Cắn Môi Đỏ

Chương 23: Thu hút



Có thể là do câu “Cô nhìn lại một lần nữa xem”  thu hút, Bùi Hề Nhược theo bản năng nhìn qua gương mặt của người đàn ông.

Anh nhẹ dựa vào ghế, phong thái tự nhiên, cũng nhìn vào mắt cô, để cô tùy ý đánh giá.

Nghệ thuật gia nhìn người, có con mắt riêng của nghệ thuật gia. Người đàn ông cốt tướng cực tốt, làn da toát lên sự khỏe mạnh, ánh sáng chiếu vào từ ô cửa máy bay khiến màu mắt anh nhạt hơn vài phần, giống như màu hổ phách.

Anh toát lên khí chất thanh định, ôn hòa, càng làm nổi bật diện mạo, là loại hình nhiều người yêu thích.

Vài giây sau, Bùi Hề Nhược đột nhiên hốt hoảng, theo bản năng lui về phía sau, suy đi nghĩ lại cuối cũng cũng đã rõ, tại sao anh lại bảo cô nhìn lại một lần nữa….

Đụng phải chính chủ rồi!

Rốt cuộc là cô có cái vận may gì vậy chứ, lên máy bay tìm bừa một ngướt rút giúp một tấm thẻ, vậy mà lại tìm đúng ông chồng giá rẻ kia của mình?!

Phó Triển Hành thấy cô kinh ngạc, ngược lại tâm tình lại có vẻ rất tốt, ôn hòa nói, “Cô Bùi, đã lâu không gặp.” Giọng điệu vẫn như trước, chẳng có lấy một tia chột dạ khi tính kế người khác.

Bùi Hề Nhược không khỏi bội phục.

Người đàn ông này, đúng là đã chiếm tiện nghi từ chính diện mạo của mình. Có một vẻ ngoài chính trực thanh tịnh, dù cho giây trước vừa giết người, bỏ dao xuống, cũng sẽ khiến người ta tưởng rằng anh là chính nhân quân tử.

Cô không chút nghi ngờ, kể cả bây giờ cô có nhắc đến chuyện về vị trí trưng bày ở triển lãm, anh cũng sẽ giả bộ không biết.

Dù sao, cũng không có chứng cứ.

Bùi Hề Nhược dựa vào vách ngăn, thôi cứ không đề cập đến, cười giả trân nói, “Anh Phó, anh thật biết cách đem lại kinh hỷ cho người khác mà. Vừa ly biệt đã gần nửa năm, tôi suýt chút nữa là quên mất diện mạo của anh rồi.”

“Quá khen.” Phó Triển Hành đeo lại chuỗi hạt lên cổ tay, lúc này mới quay sang nhìn cô, “Thế này, chắc là cô Bùi đã nhận ra rồi.”

Nhìn rõ động tác của anh, Bùi Hề Nhược thiếu chút nữa là ngã ngửa.

Vì vậy, anh sớm đã biết kỹ năng nhận người của cô, mới cố tình không đeo chuỗi hạt mà ngồi cạnh cô?

Mưu kế thật thâm sâu mà!

Nói ra thì, mù mặt cũng không phải là bệnh gì khó nói ra, nhưng Bùi Hề Nhược trước giờ lại không muốn nói cho người khác biết.

Khi cô còn đang học tiểu học, trong lớp có một bạn học mù màu. Hôm vừa được nhà trường kiểm tra đó, sau khi tan học, liền có những bạn học khác ríu rít đứng trước bàn học của cậu ấy, hỏi các loại câu hỏi khác nhau.

“Cậu thực sự không phân biệt được màu sắc sao?”

“Ôi, màu đỏ trong mắt cậu có dạng gì vậy?”

“Lần đầu tiên tớ nhìn thấy người mù màu.”

“Thật thần kỳ…..”

Không có ác ý, giống như coi cậu ấy là một vật thần kỳ mà quan sát.

Bùi Hề Nhược không muốn bị bủa vây bởi những câu hỏi ngu ngốc ấy, càng không muốn sau này khi người khác nhắc đến mình, còn thêm một cái nhãn “mù mặt” kèm theo, vì thế, vẫn luôn dựa vào kĩ năng nhận người qua đặc trưng của họ đến tận bây giờ.

