Cắn Môi Đỏ

Chương 40: Cõng em



Đêm hôm đó, tag #Khách sạn Quân Tinh đạo nhái# đã lên thêm vài bậc trên hot search, leo lên trang đầu.

Trước lúc đó, trong lòng khách hàng thì tập đoàn Duệ Quân trước giờ vẫn luôn không tồi, các chi nhánh khách sạn là địa điểm các blogger nổi tiếng hay KOLs luôn tranh giành check-in.

Nếu đã có thể nổi tiếng, tất nhiên sẽ không thể thiếu nét thiết kế độc đáo được.

Trước đó khi trang web chính thức đăng ảnh của khách sạn Tinh Triều lên, cư dân mạng đều không khỏi cảm thán trước phong cách thiết kế đầy cá tính ấy, giống như  với những người trẻ tiên phong nghệ thuật vậy, ngày càng phát triển. Kết quả đến tối nay, lại đột nhiên nổ ra phốt đạo nhái này.

Có bao nhiêu hy vọng, có bấy nhiêu thất vọng.

Càng trùng hợp hơn nữa đó chính là, đợt trước có một ngôi sao nổi tiếng mở một nhà hàng bị nghi ngờ đạo tác phẩm, bên bị hại liền tiến hành kiện tụng đòi lại quyền lợi, bị đạo nhái một cách rõ ràng nhưng lại thất bại thảm hại, lập tức gây nên sự phẫn nộ từ công chúng.

Chuyện đó còn chưa hạ nhiệt, lại nổi lên vụ việc đối thủ cạnh tranh của Quân Tinh nhân lúc này ‘mò cá vùng nước bùn’, việc này sẽ càng to hơn.

Bùi Hề Nhược không đi ngủ.

Sau khi tắm xong, sấy tóc khô một nửa, cô liền trở lại thư phòng.

Dù sao, Giản Tinh Nhiên vẫn còn đang chiến đấu ở tuyến đầu.

Phó Triển Hành ngồi lên chiếc sô pha cá nhân, đặt laptop lên đùi, một tay gác lên tay ghế, một tay đặt lên bàn phím, có vẻ đang giúp cô tìm video.

Ngoài cửa sổ màu trời đêm đen đặc, ngọn gió thổi vào đem theo cái mát lạnh của mùa thu.

Bên trong phòng ánh đèn êm dịu, chiếu lên bờ vai rộng của anh, rợp thành một chiếc bóng in hình lên mặt đất.

Nhìn từ góc độ này, cảm giác anh như vầng trăng hạ phàm, thanh tịnh như mặt nước hồ.

Bùi Hề Nhược ngắm anh một hồi, mới nhấc chân bước vào.

“Có cần tôi tự tìm hay không?” Cô đi đến bên cạnh anh, thuận thế dựa vào tay ghế sô pha rộng rãi, nhìn qua màn hình laplop, lại cảm thấy rất kỳ quặc, “Không có trong cái video này đâu, chỉ ở trong mấy cái mà tôi bảo anh thôi.”

Cô vừa đến gần, mùi hương sữa tắm liền tỏa ra trong không khí, hòa cùng với ngọn gió mùa thu, tạo thành một hương hoa thơm mát.

Có lẽ là do sau khi tắm xong đã thả lỏng không ít, giọng điệu của cô, so với mấy ngày trước càng thêm mềm mại mê người hơn, giống như đã nhuốm lấy hơi nước vậy.

Phó Triển Hành khẽ dừng, mới nói, “Tìm xong rồi. Chắc bây giờ bạn của em đang xử lý rồi.”

Bùi Hề Nhược nhìn qua điện thoại, quả nhiên nhìn thấy Giản Tinh Nhiên gửi cho cô mấy cái nhãn dán giơ ngón tay cái lên, bảo cô cứ yên tâm.

“Vậy anh đang xem gì vậy?” Cô nói rồi nhìn qua màn hình laptop một lần nữa, đột nhiên hiểu ra điều gì đó, vô cùng đắc ý mà nghịch lọn tóc của mình, “Không phải là bị tài hoa của tôi ‘đánh trúng’ rồi đấy chứ?”

Phó Triển Hành bật cười, “Ừ.” 

