Cắn Môi Đỏ

Chương 49: Truyện cổ tích



Từ nhỏ đến lớn, Bùi Hề Nhược vẫn luôn là người da mặt rất dày.

Trong vài năm đầu lúc trở nên nổi tiếng trên mạng, cô đã gặp nhiều chuyện bị “tạt nước bẩn” một cách không thể hiểu được. Nói cô ỷ vào bản thân xinh đẹp để cướp bạn trai của người khác. Nói cô tự cao tự đại, khinh thường những người nổi tiếng khác trên mạng. Nói cô lớn lên đầy yêu khí, vừa thấy đàn ông đã dụ hoặc…… chuyện gì cũng có, vân vân và mây mây.

Cô hoàn toàn không để trong lòng, vẫn vui vẻ hạnh phúc, thích đăng ảnh thì đăng ảnh, đuôi váy không dính chút dơ bẩn nào từ lời lẽ của đám người đó.

Tin đồn nhảm nhí nhiều như vậy, cô không cần sống vì mấy người xa lạ đó.

Nhưng cha Bùi nghe được chuyện của cô thì lại nổi trận lôi đình, trực tiếp thuê luật sư xử lý đám “anh hùng bàn phím” đó.

Những ngôn từ khắc nghiệt, xấu xa và bẩn thỉu, được thu thập và sắp xếp thành chứng cứ, hàng chục trang gây sốc. Đại đa số đều có liên quan đến mấy đồng nghiệp ghen ăn tức ở của cô.

Giản Tinh Nhiên nhìn vào, nắm đấm không khỏi cuộn lại, “Mấy người chết tiệt này!”

Bùi Hề Nhược đang đeo kính râm, thưởng thức trà chiều, từ từ nhàn hạ liếc nhìn trang mạng đó, cười tủm tỉm cảm thán: “Khuôn mặt xinh đẹp này của tớ, quả nhiên khiến đám người ấy càng thêm phần phẫn nộ.”

Hại Giản Tinh Nhiên sặc một hồi.

Tuy nhiên, tính cách cô như vậy, lại tránh được không ít phiền não.

Bùi Hề Nhược cũng biết ở một mức độ nào đó, cô có hơi “thiếu gốc rễ” nên không dễ nổi nóng. Vốn dĩ cô luôn cho rằng, đó cũng là một dạng năng lực của bản thân.

Nhưng hôm nay, suốt chặng đường trở về Bình Thành, cô lại luôn nắm chặt lấy tay Phó Triển Hành.

Muốn thông qua hành động này, nói cho anh biết, còn có cô luôn ở bên cạnh anh.

Nói đến đây cũng thấy lạ, rõ ràng mấy ngày trước, cô vẫn chỉ mê mẩn vẻ bề ngoài của anh.

Kể cả khi cô phát hiện hình như bản thân cũng có ý gì đó với anh, cô cũng không nghĩ tới việc kết thúc nó, dù sao nếu thèm muốn thân thể anh, cứ đánh bạo thử một lần, có thất bại cũng không bị lỗ.

Phải đến khi anh tỏ tình, cô mới nhận ra rằng mình cũng rất tham lam, đạt được thì sẽ càng chờ mong bước tiếp theo.

Lòng bàn tay của người đàn ông thon dài, khô ráo mà ấm áp, khi mười ngón tay đan vào nhau, loại rung động này, giống như có thể truyền thẳng đến trái tim.

Bùi Hề Nhược nghiêng đầu dựa vào vai anh.

Cô cảm thấy, bản thân mình cũng không hẳn là chỉ thèm muốn thân thể của anh.

Mà thứ cô mong muốn là cả đời này, anh đều sẽ vui vẻ, hạnh phúc.



Trở về từ Thượng Hải, Bùi Hề Nhược nhờ tài xế lái xe đến thẳng biệt thự Minh Sơn.

Phong cảnh ở đó đẹp hơn, thích hợp để nghỉ dưỡng.

Hơn nữa, trước khi cô trở về Trung Quốc, Phó Triển Hành vẫn luôn ở biệt thự Minh Sơn, có lẽ vì thế, cô càng thích nơi này hơn.

“Em thật là tinh tế, tỉ mỉ, xinh đẹp lại tốt bụng.” Cô tự khen ngợi mình mà cảm thán.

Phó Triển Hành thừa nhận mà gật đầu, “Đúng vậy.”