Nhiều năm như vậy, cũng có những người hiếu kỳ vì sao cô không nhớ mặt họ, tuy nhiên đều đoán rằng là do cô “không để tâm” hay là “không để ai vào mắt” gì đó.

Không ngờ rằng, bí mật này, lại bị một người mới gặp qua một lần phát hiện ra.

“Anh phát hiện ra từ khi nào vậy?” Lúc này Bùi Hề Nhược có loại cảm giác không vui do bị mạo phạm, bị tính kế, đến cả việc giả thân thiện cũng lười.

Phó Triển Hành nhẹ sờ lên chuỗi hạt trên cổ tay, động tác này, lại khiến cô nghĩ ra điều gì đó.

Đêm tuyết đó, cô đụng phải một người đàn ông lạ mặt, khi nói đến chuỗi vòng, cũng có động tác như vậy, chuỗi hạt màu nâu trầm, có khắc hoa văn nhàn nhạt, đeo lên cổ tay của người đàn ông, ngón tay thon dài sờ lên, ở trong đêm tuyết, toát lên ý vị thanh tịnh.

Trong phút chốc, Bùi Hề Nhược đã hiểu rõ tất cả, “Ngày hôm đó là anh…….!”

Còn chưa nói xong, máy bay đột nhiên có chút chao đảo, cô lảo đảo một chút, bám vào vách ngăn mới có thể vững được.

Có tiếp viên qua đây, nhỏ giọng nhắc cô trở về vị trí.

Chủ đề cứ như vậy bị gián đoạn.

Ngồi về vị trí, Bùi Hề Nhược càng nghĩ càng tức, không nhịn được mà nói về phía bên kia, “Phó Triển Hành, anh rất rảnh rỗi sao? Cách xa ngàn dặm lại chạy đến Paris, giả làm người lạ dọa tôi.”

Sau lời nói ấy, giọng của Phó Triển Hành truyền đến, vẫn không đậm không nhạt, “Cô Bùi nghĩ nhiều rồi, hôm đó chỉ là trùng hợp.”

“Trùng hợp anh ở Paris, lại trùng hợp ở cùng một khách sạn với tôi?”

“Khách sạn đó có hai mươi phần trăm cổ phần do Phó Thị đầu tư, cô Bùi không tin, có thể đi tra.”

“Anh Phó cũng đã nói như vậy rồi, tôi sao có thể đi tra được chứ. Giống như rất không tín nhiệm chồng của mình vậy.” Cô cố ý nhấn mạnh từ nào đó.

Phó Triển Hành nhẹ “ừm” một tiếng, “Không phải nói là muốn ly hôn sao?”

Nếu nhớ không nhầm, nửa năm ngắn ngủi, đây là lần thứ hai cô đưa ra yêu cầu ly hôn rồi, chắc là lúc đó đã vô cùng không tình nguyện mà đồng ý kết hôn.

Tuy nhiên, lạc tử vô hối*. Anh sẽ không để mặc cô làm bậy.

*Lạc tử vô hối: trích từ câu “Nhân như kỳ tử, lạc tử vô hối (人如棋子,落子无悔)” Đời người đi mỗi bước đi, giống như chơi cờ, một khi đã đi một bước cờ, liền không được hối hận. Đời người cũng vậy, chỉ cần đã đưa ra quyết định, cũng không được hối hận.

“Muốn ly hôn, nhưng lại không đền nổi tiền bồi thường!” Dù sao cũng đã bại lộ rồi, Bùi Hề Nhược liền cứ cười hì hì nói, “Hay là anh Phó cho tôi vay một ít?”

“Cô Bùi nghĩ kỹ rồi?”

“Kỹ đến độ không thể kỹ hơn được nữa.” Cô nghĩ đến việc bị giành mất vị trí trưng bày ở triển lãm, liền cắn răng nghiến lợi.

“Tiếc rằng, tôi không mở ngân hàng, chỉ bàn chuyện làm ăn.” Nhận được đáp án kia của cô, Phó Triển Hành lại nói, “Việc này của cô Bùi, chỉ sợ tôi không giúp được.”

