được các thầy cô yêu thích.

Sinh viên có thiên phú như vậy, nhà trường đã chọn ra mấy người giỏi, chào hỏi với đoàn phim, ý tứ chính là trọng dụng quan tâm một phen, cũng giảm bớt được lượng công việc quá lớn.

Theo tin vỉa hè, nữ chính bộ phim này sẽ do Tống Thính Nam đóng vai, nam chính là diễn viên nam lưu lượng Cố Phong, mà đạo diễn Lý Tĩnh Vân cần người có phong cách đặc biệt gan dạ, đoàn đội chế tác có thể nói là vô cùng phô trương.

"Người tiếp theo!" Đạo diễn Lý tràn đầy năng lượng hô to một tiếng, cùng với hình thành sự trái ngược rõ nét so với Tống Thính Nam phờ phạc ngáp một cái, không biết mẹ phát bệnh gì, nhất định bảo cô tới đây giúp Lý Tĩnh Vân tuyển vai diễn.

Đoán chừng là lại muốn cô chọn một người vừa mắt trong nhóm nam sinh viên đại học ở đây.

Mẹ Tống Thính Nam trước kia cũng là minh tinh hot một thời trong giới giải trí, sau đó kết hôn sinh con liền quay về cuộc sống bình thường, có điều quan hệ sâu rộng vẫn còn, đạo diễn Lý chính là một trong số người đó, lần đóng vai này vừa là nhân vật cô thấy hứng thú, cũng là báo đáp lại sự quan tâm trước kia của đạo diễn Lý, mặt khác, bởi vì là nữ chính, vì thế tuyển vai diễn cũng cần tham khảo ý kiến của cô.

"Em rốt cuộc muốn thế nào? Đây là cái ngáp thứ mấy rồi hả?"

"Ai bảo sáng sớm chị gọi em tới đây, cuộc sống về đêm của em rất phong phú đấy có được không hả?" Tống Thính Nam lườm một cái: "Ai lại tuyển vai vào buổi sáng cơ chứ, mắt cũng không mở ra nổi."

"Em cho rằng mọi người đều giống em sao?" Lý Tĩnh Vân giếu cợt một câu, lại nhìn thấy người mới tiến vào, sáng mắt lên: "Em xem người mới vào này, có bao nhiêu là tinh thần diện mạo."

Từ Khanh Ngôn vừa tiến vào, liền nghe thấy Lý Tĩnh Vân nói với Tống Thính Nam, lời đồn quan hệ hai người này vô cùng tốt xem ra là thật rồi.

"Chào đạo diễn, em là Từ Khanh Ngôn, là sinh viên chuyên ngành diễn xuất của Tô Điện."

Lý Tĩnh Vân gật gật đầu, ừm, một trong những sinh viên tài cao được nhà trường giới thiệu.

Tống Thính Nam nhíu mày, cái tên này, hình như từng nghe ở đâu rồi.

Lý Tĩnh Vân tìm đoạn có độ khó đưa cho cậu: "Thử đoạn này xem."

Từ Khanh Ngôn gật đầu, đọc kỹ nội dung trên tờ giấy xong, là lúc Tạ Dương Diệu tỉnh ngộ, lại liên tưởng đến thiết lập nhân vật của hắn ta, điều chỉnh tâm tình một lát, lúc ngẩng đầu lên ánh mắt đã thay đổi.

"Giáo chủ, người cùng với kế hoạch lớn đó không liên can chứ." Giọng điệu hắn cất giấu một tia run rẩy không dễ phát giác, mặc dù nghĩ có thể sẽ có một ngày như thế, nhưng không ngờ ngày đó lại đến nhanh như vậy, cô nương kia, cô nương ấm áp của hắn...

Lý Tĩnh Vân sáng mắt lên, đưa mắt sang nhìn Tống Thính Nam, Tống Thính Nam bĩu môi, một tay cầm lời thoại, một tay chống mặt, lười biếng đọc: "Sao lại không liên quan? Nàng ta thế nhưng lại là Tiên Môn có thiên phú nhất trong hàng trăm năm qua, tiêu diệt nàng ta chắc chắn có thể khiến Tiên Môn tổn thất nặng nề? Sao hả, ngươi mềm lòng rồi?"

"...Thuộc hạ không có!" Tạ Dương Diệu vội vàng phủ nhận, giống như là biểu hiện sự trung thành, lại bổ sung: "Thuộc hạ sẽ không quên, bất kể là mối thù diệt tộc, hay là công ơn nuôi dưỡng của Giáo chủ, thuộc hạ sẽ không quên, cũng không dám quên." Tạ Dương Diệu kích động ngẩng đầu, lại nhìn thấy sau khi sắc mặt Giáo chủ trở lại bình thường lại cúi đầu xuống, đè xuống nội tâm đang giãy dụa, dùng giọng điệu bình tĩnh như thường ngày nói: "Thuộc hạ chắc chắn hoàn thành nhiệm vụ!"

Vẻ mặt Tống Thính Nam không chút cảm xúc lại không có cảm tình nào ừ một tiếng, tiếp tục nhìn cậu diễn.

Hắn nhìn phương hướng giáo chủ rời đi, một thân một mình đứng trong bóng tối, những năm nay chống đỡ hắn sống sót chẳng qua chỉ có thù hận mà thôi, hắn muốn báo thù, xem như trao đổi, hắn nên vì Giáo chủ hoàn thành kế hoạch trọng đại, vì thế, người bị giết chẳng lẽ còn ít sao?

Hắn cúi đầu nhìn hai tay mình, chậm rãi nắm chặt: "Tạ Dương Diệu ơi là Tạ Dương Diệu, ngươi chỉ là một thanh đao mà thôi, ngươi thì có tư cách gì chứ..."

"Rất tốt, quay về chờ thông báo đi." Lý Tĩnh Vẫn hài lòng gật đầu, hiếm thấy mà tán dương một câu, dưới tình huống Tống Thính Nam vô cùng không phối hợp mà phỏng đoán tâm tình, có thể làm được đến bước này quả thật không tệ, liếc nhìn Tống Thính Nam, thấy cô vẫn là cái dáng vẻ không có tinh thần, liền giận không có chỗ phát tiết.

Mà Tống Thính Nam lại cảm thấy giọng nói của Từ Khanh Ngôn rất quen thuộc, không biết đã nghe qua ở đâu.

Từ Khanh Ngôn đi ra sân bãi, gật đầu với thằng bạn thân Lục Phương đang đợi bên cạnh.

"Thế nào?" Lục Phương thấy cậu đi ra, không thể chờ đợi được nữa hỏi thăm.

"Bảo tớ trở về chờ thông báo." Từ Khanh Ngôn thành thành thật thật.

"Ai hỏi cậu cái này? Tớ là nói Tống Thính Nam cơ! Đàn chị Tống! Chị ấy cũng tới?"

"Ừ."

"Trời ơi, chị ấy lại có thể thật sự đến, nếu không phải vì chị ấy, tớ cũng sẽ không lựa chọn trường này. Đáng ghét mà! Sớm biết có cơ hội như vậy, tớ ngày thường đã chăm chỉ học tập!"

Lục Phương là fan Tống Thính Nam, đối với việc bản thân và thần tượng gặp lướt qua tỏ vẻ vô cùng tiếc hận!

Vất vả lắm mới nhịn đến buổi trưa, Tống Thính Nam mệt đến nỗi suýt nằm nhoài trên bàn: "Đạo diễn Lý, chị Tĩnh, xin người đó, nghỉ một lát đi, em sắp không xong rồi..."

Lý Tĩnh Vân quét mắt nhìn cô, lòng từ bi: "Được rồi, vậy ăn cơm hộp trước đi."

Yes, thành công đạt được thời gian nghỉ ngơi.

"Em thấy thế nào, thử vai nam thứ tư."

Tống Thính Nam có chút khổ sở, thời gian ăn cơm còn phải động não, nhưng vẫn đưa ra cái nhìn của mình: "Em thấy cái người tên Từ Khanh Ngôn kia cũng được, ngoại hình và phương diện diễn xuất đều tốt."

"Vậy Lâm Hữu thì sao?" Lý Tĩnh Vân nghe thử góc ý kiến của nữ chính, cô ấy không có nói là được, Lâm Hữu là người mà nhà đầu tư nhét vào, chẳng qua diễn xuất của đối phương cũng được, bằng không thì cô ấy cũng sẽ không muốn nghe Tống Thính Nam nhận xét rồi.

Tống Thính Nam suy nghĩ một chút, từ trong trí nhớ lôi ra sự tồn tại của Lâm Hữu: "Mặc dù cậu ta có chút kinh nghiệm hơn so với Từ Khanh Ngôn, nhưng diễn xuất của cậu ta vẫn còn có chút gượng gạo, dưới tình huống em không phối hợp, vẫn là Từ Khanh Ngôn tự nhiên hơn."

Lý Tĩnh Vân gật đầu, cô ấy quả thực cũng xem trọng Từ Khanh Ngôn hơn, có loại phát hiện một khối ngọc thô chưa mài dũa, cảm giác thấy cái mình thích là muốn mang đi đánh bóng cẩn thận, cho người mới một cơ hội, sau đó nếu đối phương công thành danh toại, cũng sẽ không quên mình, cớ sao mà không làm?

Nhưng mà Lâm Hữu...Xem ra cô ấy phải từ từ bàn bạc lại với nhà đầu tư mới được.

Kết thúc một ngày mệt nhọc, Tống Thính Nam lại nhận được lời hỏi thăm của mẫu thân đại nhân: "Sao rồi, không tồi chứ?"

Loại giọng điệu giống như cô đi xem mắt khiến cô vô cùng cạn lời: "Mẹ nói ai?"

"Mẹ không phải nói với con rồi sao? Là con trai của dì Dương, dì đấy ấy à, về sự nghiệp thì thành công rồi, về gia đình thế nhưng lại rất thất bại, đoán chừng cũng không cách nào khơi thông được, đứa con trai kia cãi lộn ầm ĩ hết cả lên muốn vào giới giải trí, hôm nay con không nhìn thấy cậu ta sao?"

"...Ngay cả tên mẹ cũng không nói cho con, bảo con giúp đỡ kiểu gì?"

" Ây da, quên mất!" Đầu bên kia điện thoại vỗ đầu một cái: "Mải đắc ý quá mà!"

Cô thấy mẹ mình thật ra cũng không phải là thật lòng muốn giúp đỡ. Bởi vì tính cách không dễ trêu chọc này của mẹ, mượn danh nghĩa là "để mắt tới" bảo cô quan tâm tới 16 người đàn ông này trước, nhiều hơn là muốn cho cô xem thử, có vừa mắt hay không, xem ra người thứ 17 này, là hai người đều có?

"Từ Khanh Ngôn, con có ấn tượng không? Khi còn bé các con còn từng chơi đùa với nhau, lúc ấy con thường xuyên còn làm cho thằng bé khóc, làm cho mẹ thằng bé cũng không dám dẫn nó đến nhà chúng ta nữa."

Vừa nói như vậy, Tống Thính Nam mang máng nhớ ra thằng nhóc quậy phá mặc quần thủng đáy thò lò bong bóng nước mũi.

Bây giờ trưởng thành thế này rồi sao?

"À, con có chút ấn tượng với cậu ta, một đứa bé rất khỏe mạnh, rất có năng lực, nên có thể thông qua buổi thử vai."

"Ồ?" Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng điệu trêu chọc của người phụ nữ: "Tống đại tiểu thư của chúng ta còn biết khen ngợi người khác sao? Có phải có ý tứ gì với cậu ta rồi không?"

"Mẹ ủng hộ con, cải trắng nhà Dương Dĩnh nhiều năm như vậy không ai nhổ, con liền muốn làm người đầu tiên nhổ cải trắng, thật muốn nhìn xem vẻ mặt tức đến nổ phổi của người phụ nữ đó!"

Tống Thính Nam cạn lời, đây là cái gì với cái gì vậy trời.

Còn nữa, gì mà nhổ củ trắng chứ, cô biến thành heo rồi à?

Bĩu môi, cô cũng lười phản bác, trả lời: "Vâng, con biết rồi."