“Anh cưới được em, là phúc phận ba đời đó.” Cô áp dụng lời anh nói.

“Ừ.” Anh hôn cô một cái. Anh vô cùng biết ơn cô vì bức ảnh đó đã lọt vào mắt Phó Châu trước khi nó được gửi cho anh.

Dì làm trong nhà đã lâu không gặp hai người, vừa thấy mặt, thái độ đã trở nên sửng sốt giống với Thẩm Minh lúc đó.

Bà không biết cảm tình giữa Phó tổng vàbphu nhân, thế nào lại từ xa cách trở nên gắn bó gần gũi như vậy.

Thẩm Minh đẩy đẩy mắt kính, cất giọng như một nhà triết học đích thực: “Đây là duyên số.”

Nhưng thật ra có thể lý giải được.

Phó tổng của anh ta tính tình nhạt nhẽo vô vị như người xuất gia, rất thích hợp với tính cách tinh quái của cô Bùi. Tương tự, đổi lại là một người bình thường, cũng không chống lại được những chiêu trò nghịch ngợm của cô Bùi đây.

À, bây giờ nên gọi là Phó phu nhân rồi.



Có lẽ là vừa rồi nhắc đến câu “Anh cưới em”, Bùi Hề Nhược lập tức nhớ tới, biệt thự Minh Sơn là nơi bọn họ tổ chức hôn lễ. Nên sau bữa tối, cô vô cùng hào hứng lục tìm ảnh cưới rồi lôi ra xem.

Khi đó, cô và anh ghét nhau như chó với mèo, nhưng ảnh chụp lại rất khá.

Người đàn ông khí chất vốn xa cách, khuôn mặt lạnh lùng, kết hợp với vẻ yêu mị của cô, ngược lại khiến bức ảnh càng có sức cuốn hút. Có mấy nhiếp ảnh gia hỗ trợ hôm đó chỉ hai người tạo dáng chụp ảnh, anh nhìn cô, trong mắt là ý cười nhàn nhạt, như nước mùa xuân tan chảy.

“Xì.” Bùi Hề Nhược đột nhiên không kìm lòng được bật ra tiếng.

“Sao vậy?” Lúc này, Phó Triển Hành đang ngồi ở bên cạnh cô.

Cô lười nhác nằm bò trên ghế, dùng lòng anh làm giá đọc sách. Vì không có chỗ dựa nên cả đầu cô đều gối trên đùi anh.

“Ánh mắt anh thật quyến rũ, anh đã từng làm mấy chuyện này với người khác bao giờ chưa?” Cô lăn lộn, tìm một tư thế nằm sấp xuống, dùng đầu ngón tay vuốt ve tấm ảnh của anh.

Một người đàn ông luôn lãnh đạm, bỗng nhiên lại lộ ra một chút dịu dàng, thật sự rất mê hoặc.

“Không có.”

“Về sau, em muốn thấy anh cười nhiều hơn.” Cô chống cằm, lật một trang ảnh và sững người.

Đây là bức ảnh đẹp và ưng ý nhất.

Người đàn ông mặc bộ vest đỏ sẫm, đứng dưới cầu thang xoắn ốc của lâu đài cổ điển. Người phụ nữ ở trên, nở nụ cười nhẹ nhàng, như muốn bước xuống dưới. Cô mặc một chiếc váy màu xanh lá cây đậm, để lộ bờ vai trắng và cánh tay mảnh mai. Hai người họ mỗi người đứng ở một góc của bức ảnh, ở giữa, có một cây nho xanh đang lớn lên, ôm lấy một cành hoa hồng.

Bức ảnh có phông nền tối, độ bão hòa thấp, độ nét cao, mang cảm giác sang chảnh lại thần bí, giống như một câu chuyện cổ tích xa xưa thời cổ đại.

“《 Beauty and the Beast》- người đẹp và quái vật,” Phó Triển Hành tầm mắt cũng dừng ở bức ảnh đó, “Nhiếp ảnh gia nói cho anh biết, đây là câu chuyện cổ tích mà em yêu thích nhất.”

“Vâng.” Cô cúi đầu chiêm ngưỡng, tựa đang chuyên tâm nghiên cứu bức ảnh.

“Thật sao?”

“Đương nhiên.”

“Tại sao lại thích?”