“Nghĩ cũng phải.” Bùi Hề Nhược cũng không bất ngờ, từ vách ngăn thò đầu ra. 

Đợi ánh mắt của người đàn ông nhìn qua, cô mới giương tay lên, chống cằm nói, “Dù sao, anh Phó sớm đã chết mê tôi rồi.”

Vốn muốn trêu chọc anh một câu, nào ngờ, người đàn ông lại nhẹ giọng nói, “Ừ, tôi quả thực đã chết mê cô Bùi đây đã lâu rồi. Vì vậy việc ly hôn, sau này đừng nhắc lại.”

“…….”

Nếu không phải giọng điệu nhàn nhạt đến mức khó tiếp cận, Bùi Hề Nhược có thể thực sự đã tin rồi.

Tuy nhiên, chỉ cần nghĩ thêm một chút là rõ, câu này cũng giống như câu “Sinh nhật vui vẻ” lần trước, nói ra để chặn miệng cô mà thôi, đều là chiêu “một điều nhịn chín điều lành” của tên hòa thượng kia.

Đừng nhắc lại ư?

Cũng được thôi, vậy cô sẽ khiến anh phải chủ động nhắc lại.

—-

Chặng bay mười mấy tiếng về nước, trầm mặc khác thường.

Hành khách hạng thương gia không nhiều, không bao lâu Bùi Hề Nhược đã phát hiện, gần như đều là người của Phó Triển Hành. Vị thư ký Thẩm Minh kia, ngồi cách hai người không xa.

Quả thực là thiên la địa võng*, tên hòa thượng này, là đến để thu thập yêu tinh sao?

*Thiên la địa võng: chỉ tình trạng cạm bẫy được giăng ở khắp nơi, khó lòng thoát được.

Suy đi ngẫm lại, cũng đúng là vậy.

Kế hoạch từng bước một, khiến người ta không khen một câu “thánh tăng đắc đạo” cũng khó.

Bùi Hề Nhược lớn như vậy rồi, trừ Phó Triển Hành, chưa từng chịu thiệt dưới tay ai, thật là càng nghĩ càng tức. Thôi thì cứ chợp mắt một chút đi, cô nằm xuống rồi đeo bịt mắt ngủ, nhưng lại lật qua lật lại, không ngủ được.

Suy nghĩ bao bọc khắp đầu óc, nghĩ đến chuyện Giản Tinh Nhiên lúc trước có học tiếng Quảng Đông, nói với cô, “Ôi, có phát hiện ra không? Chữ ‘Cửu’ trong ‘Phó Cửu’, tiếng Quảng Đông đọc là ‘cẩu’ đó.” Lúc đó, Bùi Hề Nhược còn phản bác cách nói này…. Phó Triển Hành là chó, vậy không phải là cô gả cho đồ chó à? Không được không được.

Bây giờ, lại cảm thấy cái nickname này quá là phù hợp.

Cô lưu lạc đến bước đường này, đều là do tên Phó ‘Cẩu’ kia ban tặng.

Nghĩ đến đây Bùi Hề Nhược lại hơi thò đầu ra, phát hiện đèn đọc sách bên kia vẫn đang sáng, trong lòng bỗng vui vẻ, liền bắt đầu soi mói, “Phó Triển Hành, đèn của anh sáng quá, làm tôi không ngủ được.”

Thực ra ánh đèn vàng vô cùng dịu mắt.

Phó Triển Hành nhìn qua, chỉ thấy hai tay cô bám vào vách ngăn, từ bên cạnh thò đầu ra, nhìn anh cười đắc ý. Giống như nữ quỷ đạp tường xuất hiện giữa đêm.

Anh cười nhạt, duỗi tay tắt đèn.



Máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Bình Thành, vào lúc gần trưa.

Chịu đủ thời tiết sương mù ở London rồi, vốn tưởng đón mình ít nhất sẽ là ánh mặt trời tháng tư rực rỡ.

Ai ngờ, lại là một làn mưa nhỏ tí tách.

Bầu trời màu xám nhạt, cách mặt đất rất gần. Đè vào lòng người, làm thế nào cũng không làm tan biến đi sự phiền muộn.