Không chỉ là tài hoa, còn có sắc đẹp của cô nữa.

Cô trong mấy vlog này, để kiểu tóc xoăn nhẹ, có nhuộm vài sợi xám bạc.

Có vài video có lẽ là do được bạn học quay giúp, con đường trong trường hai bên rợp bóng cây xanh, cô mặc một chiếc áo sát nách màu đen, lộ ra chiếc eo thon nhỏ, bên dưới là chiếc quần bò ngắn, lộ ra chiếc chân thon dài.

Gần như khiến người ta lập tức rõ được rằng, thế nào được gọi là đẹp không gì sánh được.

Bùi Hề Nhược cùng anh xem video được vài giây, đột nhiên tò mò, hỏi một câu hỏi rất phàm tục, “Này, kiểu tóc bây giờ của tôi đẹp hơn, hay là kiểu tóc lúc đó đẹp hơn?”

Theo như những gì đã xảy ra trong quá khứ, cô cảm thấy Phó Triển Hành chắc chắn sẽ không hiểu phong tình nhìn cô rồi nói: “Hoa hòe lòe loẹt, đều không đẹp.”

Nhưng bây giờ, Bùi Hề Nhược có một loại trực giác kỳ lạ, rằng bản thân sẽ không nghe thấy loại đáp án như vậy nữa.

Quả nhiên, Phó Triển Hành nói: “Đều rất đẹp.” Chỉ cần là cô thì đều đẹp.

“Anh không lừa người đấy chứ?”

“Lừa em làm gì?”

Bùi Hề Nhược cong môi cười.

Nói ra cũng có chút kỳ, trước đây có nhiều người khen cô đẹp như vậy, cô cũng chưa từng cảm thấy vui vẻ như hiện tại, nói thế nào nhỉ, giống như lần đầu tiên biết được mình rất xinh đẹp vậy.

Hoặc có thể, lời này xuất phát từ miệng của người thanh tâm quả dục kia, khiến người ta cảm thấy như đạt được thành tựu lớn.

Ý cười của Bùi Hề Nhược ngập tràn, giống như vô ý đặt tay lên vai anh, mượn lực đứng lên, “Tôi đi ngủ đây, bái bai.”

Sau khi cô vịn tay đi xuống, vạt váy ngủ chẳng may vẫn dính trên đùi, chiếc chân nhỏ trắng mịn đung đưa trước mắt, ngay sau đó vạt váy tơ tằm dần buông xuống, che đi phong cảnh kia.

Trong một khoảnh khắc nào đó, Phó Triển Hành thực muốn dùng lực kéo cô lại.

—-

Thẳng đến khi đi qua phòng sinh hoạt, Bùi Hề Nhược đột ngột dừng bước, sau đó, nhẹ nhàng lùi lại về phía sau, trốn ở bên cạnh chậu cây trong nhà, nhìn về phía thư phòng.

Thư phòng phong cách mở không có cửa, cô nhìn thấy Phó Triển Hành vẫn đang ngồi trên chiếc ghế sô pha đơn, yên lặng nhìn màn hình laptop của cô.

Rốt cuộc anh có cảm thấy khoảnh khắc cuối kia, là cô đang chọc anh hay không?

Không giống so với trước đây chọc anh để anh biết khó mà lui, mục đích của lần này, đến bản thân cô cũng không thể nói rõ.

Có lẽ nguồn gốc là từ giấc mơ kia, sau đó nhìn anh, càng nhìn càng thấy anh đẹp trai, sự ‘háo sắc’ của cô cũng vì vậy mà dần nổi lên.

Háo sắc không có gì đáng xấu hổ cả, mà đáng xấu hổ chính là, sau khi chọc anh, sao anh lại không có chút phản ứng gì vậy?

Có phải là cô làm không được rõ lắm hay không?

—-

Bùi Hề Nhược ngả lưng xuống giường ngủ, lướt Weibo.

Tiến độ làm việc bên tổ quan hệ công chúng của Giản Tinh Nhiên rất nhanh, lúc này thẻ # Khách sạn Quân Tinh đạo nhái# đã không thấy đâu rồi, thay vào đó là một dòng về Khách sạn Quân Tinh lên tiếng thanh minh.

Lời thanh minh rất ngắn gọn, đưa ra chứng cứ về hai khoảng thời gian, vả mặt người hâm mộ Tổ Mạn thật mạnh. Harry Potter fanfic

Sự tình lập tức chuyển hướng.

Lượng người hâm mộ của Bùi Hề Nhược và lượng bình luận bỗng cao vụt lên, may là trước đó cô đã khóa phần gửi tin nhắn riêng, nếu không bây giờ mục tin nhắn nhất định đã bị nổ tung rồi.

Khu bình luận, đếm không hết được số người đến xin lỗi cô.

Cùng với lúc đó, trong một tòa chung tư nào đó bên Thân thành, Tổ Mạn cũng đang lướt trang cá nhân của “Bùi Tiên Tiên”.

Vừa lướt, ngón tay vừa run lên.

Cô ta nhớ được blogger này, năm đó, cô ta đang là sinh viên khoa nghệ thuật, rảnh rỗi lên trạm C lướt, liền lướt đến vlog của cô.

Lúc đó, người hâm mộ đều gọi cô bằng tên tiếng Anh ‘Circe’.

Sau đó, Circe nói rằng đã tốt nghiệp nên sẽ không có vlog mới, Tổ Mạn còn tiếc nuối suốt một thời gian dài.

Tuy nhiên đồng thời, cũng có chút mừng thầm.

Cô dùng tranh của Circe làm hình đại diện, người ngoài kinh ngạc khen cô tiến bộ rất nhanh, cô cũng không phủ nhận.

Ba năm trước, Tổ Mạn chuẩn bị mở homestay, vắt hết đầu óc suy nghĩ nên làm như thế nào mới có thể thu hút được lượng lớn khách hàng,

Đầu cô ta đột nhiên nảy số, sửa lại tone màu, độ sáng vài bức tranh của Circe, vẽ lên mặt tường, cả căn homestay cũng trang trí theo phong cách đó. Theo đó cũng đổi cách ăn mặc của bản thân, khiến mình trở thành người có phong cách ‘cool ngầu’.

Không ngờ, mọi người còn thích kiểu này hơn cả với trong tưởng tượng, cô ta lập tức trở nên nổi tiếng.

Ba năm này, ban đầu, Tổ Mạn vẫn thường lo lắng bất an, sợ rằng một ngày nào đó sự việc sẽ bị bại lộ. Sau đó thời gian dần trôi qua, cô ta dần dần thả lỏng, còn nghĩ rằng, vòng của Circe với vòng của mình không giao nhau.

Không ngờ rằng đêm nay đăng nhập vào Weibo, mọi chuyện đã lật ngược lại.

Khi Tổ Mạn nhìn thấy, xếp hạng tag ở hot search vẫn chưa cao, cô ta lập tức gọi điện cho đội ngũ của mình, bỏ ra một số tiền lớn, nhờ đối phương lập tức xóa đi.

Kết quả vừa xóa chưa được bao lâu, người hâm mộ đã quay xe, người mắng chửi Quân Tinh xóa hot search, chó đạo nhái càng ác liệt, lại xuất hiện thêm hai thẻ mới, không thể nào đè xuống được.

Tổ Mạn chỉ cảm thấy trước mắt là một mảng tối tăm.

Lúc này, rõ ràng biết rằng nên rời khỏi mạng xã hội, nhưng cô ta lại như muốn tự ngược mình, một hai mở khu bình luận của những tài khoản nổi tiếng lên.

[Tổ Mạn cũng quá không biết xấu hổ rồi! Bản thân đi đạo tranh của người ta rồi nổi tiếng, lại còn mặt dày mua hot search bôi đen người khác???]

[Chắc không phải là do cô ta mua hot search đâu, làm gì có ai ngu như vậy được chứ, chắc là do đối thủ cạnh tranh của Quân Tinh ra tay rồi, nhưng mà vụ đạo nhái kia chắc chắn không tẩy trắng nổi rồi.]

[Fans của Tổ Mạn đâu rồi? Lúc này mất tích rồi à? Đạo nhái tác phẩm trong quá khứ cũng được sao?]

[Nói lại thì mọi người có cảm thấy phong cách ăn mặc của Tổ Mạn rất giống với Bùi Tiên Tiên không? Tôi đã xem qua video của Bùi Tiên Tiên hồi còn đi du học rồi, lúc đó cô ấy cũng ăn mặc kiểu như vậy.]

[Bùi Tiên Tiên đẹp hơn cô ta nhiều, cô ta đến ngay cả trình thấp nhất cũng không đạt tới được.]

[Tổ Mạn đồ chó đạo nhái, cút cút cút cút cút cút]

Bên dưới là một loạt những lời bắt cô ta phải lên tiếng xin lỗi, có không ít người để lại bình luận công kích hành vi của cô ta.

Nhìn những bình luận thật ‘đau mắt’ này, cô ta cảm nhận được nỗi tủi nhục vô cùng rõ ràng. Tuy nhiên, cô ta cũng biết rằng, tất cả chỉ là tạm thời mà thôi.

Tác phẩm nghệ thuật có thể đem đi giám định chuyện đạo nhái, kiện tụng cũng tốn tiền tốn công, nếu như cô ta chết cũng không mở miệng, chuyện này, rất nhanh sẽ mờ nhạt đi.

…….

Bùi Hề Nhược tỉnh dậy, bị chính người hâm mộ của mình làm cho shock luôn rồi.

Chỉ trong một đêm, bởi vì chuyện đạo nhái, lượng người hâm mộ của cô đã tăng mấy trăm ngàn? Đã sắp cán mốc một triệu rồi.

Nhấn vào khu bình luận, là cả vùng trời khen ngợi.

Không chỉ khen cô xinh đẹp, cũng khen cô là người có tài, tuy nhiên, phần lớn người hâm mộ đều đang bày tỏ sự kinh ngạc:

“Tiên Tiên còn là một nghệ thuật gia sao? Sao bình thường không đăng mấy tấm ảnh các tác phẩm lên vậy?”

“Aaaaaaa, fan già sáu năm đang khóc ướt hết mặt mũi rồi đâu! Tiên Tiên mà tớ giấu diếm cuối cùng đã bị phát hiện rồi!”

“Hình như tôi đã từng nhìn thấy tranh của cô ấy trong phòng triển lãm! Lúc đó cảm thấy rất ngầu, không ngờ rằng họa sĩ của bức tranh ấy lại là blogger mà tôi luôn theo dõi aaaaaa……….”

“Họa sĩ” hai tù này, khiến cô cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Bùi Hề Nhược lập tức lật chăn bước xuống giường, đi đến thư phòng lựa đi chọn lại, chụp vài tấm tác phẩm gần đây mình luyện vẽ.

Sau khi đăng lên weibo, cuối cùng cũng không phải chỉ có vài chục dòng bình luận vô cùng ảm đạm như mấy năm trước, độ chú ý bây giờ đã tăng lên vượt bậc.

Cô có chút lâng lâng, giống như đang dẵm lên lớp bông dày vậy, trở về phòng đánh răng rửa mặt xong, lại lâng lâng đi ra.

Nhìn thấy Phó Triển Hành, đôi mày cô nhếch lên, vô cùng khí phách nói, “Phó Triển Hành, tôi nổi tiếng rồi!”

“Không phải vốn dĩ em đã nổi tiếng rồi sao?” Phó Triển Hành kéo chiếc ghế ở bàn ăn ra, tỏ ý bảo cô ngồi xuống.

Càng ngày cô càng quen thuộc với sự chăm sóc tỉ mỉ này của anh, ngồi xuống nói, “Không giống mà, là nổi tiếng đến độ chưa từng có.”

Thực ra cũng không khoa trương đến vậy, nhưng trước giờ cô luôn là kiểu người “mới có ba màu đã dám mở tiệm nhuộm rồi”.

“Đợi tôi nổi tiếng đến độ mấy công ty quảng cáo liên tục tìm đến, cũng có thể sẽ nhận làm người đại diện cho vài công ty, lúc đó tiền tôi kiếm được nhất định sẽ đủ tiền bồi thường vi phạm hợp đồng. Đến lúc đó, anh đừng có mà quỳ xuống xin tôi đừng ly hôn đó nha.” Cô chìm đắm trong sự tưởng tượng không thể kìm chế được của mình.

Phó Triển Hành đặt bát cháo đến trước mặt cô, “Ồ, vậy đã có công ty quảng cáo nào tìm em chứ?”

“…….” Trong một giây cô liền tỉnh mộng, “Vẫn chưa.”

—-

Kế ‘giả chết’ của Tổ Mạn không hề thành công.

Bởi vì rất nhanh sau đó Bùi Hề Nhược đã tìm đến luật sư đại diện, kiện cô ta tội vi phạm bản quyền.

Bên phía tòa án vẫn đang tiến hành xử lý, tuy nhiên vị luật sư lần này, được mệnh danh là “Pizza Hut” trong giới luật sư, vụ vi phạm bản quyền khó nhằn hơn nữa cũng không thoát khỏi được cái miệng kia của anh ta, mời được anh ta, gần như đại diện cho việc đã giành được phần thắng trong tay.

Khi Giản Tinh Nhiên nghe thấy tin tức này, vô cùng kinh ngạc, “Nghe nói bây giờ anh ta không thích nhận mấy vụ như thế này nữa, cậu bỏ ra bao nhiêu tiền mới mời được anh ta vậy?”

Bùi Hề Nhược nói: “Chẳng mất đồng nào cả.”

Bởi vì vị luật sư kia, thực ra là do Phó Triển Hành mời giúp cô.

Càng ngày cô càng cảm thấy, anh đối với cô không tồi.

Ly hôn chỉ là đặt ở cửa miệng nói cho có chủ đề. Nếu như sau này cả một đời có thể được như vậy, thưởng thức ‘nhan sắc’ của anh, cùng nhau ăn cơm, cũng không tồi chút nào.

—-

Cuối tháng trước, Đổng Phàm Y bởi vì đột nhiên phát bệnh phải đưa đi cấp cứu, nhưng may là, sau khi triệu chứng giảm đi, cuộc phẫu thuật tim vốn đã kéo dài từ lâu của cô ta cũng thực hiện được luôn.

Sau khi phẫu thuật xong, tình trạng tốt hơn trước kia rất nhiều.

Trước mặt bác hai và bác dâu, Thẩm Tư Diệu lại ‘vô tình’ nói đến tin tức này, bác hai liền nói với Phó Triển Hành, “Triển Hành, con bớt chút thời gian đến thăm con bé một buổi.”

Đổng gia là một gia đình học giả, đã kết bạn với Phó gia từ nhiều đời, đến đời này, mặc dù giao tình đã nhạt hơn nhiều, tuy nhiên những lễ tiết nên có thì vẫn phải có.

Huống hồ Đổng Phàm Y lại còn là bạn học nhiều năm với Phó Triển Hành.

Biết được phải cùng anh đến thăm Đổng Phàm Y, Bùi Hề Nhược nằm trên sô pha, không muốn động, “Phó Triển Hành, cô ta là bạn anh, sao tôi cũng phải đi chứ?”

Buổi chiều cô ở trong nhà, bóc một gói bim bim khoai tây, còn có vài loại bị vứt lên bàn trà nữa, vô cùng hỗn loạn.

Từ ngày cô chuyển vào Bách Gia Phủ sống, bàn trà chưa từng có chỗ trống.

Phó Triển Hành cong lưng, tiện tay thu dọn, “Viện dưỡng bệnh bên đó phong cảnh rất đẹp, không khí cũng rất trong lành.”

“Chân tôi đau, không đi nổi đâu.” Cô nói khoác.

“Ngày mai mới đi.”

“Ngày mai vẫn đau.”

“Tôi cõng em.”

Bùi Hề Nhược đang định mở miệng, đột nhiên phản ứng lại, đôi mắt sáng lên, lăn một vòng trên sô pha rồi ngồi dậy, “Thật à?”

Để cho anh cõng cô, chẳng phải là cô có thể nhân cơ hội này để sờ trộm cơ lưng của hòa thượng sao?

Ánh mắt Phó Triển Hành rơi xuống khuôn mặt vui vẻ của cô, khóe miệng cong lên, “Ừ.”

“Được thôi, vậy tôi đành đi vậy.” Bùi Hề Nhược không chú ý đến sắc mặt của anh, đuôi mắt cong cong, lại nằm xuống sô pha, “Tôi nể mặt anh lắm mới đi đấy.”