Bùi Hề Nhược hơi hơi nâng nửa người trên lên, kéo giãn tư thế ra một chút, dường như ban nãy nằm sấp có hơi mệt mỏi muốn bò dậy, nói, “Bởi vì chuyện tình của bọn họ rất cảm động.”

Phó Triển Hành siết chặt cánh tay cô, đem người kéo lại, giọng điệu không nhanh không chậm, “Ồ? Lúc đó, em nghĩ vậy sao.”

“……” Lực của người đàn ông rất khỏe, trực tiếp để cô ngồi vào trong lòng ngực. Bùi Hề Nhược nhiều lần cố gắng bò dậy, nhưng đều thất bại.

Cô không còn cách nào khác đành phải thốt lên, “Anh nghĩ về em cũng quá xấu rồi đó. Hơn nữa, dù gì cả đời cũng chỉ có một lần kết hôn, đương nhiên về phần lễ nghĩa vẫn muốn làm cho thật tốt rồi……”

Dứt lời, cô đã bị ôm lấy, quay sang đối mặt với anh.

Hai người nhìn nhau, ánh mắt của người đàn ông bình tĩnh, như đã hiểu rõ, chỉ chờ cô chủ động đầu hàng.

“Được rồi, em sẽ thừa nhận một chuyện” Bùi Hề Nhược đặt tay lên hai vai anh, ấn người dựa vào lưng ghế sofa, như muốn chiếm thế thượng phong, “Nhưng anh phải bảo đảm, là không được tức giận.”

Phó Triển Hành túm chặt lấy hai tay cô: “Ừm.” Cô muốn nói gì, anh đã đoán được.

“《Người đẹp và Quái vật》, đúng theo nghĩa đen.”

“Người đẹp.” Cô chỉ chỉ chính mình.

“Quái vật.” Cô liếc nhìn người đối diện.

Hết thảy ý nghĩa đều đã rõ ràng. Hoàn toàn thể hiện sự miễn cưỡng của cô khi mới kết hôn.

Yên lặng hai giây, cô đột nhiên cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, hoảng hốt kêu lên, “Không phải anh đã nói là sẽ không tức giận sao!”

Anh ôm cô đi vào trong phòng, “Không tức giận.”

Cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, “Anh lừa ai vậy?”

Anh cười, thuận thế chặn lời cô lại bằng một nụ hôn.



Sau khi mọi chuyện xong xuôi, Bùi Hề Nhược nằm ở trên giường, đầu óc trống rỗng.

Suy nghĩ muộn màng một lúc rồi mới từ từ ngã ngửa ra. Cô bội phục chính mình, vẫn còn thời gian để mà phân tích ——

Anh hẳn là không có tức giận, vì với tính cách của anh, chuyện nhỏ như vậy, không đáng.

Vì thế, anh chỉ là muốn tìm một cơ hội, chiếm tiện nghi của cô.

Tuy Bùi Hề Nhược tự xưng là “sắc nữ”, cũng không lường trước được, lại có loại phương pháp độc đáo này.

Cô bị anh ôm vào phòng, vứt lên giường, hơi thở của người đàn ông lập tức rơi xuống, hôn hôn, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại vươn tay ra, chạm vào nửa chỗ trách nhiệm kia của anh.

Kết quả, lại bị anh đè lại giữ chặt lấy.

Đôi mắt của người đàn ông trở nên nóng rực.

Anh hôn cô trấn an, sau đó, theo từng hơi thở, một đường đi xuống.

Giây tiếp theo, cô bật dậy như một con cá sống ngoi ra khỏi mặt nước, đôi chân dài của cô đá loạn xạ, lại bị anh chế trụ nơi đầu gối.

Xúc cảm không ngừng tích tụ, cứ như vậy lên đến đỉnh mây cao.

……

Điều này vượt qua nhận thức của Bùi Hề Nhược. Cô vốn tưởng rằng, loại cảm giác này, chỉ có thể có được đến bước cuối cùng trong quan hệ nam nữ. Không ngờ, cũng có thể đơn phương sảng khoái giống như gánh vác một nửa trách nhiệm kia vậy.

Phó Triển Hành từ phòng tắm đi ra, đang tiến lại gần, xung quanh còn lưu lại mùi kem đánh răng bạc hà mát lạnh.

Cô nghĩ đến chuyện vừa rồi, hai má nóng bừng.

“Yêu tăng, yêu tăng.” Cô không bao giờ nói anh là hòa thượng nữa.

Nói đến thật kỳ lạ, rõ ràng mới vừa rồi người thỏa mãn chính là cô, người đàn ông giờ phút này thoạt nhìn lại có phần rất hài lòng. Khuôn mặt anh tuấn này, luôn luôn ẩn chứa ý đồ.

Anh không để ý tới việc cô nói năng bừa bãi, đem người kéo vào trong lòng ngực. “Không xem ảnh nữa sao?” Lúc bị anh bế qua, cô vẫn giữ chặt cuốn album.

“Anh học mấy điều đó ở đâu vậy?” Cô truy vấn.

“Đừng tốc chăn lên, lại cảm lạnh đấy.”

Cô “Hừ” một tiếng, “Giả dối, cũng không biết vừa rồi là ai cởi sạch đồ của em ra.”

Miệng cô mà đã lắp động cơ, không ai địch nổi, không hề xấu hổ, tốc độ đã thẳng tiến lên đến hai trăm mã lực.

Phó Triển Hành trực tiếp kéo chăn bông lên, đem cô bọc lại.

Làn da cô trắng như sứ, vẻ bất bình ngồi một góc, có lẽ là do chuyện vừa rồi, nên khi nhìn anh, ánh mắt trong lúc lơ đãng, quyến rũ đến mị hoặc.

Yết hầu của anh lại chuyển động.

May mắn là, cô chỉ vậy trong hai giây, sau đó sự chú ý lại bị cuốn album thu hút, một lần nữa lật xem các bức ảnh chụp.

Rất nhanh lại kinh ngạc thốt lên, “Cái này trông em thật đẹp.”

Phó Triển Hành ngồi ở mép giường, kéo người đến bên cạnh mình. Bức ảnh nào của cô cũng đều đẹp.

“Đúng rồi, có phải em đã từng nói với anh, em đã ham muốn sắc đẹp của anh từ lâu rồi.” Bùi Hề Nhược nghiêng đầu dựa vào vai anh, chợt nhớ ra điều gì đó.

Anh nói: “Không có.”

“Trước khi kết hôn, êm đã cảm thấy anh rất đẹp trai.”

“Em nhớ rõ diện mạo của anh?”

“Không nhớ được,” cô cười, “Nhưng mà, nhìn mãi vẫn không chán.”

“Sau đó, cái lần xem phim kinh dị ấy, cùng anh ở chung một phòng vào buổi tối, bỗng nhiên em liền nghĩ thông suốt. Anh không biết đâu, hôm chúng ta đi dự sinh nhật của em họ em, em vẫn luôn lén nhìn trộm anh.”

Phó Triển Hành dừng lại, biết cô còn có chuyện khác.

“Cho nên, cũng xem như em yêu thầm anh lâu như vậy,” Cô từng chút một từ ham mê nhan sắc nâng lên trở thành yêu thầm, không biết xấu hổ mà khoác cánh tay anh làm nũng, “Người đẹp và Quái vật, chuyện đó anh đừng so đo nhé?”

Anh cười cười, đem cô ôm vào trong lòng, “Ừ.” Vốn dĩ cũng không quan tâm chuyện đó.

Bùi Hề Nhược yên tâm, dựa vào vai anh khen ngợi “Anh thật rộng lượng.”

Trước khi đi ngủ, cô thu mình vào trong vòng tay của người đàn ông và nhắm mắt lại.

Chợt nghĩ ra bức ảnh đó rất hợp với chủ đề đám cưới.

Lúc ấy, các nhà thiết kế chỉ cho rằng màu đỏ sẫm phù hợp với Phó Triển Hành, màu xanh lục càng thích hợp với cô, cho nên quyết định ngay lập tức được đưa ra. Lúc này ngẫm lại, mọi thứ đều vô cùng hợp lý.

Cô sẽ bảo vệ bông hồng của anh cẩn thận.

“Phó Triển Hành,” cô duỗi tay, vòng qua vai anh, nhỏ giọng nói, “Về sau em sẽ thích anh.”

Anh đồng ý, “Ừ.”

“Nhưng em không biết thích người khác là như thế nào. Có phải là mời ăn cơm, hẹn hò, xem phim, chuẩn bị quà?” Cô lại do dự.

“Em ở bên cạnh anh, chính là thích rồi.” Những điều còn lại đã có anh lo.

Tác giả có lời muốn nói: Không thể tưởng tượng được, chủ đề trong bức ảnh kết hôn của họ lại là Người đẹp và Quái vật.