Chút kỳ vọng duy nhất của Bùi Hề Nhược cũng không còn lại lấy một chút, khi xuống máy bay, sắc mặt héo rũ đi vài phần.

Thẩm Minh tận chức tận trách, quan tâm hỏi, “Cô Bùi, có phải là cô không thoải mái hay không?”

Bùi Hề Nhược nhìn về bóng người đàn ông kia, cười ha ha, “Không có. Tôi vô cùng thoải mái.” Bộ dạng cười như không cười, giọng điệu lạnh nhạt, vừa nghe đã biết là nói ngược lại.

Thẩm Minh cứng họng.

Cô Bùi này, xem ra đã ghi thù với Phó Tổng tồi, mà Phó tổng cũng sẽ không cúi đầu….Dù sao, hai người cũng không phải là tình nhân đang giận dỗi, mà là cuộc đấu với địch thủ khó gặp.

Như vậy, làm sao có thể ở cùng nhau được chứ? 

Thẩm Minh nghĩ đến hình ảnh hai người ‘đấu đá’, nhất thời cảm thấy vô cùng đau đầu.



Đường rất dài, đợi khi Bùi Hề Nhược tỉnh dậy, cảnh vật bên ngoài ô cửa sổ xe đã là một mảnh núi rừng.

Rừng núi bị bao phủ bởi mưa bụi, lá cây vẫn là màu vàng xanh, thỉnh thoảng có xen vào một mảnh màu nâu, cực kỳ tĩnh mịch.

“Chúng ta đi đâu vậy?” Cô cảm thấy khung cảnh phía trước có chút quen mắt, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra.

“Cô Bùi, là đến biệt thự Minh Sơn.” Thẩm Minh trả lời.

Biệt thự Minh Sơn?

À, là ngôi biệt thự kia của Phó Triển Hành?

Cái tên cũng dễ nghe đấy.

Bùi Hề Nhược chớp chớp mắt, cuối cùng hoàn toàn tỉnh táo, lời của của Thẩm Minh, cũng lọt vào tai cô, “Cô Bùi, Phó Tổng đã đến công ty rồi, bảo tôi đưa cô về nhà nghỉ ngơi.”

Được thôi.

Cô lần này đã chuẩn bị xong kế hoạch chiến đấu trường kỳ, không vội chút thời gian này.

Huống hồ trải qua chặng bay mười mấy tiếng, cô đã mệt mỏi rồi, nhất thời, cũng không định lấy tinh thần cùng anh battle.

Cứ đợi đến tối, cô nghỉ ngơi xong, lại gây sóng gió cũng không muộn.

Kế hoạch vô cùng hoàn mỹ, nhưng Bùi Hề Nhược căn bản không ngờ rằng, tối nay, Phó Triển Hành không có trở lại.

Lúc chạng vạng, cô ngồi ở dưới mái hiên, một bên bóc vải, một bên nhìn ra ngoài, nhưng thế nào cũng không nhìn thấy bóng dáng của Phó Triển Hành.

Dì làm việc trong nhà thấy vậy, vội vã giải thích, “Phu nhân, Phó Tổng có cuộc xã giao sẽ về muộn, không về bên này. Cô đừng đợi nữa.”

Nghe được từ “phu nhân “ này, Bùi Hề Nhược lập tức nổi da gà, ngay cả quả vải trên tay cũng không thơm ngon nữa rồi…..Thẩm Minh biết được quan hệ plastic của hai người, vẫn luôn theo thói quen trước khi cô cùng anh kết hôn, gọi cô là “cô Bùi”, còn có thể chấp nhận được.

Một câu “phu nhân” này, như khiến cô già đi mười tuổi.

Bùi Hề Nhược muốn bảo bà thay đổi cách xưng hô, nhưng đột nhiên lại lóe ra suy nghĩ gì đó, thuận thế gật gật đầu, “Vậy phiền gì lần sau nói với anh ấy, tối nay tôi vẫn luôn ngồi ở đây đợi anh ấy. Đợi đến nửa đêm mới đi ngủ.”

Dì làm trong nhà cười cười, biểu thị rằng đã rõ.

Bùi Hề Nhược liền yên tâm đi vào trong biệt thự, cuộn người trên sô pha.

Buồi chiều, cô đã đi quanh nhà một lần nữa.

Tầng một có phòng khách, phòng ăn, phòng ngắm cảnh, tầng hai có phòng ngủ, phòng khách, tầng ba ngoài có một phòng khách lớn ra, còn có một đài ngắm cảnh, 360 độ được bao bởi kính thủy tinh, Bùi Hề Nhược nhìn quanh, liền nhìn thấy một chiếc kính thiên văn.

Đi dạo một vòng quanh, hàng ngày Phó Triển Hành sống ở đây, cô có thể tưởng tượng ra được. Còn không phải là chơi cờ, thưởng trà, ngắm sao, vô cùng giống hòa thượng, không có một thứ gì khiến cô có hứng thú cả.

Nhưng ở phòng khách tầng một có thiết bị màn hình âm thanh giống như rạp chiếu phim thu nhỏ. Dì trong nhà nói Phó Triển Hành bình thường không hay sử dụng, nhưng ngược lại có thể làm cô bới cảm thấy nhàm chán.

Bùi Hề Nhược chọn một bộ gần đây nổi nhất, bộ phim Thái Lan với nội dung rải đường, cẩu huyết, luân lý đủ cả, khoan khoái bắt đầu xem.

Cô đối với phim truyện nào đó, từ một góc độ nào đó mà nói, lại trái ngược với trình độ nghệ thuật…..Không thích thể loại phim văn học nghệ thuật, càng kích thích càng tốt. Trừ phim kinh dị cô không dám xem ra, khẩu vị vô cùng nặng.

Khi Phó Triển Hành trở về, liền nhìn thấy cô đang ngủ say trên sô pha.

Tivi không tắt, đang chiếu tình tiết bắt gian.

Một người mặc chiếc váy đỏ, trên mặt có lấy ba lớp phấn phủ, lông mi cong như chân nhện, đang dùng giọng điệu đặc trưng của tiếng Thái mắng chửi, “Cái con tiện nhân này! Dám câu dẫn anh Kai! Xem tôi hôm nay lột sạch quần áo của cô thế nào!”

Theo đó, là một tiếng “bốp” giòn tan!

Cô ta che lấy bên má bị tát, không thể tin được mà trừng mắt lên, “Kai! Anh lại dám đánh em!”

“…….”

Một hồi mắng chửi cãi cọ này, vô cùng ồn ào. Phó Triển Hành tắt tivi, nhìn về phía Bùi Hề Nhược, không dám chấp nhận khẩu vị của cô.

Cái nhìn này, lại khiến tầm mắt của anh ngừng lại.

Tư thế ngủ của cô không được coi là nhã nhặn, chỉ có thể nói là khá thả lỏng, vô cùng thoải mái nằm ở trên sô pha, eo thon, chân dài, dáng người thon thả hiện ra một cách rõ ràng.

Đôi mắt hồ ly kia đã nhắm lại, không cong lên như thường ngày, lại toát lên vẻ dịu dàng hiếm thấy.

Đột nhiên nhớ đến ngày nào đó của nửa năm trước, ngày mà bác hai gọi anh đến thư phòng.

Bàn chính sự xong, liền nói đến chuyện liên hôn. Trong bức ảnh ấy, Phó Triển Hành nhìn thấy Bùi Hề Nhược.

Cô mặc một chiếc váy trắng dài, trong tay còn cầm một cuốn sách, giống như rất nhã nhặn lịch sự. Cách trang điểm đã che mất đôi mắt hồ ly, làm giảm bớt đi vẻ kiều diễm của cô.

Khi ấy, anh cũng đã bị bức ảnh đó lừa.

Nhưng lại bất giác cảm nhận được có gì đó không giống, như muốn nhảy ra khỏi tấm hình vậy.

Gia thế tương đồng, bác hai đã có lựa chọn, cầm lấy bức ảnh nói, “Bác cảm thấy cô Bùi này rất phù hợp với con.” Anh không phản bác lại.

Ai cũng nói, kiểu ôn nhu nhã nhặn càng hợp hơn với anh.

Nhưng chỉ có anh mới biết, bản thân mình bị kiểu người như thế nào thu hút.