Cắn Môi Đỏ

Chương 59: Thanh toán



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cho đến tận ngày hôm nay, Bùi Hề Nhược mới biết được mình đã phạm phải sai lầm lớn như thế nào khi lúc trước đánh giá anh là “Không gần nữ sắc”.

Lại một đêm không thể miêu tả, sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, trước mắt cô là một màn mơ hồ, đầu óc choáng váng.

Người xưa đã nói không có nông dân tồi, chỉ có trâu cày kiệt quệ. Cô cảm thấy, phải là trái lại mới đúng.

Làm chuyện cày cuốc này, áp lực của là cô rất lớn.

Nhưng mà, lần này Phó Triển Hành thật sự có chút “thủ hạ lưu tình”, không biến cô thành con cua đi hai hàng nữa.

Bùi Hề Nhược ngủ một mạch tới mười giờ sáng, sau đó rời giường. Cô thử đặt chân xuống sàn, không tồi, có thể chịu đựng được.

Nửa giường còn lại sớm đã trống không, buổi sáng sau khi tắm rửa, anh có nhấc cô lên, hôn một cái rồi mới rời đi.

Thật sự khiến người tớ không khỏi thắc mắc, rốt cuộc trong hai người họ, ai mới là ngưòi háo sắc hơn.

Không biết hồ ly tinh trong bộ phim điện ảnh kia, sau khi phát hiện thư sinh không giống trong tưởng tượng, liệu có hoài nghi về nhân sinh hay không.

Dù sao cô hiện tại cũng rất hoài nghi.

Bùi Hề Nhược ăn qua loa bữa sáng, đi qua phòng tiếp khách, vào phòng làm việc.

Hôm nay thời tiết khá đẹp, ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ nhỏ chiếu vào căn phòng, đã là mùa xuân rồi. Cô tiếp tục suy nghĩ về những bản phác thảo tranh khắc bản còn dang dở ngày hôm qua, nhưng tiếc rằng cô không có bất kỳ ý tưởng nào, cứ lơ đễnh tô tô vẽ vẽ trên trang giấy.

Vẽ vẽ, suy nghĩ không khỏi bay cao bay xa.

Khi định thần lại, phát hiện tờ giấy phác thảo to như vậy, đã kín những nét bút lộn xộn.

Đột nhiên cô nảy một nguồn cảm hứng, lấy một tờ giấy khác và đắm mình trong hội họa. Trên môi, còn có một nụ cười bí ẩn.



Tớn họp xong, Phó Triển Hành đi vào văn phòng.

Tùy Tự đi sau anh mấy bước, dáng vẻ đùa cợt bất cần mà nói chuyện qua điện thoại, “Sao lại như vậy nữa, không phải em nói là cậu ta thích giày thể thao sao, vậy thì tặng giày thể thao đi.”

Điện thoại ở đầu dây bên kia không biết nói gì đó, anh tớ liền cười chế nhạo, “Tặng giày đối phương sẽ chạy mất? Vậy thì tặng sợi xích chó đi.”

Dứt lời, đầu dây bên kia lập tức truyền đến âm thanh chói tới không cần khuếch đại cũng có thể nghe rõ: “Họ Tùy kia! Anh ngày ngày không nói được chữ nào giống tiếng người! Anh mới là đồ xích chó ấy!!!”

Tùy Tự kéo dài âm điệu nói, “Xin lỗi, em cũng đang mang họ Tùy đó.”

“……” Bên kia tức giận mà dập máy.

Anh tớ ném di động xuống sô pha, huýt sáo, “Thật hung dữ, cũng không biết tên đàn ông nào xui xẻo bị con bé hạ thủ.”

Phó Triển Hành ngồi ở ghế dựa đối diện, cầm lấy điện thoại, “Là Tùy Trừng?”

“Ừ. Con bé hỏi tôi sinh nhật người mình thích, nên tặng quà gì, nếu tôi thật sự biết,” