Cắn Môi Đỏ

Chương 38: Thay mới



Hai người đi bộ đến hoa viên, phát hiện tình hình có chút vượt ngoài sức tưởng tượng.

Hoa viên “tuyệt đẹp” mà Thư Huyên nói, lúc này thậm chí không có lấy một bông hoa nào, cỏ khô héo úa, lá vàng và cành khô rơi đầy, ở trong một khách sạn to lớn sang trọng như thế này, thì nơi đây không khác gì một đống hoang tàn phế tích.

Một trận gió thu thổi quả, càng tăng thêm sự ảm đạm, hiu quạnh.

—— Có lẽ Thư Huyên vẫn mải đắm chìm trong thế giới nghệ thuật của mình, quên mất hiện giờ đang là mùa thu.

Gió lạnh thổi tới, Bùi Hề Nhược khẽ run lên, chỉ muốn quay lại đại sảnh.

Nhưng vừa ngẩng đầu lên, khi tầm mắt đụng phải Phó Triển Hành, cô lại đột nhiên thay đổi quyết định.

Dưới ánh trăng, người đàn ông đứng bên cạnh cô, anh tuấn và trầm ổn, trong sáng và đơn độc, sườn mặt nhìn qua không chút biểu cảm, như trong mộng, giống như đang ở ngàn dặm xa cách.

Khuôn mặt tuấn tú như vậy, không ngắm quả là phí.

Cùng với ánh trăng, phong vị càng tốt hơn.

Kết quả cô ngắm nhìn chưa được hai giây, Phó Triển Hành dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, liếc mắt hỏi, “Bùi Hề Nhược, em đang nhìn gì vậy?”

Dù sao Bùi Hề Nhược cũng không hề cảm thấy lương tâm cắn rứt, cô rất thành thật với vẻ khiêu gợi.

Cô cong môi cười, trong mắt như ẩn chứa ý đồ, “Đang xem “ra tay” với anh ở chỗ nào thì thích hợp.” Nói rồi, đưa tay hướng về phía anh, chọc hai cái trong không trung.

Tuy nhiên, Phó Triển Hành không thấy chán ghét chút nào, ngược lại hỏi, “Vậy em nghĩ kỹ rồi sao?”

“……?”

Bùi Hề Nhược vươn móng vuốt ra, dừng ở giữa chừng.

Theo kịch bản, chẳng phải là cô sẽ ra tay với anh, rồi anh đẩy cô ra với khuôn mặt lạnh lùng, sau đó cô lại nhào tới hay sao?

Nhưng thình lình anh hỏi một câu như vậy, cô không biết nên tiếp tục như thế nào?



Hai người trở lại căn biệt thự gỗ kia đã là đêm muộn.

Nhiệt độ vào ban đêm rất lạnh, bầu trời cũng đặc biệt tối thẫm, không thấy nổi một vì sao nào.

Trong bữa tiệc, Bùi Hề Nhược có uống vài ly rượu vang đỏ,  cho nên tài xế đến đón hai người họ trở về.

Dọc theo đường đi, cô buồn ngủ đến mức cứ gật gà gật gù, mất hết tinh thần, vừa xuống xe lại bị gió lạnh phả vào, liền hắt hơi một cái, cau mày khó chịu, “Đây là đâu? “

Phó Triển Hành cởi áo vest, khoác lên người cô, “Về đến nhà rồi.”

Anh không có áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng bên trong, dưới bóng đêm hiện ra thân hình mảnh mai nhưng vẫn rắn chắc.

Hai người không đứng gần lắm, nhưng trong chốc lát, Bùi Hề Nhược lại sinh ra một loại ảo giác, giống như giờ phút này cô đang ôm lấy anh, cảm nhận được mùi gỗ đàn hương ấm áp và sạch sẽ trên áo anh.

Một lúc sau, cô mới nhận ra mình đang khoác áo của anh.

Mùi hương cùng độ ấm, đều tỏa ra từ đó.

Bùi Hề Nhược sực tỉnh lại, nhớ tới màn bỡn cợt còn đang dang dở, lại nóng lòng muốn thử một lần nữa, “Phó Triển Hành, anh có biết khoác áo vest cho phái nữ là có ý gì không?”

“Có ý gì?” Giọng anh vẫn bình thản, còn thuận tay mở cửa.

“Muốn cùng cô ấy tiếp xúc thân mật như ôm, hôn,…” Cô ngoắc ngoắc tay, giọng đầy yêu mị.

“……” Phó Triển Hành ra hiệu cho cô đi vào trong, vẻ mặt không dao động vì lời nói của cô, anh tiếp lời, “Chờ em tỉnh rượu, lúc ấy làm cũng không muộn.”

Bùi Hề Nhược sửng sốt, “Tôi không có say??”

Dứt lời, ánh mắt hai người chạm nhau.

Phó Triển Hành nhướng mày nhìn cô, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, tựa hồ muốn biện minh cho bản thân, ánh mắt thật sự tỉnh táo.

Trong trạng thái thanh tỉnh, cô tức giận với anh.

Không rõ nguyên nhân vì sao.

Nhưng, đó là những gì anh muốn.

“Bùi Hề Nhược,” Phó Triển Hành giọng trầm hơn một chút, nhướng mắt cười, “Vậy em muốn ngay bây giờ?”

Đúng lúc này, cánh cửa màu nâu sẫm của biệt thự bị đẩy ra một chút, anh đặt một tay lên tay nắm cửa, xoay người sang một bên.

Trong ấn tượng của Bùi Hề Nhược, Phó Triển Hành rất ít khi bộc lộ cảm xúc, dù ở thời điểm nào, vẻ mặt của anh cũng rất bình tĩnh, lãnh đạm và vô cảm.

Chính vì điều này mà nụ cười của anh càng trở nên vô cùng quý giá, như đóa hoa quỳnh nở trong đêm lạnh.

Giờ phút này, ánh mắt ấy rất sâu, đen thẳm như mực, có chút ý vị chiếm hữu của một người đàn ông.

Bùi Hề Nhược chớp chớp mắt, nghi ngờ rằng mình đã nhìn nhầm.

Dường như cô chưa gặp con người này trước đây, ngỡ ngàng mà nói, “Phó Triển Hành, đây không phải là anh.”

Hòa thượng không gần nữ sắc, hòa thượng ngày thường kia đâu mất rồi?

Rõ ràng là cô đã từng “dụ dỗ” anh trước đó,  anh thậm chí còn không thèm liếc lấy một cái! 

“Tôi đã nói rồi, những gì em biết chưa chắc đã là sự thật.” Phó Triển Hành trả lời không chút do dự, đẩy cửa ra, ý bảo cô đi vào.

Nói thật, trước đêm qua, anh cũng chưa hiểu rõ bản thân mình.

Nhiều năm như vậy, anh vẫn tận lực làm việc, sống trái ngược hẳn với Phó Uyên, dần dần, anh cũng đánh mất đi những cảm xúc hỉ nộ ai ố của con người. Người ngoài đánh giá về anh, một chữ “Đạm”.

Gặp được cô, tính cách thật sự của anh, mới bắt đầu dần dần khôi phục lại.

Đến bây giờ, nó ngày càng rõ rệt hơn.



Bùi Hề Nhược tắm rửa xong, đứng trước gương trang điểm trầm tư.

Từ tháng 5 năm ngoái, cô quen biết Phó Triển Hành, tính cho tới hôm nay, đã được một năm rưỡi. Thời gian này sớm chiều ở chung, tính toán một chút, cũng chỉ còn hơn nửa năm nữa.

Sao cô chưa từng phát hiện ra con người thật khuất sau vẻ ngoài trầm lặng của anh?

Ngày thường anh có thể kiềm chế bản thân tốt như vậy sao? 

Chiếu hôm nay, cô ở trước mặt anh lộ ra vẻ bối rối và hoảng hốt, anh cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác?

Oa, không thể tưởng tượng được, hình tượng hòa thượng sắp sụp đổ rồi.

Bùi Hề Nhược một mặt ở trong lòng khẩn trương, một mặt lại chân thật mà tưởng tượng, vừa soi gương, vừa chậm rãi thoa mỹ phẩm dưỡng da.

Đúng lúc này, có người gõ cửa.

Bùi Hề Nhược bước tới, nắm tay nắm cửa, mở cửa ra, “Gì vậy?” Tuy rằng rất tham lam ngắm nhìn nhan sắc của anh, nhưng cô vẫn phải đề cao cảnh giác.

Phó Triển Hành bước sang một bên, rồi bất động đứng trước cửa, đối diện với cô, “Qua đây ngủ đi.”

Bùi Hề Nhược: “?”

Anh vẫn thản nhiên, giống như đang nói “Lại đây ăn cơm đi” vậy.

Bùi Hề Nhược cảm thấy cần phải nói chuyện nghiêm túc, “Phó Triển Hành, coi như tôi chịu thua nhé? Vừa rồi ở khách sạn, tôi không nên loạn ngôn mà trêu chọc anh. Tôi sai rồi.”

“Thật sao?” Anh mặc kệ cô đầu hàng, hỏi nhỏ.

“Tất nhiên.”

“Ừm,” Phó Triển Hành khẽ gật đầu, cũng không tiếp tục đề tài đó. Chỉ khi Bùi Hề Nhược thở phào nhẹ nhõm chuẩn bị đóng cửa, anh bỗng nhiên nói, “Có gì đó trong phòng của em?”

Có cái gì? Bùi Hề Nhược không phản ứng kịp.

“Gương, tủ quần áo, gầm giường.”

Mấy cái từ tiêu biểu trong phim kinh dị này, anh vừa nhắc đến, Bùi Hề Nhược lập tức thấy không ổn mà kêu lên: “Phó Triển Hành! Anh mau im miệng!”

Nhưng âm thanh qua tai, sớm đã tạo thành hình ảnh trong tâm trí.

Cô chỉ cảm thấy rợn tóc gáy, cảm giác ớn lạnh từ lòng bàn chân truyền lên đến da đầu. Bộ phim ma hôm qua nhanh chóng chiếm lĩnh hết tâm trí của cô, khiến cô thậm chí không dám quay đầu lại.

Vài giây sau, Bùi Hề Nhược hít một hơi thật sâu, chỉ chỉ vào anh, “Anh cứ chờ ở đó.”

Phó Triển Hành cười, thật sự đứng tại chỗ, tựa như cây phong trước gió, chấp nhận để cô trả thù.

Bùi Hề Nhược mạnh mẽ buông tay nắm cửa ra, cầm lấy cái gối đi về phía cửa, lúc đi ngang qua anh, còn giơ gối lên, muốn đập cho anh một phát.

Cuối cùng vẫn là nhịn xuống.

Đánh người là không đúng. Quan trọng hơn là, cô đánh không lại.



Sau một ngày, một lần nữa nằm lại trên chiếc giường này, cảm giác rất khác.

Nguyên nhân chủ yếu là, hòa thượng vốn quen thuộc đột nhiên thay đổi, làm người ta bất an.

Chuyện gì đang xảy ra vậy, cô còn chưa bắt đầu xuống tay, anh đã biến thành nhân vật nguy hiểm trước rồi.

Bùi Hề Nhược ôm chặt chăn bông, cảnh cáo nhìn người đàn ông dưới sàn, “Phó Triển Hành, tôi rất thính ngủ, chỉ cần anh cử động, là tôi có thể nhận ra ngay. Cho nên anh đừng có làm gì xằng bậy.”

Không ngờ, Phó Triển Hành nói, “Tối hôm qua, tôi mở rồi đóng cửa đến bốn lần, em vẫn không tỉnh dậy.”

“……”

Bùi Hề Nhược nghiến chặt răng.

Người đàn ông này thực sự đã mở miệng.

Tuy nhiên, cô nhanh chóng phát hiện ra điểm mấu chốt, giọng nói trở nên khó hiểu, “Bốn lần sao? Phó Triển Hành, anh đi tiểu đêm nhiều lần vậy sao?”

Lần này, đến lượt Phó Triển Hành im lặng.

Tối qua anh ra ngoài hóng gió cho tỉnh táo, nhưng vẫn không thể bình tĩnh được. Giờ phút này, đối mặt với kẻ gây ra chuyện đó, anh không thể nói gì.

“Ra ban công. Nghe điện thoại.” Anh lời ít mà ý nhiều.

“Ồ……” Bùi Hề Nhược hiểu ra.

Ở Bình Thành, cô cũng thấy mấy lần, đêm khuya, có hôm tối muộn, anh vẫn phải họp hội nghị online với các nhân sự ở nước ngoài. Cho nên không có gì phải nghi ngờ.

Vả lại lúc bình thường, hai người ở chung, tần suất xuất hiện của anh ấy cũng không có vấn đề gì.

Bùi Hề Nhược trở mình, tay vẫn ôm chặt chăn bông, sau đó, cảm thấy không thoải mái, lại trở mình.

Suy nghĩ của cô có chút lộn xộn, nhất là khi cô phát hiện mình cũng không bài xích việc ở chung một phòng với anh.

Chẳng lẽ cô thật sự thèm muốn thân thể hòa thượng?

Nghe tiếng động của người trên giường không ngừng truyền đến, lăn qua lộn lại, Phó Triển Hành thấp giọng mở miệng, “Bùi Hề Nhược.”

Cô nhanh chóng trả lời, “Cái gì?”

“Thật ra, tôi đã nhìn thấy ma.”

“?”Điều này thật không ngờ, Bùi Hề Nhược không khỏi chống người lên, “Sau đó thì sao?”

Phó Triển Hành có vẻ không nói nên lời, “Em nói đi?”

Bùi Hề Nhược đã hiểu, có điểm muốn cười.

Hóa ra “chân tướng” của anh còn bao gồm cả việc sợ ma. Nhìn không ra nha, lần trước còn nói cô mê tín nữa.

“Sao không nói sớm, nếu anh nói sớm hơn, tôi liền chủ động qua đây an ủi anh. Dù sao tôi cũng là một mỹ nhân tốt bụng, mỹ nhân sẽ không để tâm đến những hiềm khích trước đây.”

Cô nhất quyết nói hai lần từ “mỹ nhân”.

Phó Triển Hành khóe môi khẽ giật, anh nói, “Cho nên em đừng nghĩ ngợi lung tung, ngủ ngon đi, tôi sẽ không làm gì em đâu.”



Bùi Hề Nhược không nghĩ tới, cô vừa chìm vào giấc ngủ, đến nửa đêm liền khó chịu tỉnh lại.

Cô nhớ rõ mình đã tìm tư thế thoải mái nhất trước khi đi ngủ, không quấn chặt chăn bông mà ngủ thiếp đi, nhưng giờ lại cảm thấy không khí nặng nề nóng bức bao quanh, đầu đau như búa bổ, không còn chút sức lực nào.

Chăn bông nặng như vậy sao?

Bùi Hề Nhược chật vật mở mắt ra, chỉ cảm thấy đầu óc mơ màng, mọi thứ trước mắt như quay cuồng.

Phải một lúc lâu sau mới khôi phục lại ý thức.

“Phó…” Cô mở miệng, cảm giác hốc mắt nóng ran, giọng nói cũng trở nên khô khốc, nuốt một ngụm nước bọt mới phát ra được một tiếng, “Phó Triển Hành.”

Đêm khuya, có lẽ anh đã ngủ say. Cô lại gọi vài tiếng, nhưng vẫn chưa đánh thức được người dậy.

Bùi Hề Nhược cố sức chống đỡ thân thể ngồi dậy, tự cảm thấy bản thân rất không ổn, trán nóng rực, lưng đau nhức. Cô bước xuống sàn nhà, xiêu vẹo như bệnh nhân Parkinson, run run không vững.

Cũng may Phó Triển Hành nằm cách đó không xa.

Thật ra thuận tiện nhất là đá anh một cái, nhưng Bùi Hề Nhược vẫn cố sức mà ngồi xổm xuống, bởi vì cơn sốt mà đau nhức cơ bắp, hành động này khiến cô tốn rất nhiều sức lực.

Kết quả vừa ngồi xổm xuống, trọng tâm của cô trở nên không ổn định, cả người không chịu khống chế lao về phía trước, trực tiếp ngã trên người anh.

Động tác này đã đánh thức Phó Triển Hành.

Anh vừa mở mắt, chỉ cảm thấy có một thân thể đang gần trong gang tấc, hương thơm trên cơ thể cô phảng phất tỏa ra xung quanh. Sau đó, mới cảm nhận được sự di chuyển và việc cô đang cố gắng đứng dậy khỏi người anh.

Động tác này lộn xộn không có tổ chức, thành ra sờ loạn khắp nơi.

Anh vô thức ngăn hành động của cô lại.

Trong vài giây, còn tưởng rằng là sự giao thoa giữa mơ và thực, ngay sau đó, lòng bàn tay anh chạm vào tấm lưng nóng bỏng của cô, nháy mắt đã tỉnh táo lại.

Phó Triển Hành không mất nhiều sức để đỡ cô dậy, để cô dựa vào trong lồng ngực mình, đưa tay sờ trán cô, “Bùi Hề Nhược, em bị sốt rồi.”

Cô đã sớm không còn sức lực, toàn thân đều khó chịu, “Ừm……”

“Để tôi gọi bác sĩ cho em.” Anh bế cô lên, đặt ở trên giường.

Đây không phải là lần đầu tiên anh ôm cô vào lòng.

Nhưng giờ phút này, cơ thể cô nóng bừng đầy mồ hôi, bộ đồ ngủ bó sát vào người, mỏng như cánh ve sầu. Bị anh ôm lấy, trở nên mềm nhũn.

Có điều gì đó trào dâng cuồn cuộn trong mắt Phó Triển Hành.

Anh cố gạt những suy nghĩ vớ vẩn sang một bên, quay lại, nhấc điện thoại và bấm một dãy số.

Bác sĩ tư nhân nhanh chóng bắt máy, anh báo rằng cô bị cảm.

Phó Triển Hành nhớ lại lúc tối cô đã hắt xì mấy lần.

Nửa đêm, khắp người Bùi Hề Nhược như bị kim châm, ở trên giường mê man. Phó Triển Hành ngồi ở mép giường, thức trắng cả đêm.

Trời dần hửng sáng, anh qua gian phòng khác tắm một lát.

Khi quay lại, nhìn thấy đầu cô lộ ra dưới lớp chăn, mái tóc màu hồng vô cùng chói mắt, nếu màu tóc này ở trên đầu người khác, chắc anh còn không liếc nhìn đến một cái. Nhưng nó thuộc về cô, lại rất đẹp.

Anh ngày càng thích màu tóc của cô. Liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.

Bùi Hề Nhược đã tỉnh, tối hôm qua cô bị sốt nặng, trí nhớ cũng mơ hồ, nhưng dùng đầu ngón chân suy nghĩ, cũng biết là Phó Triển Hành đã chăm sóc cô cả đêm.

Cô muốn nói vài lời cảm ơn.

Nhưng nhìn thấy mái tóc hơi ẩm ướt của người đàn ông và vẻ ngoài tươi tắn, sạch sẽ sau khi tắm xong, so sánh với người mình mồ hôi mồ kê nhễ nhại, lôi thôi lếch thếch, cô nuốt lại lời vào trong, vén chăn bông lên và xuống giường. 

“Bùi Hề Nhược, đừng cử động.” Phó Triển Hành đi tới, “Muốn lấy cái gì, tôi giúp em.”

Bùi Hề Nhược nghiêng đầu nhìn anh, “Tôi muốn đi tắm? Anh cũng có thể giúp sao?”

“Cũng không phải không được.”

“?”

Hai người ánh mắt giao nhau, Phó Triển Hành ý bảo cô nằm trở lại, “Hết sốt lại tắm.”

Với một người đàn ông to lớn như vậy đứng ở mép giường cô, cho dù muốn leo xuống cô cũng không thể thành công.

Bùi Hề Nhược đành phải làm theo, nhưng không quên ngoài miệng phản bác một câu, “Tôi hết sốt rồi.”

Căn biệt thự bình thường không có người ở, nhưng vẫn có một cái nhiệt kế thủy ngân trong hộp thuốc.

Phó Triển Hành dùng nó để đo cho cô, thấy cô đã hạ sốt. Cho nên, Bùi Hề Nhược vừa bị tước quyền lợi tắm rửa, chỉ có thể rửa mặt qua loa, rồi nằm trở lại giường.

Bữa sáng là cháo dễ tiêu hóa, sau khi ăn xong, Phó Triển Hành mang nước và thuốc tới.

Anh đột nhiên trở nên “nhị thập tứ hiếu” như vậy, Bùi Hề Nhược có chút không thích ứng kịp, “Phó Triển Hành, có phải tối qua anh đã làm gì có lỗi với tôi đúng không?”

Phó Triển Hành “ừm” một tiếng, “Nhân lúc em ý thức không rõ ràng, tôi bắt em ấn dấu tay.”

Cô bỗng nhiên có một dự cảm không lành, “Cái gì dấu tay?”

“Gia hạn hợp đồng.”

“?”

Bùi Hề Nhược nhìn anh với vẻ “Anh có bệnh sao”.

Anh mở hộp thuốc ra và bình tĩnh nói, “Chính em cũng đồng ý mà.”

“Sao có thể?”. Phản ứng đầu tiên của Bùi Hề Nhược chính là anh chắc chắn đang gạt người, nhưng ngẫm lại hai ngày nay cô đối với anh cũng có chút động tâm, đột nhiên lại không có tự tin.

Biết đâu trong tiềm thức chính cô đã cùng anh gia hạn hợp đồng, cho nên tối hôm qua đã đồng ý rồi?

Trong chớp mắt, Bùi Hề Nhược nhớ tới cái gì đó, đột nhiên ngẩng đầu, “Ký mấy năm? Vi phạm hợp đồng thì có hậu quả gì? Không phải lại là bồi thường tiền mặt chứ?!”

Anh trả lời chỉ có một chữ, “Ừ.”

Ừ.

Ừm.

Dấu hiệu này liệu là tốt hay xấu đây.

Bùi Hề Nhược hít sâu một hơi, “Phó Triển Hành, anh có thể lấy cho tôi thêm mấy viên thuốc nữa không?”

Anh đặt thuốc vào lòng bàn tay cô, “Không thể.”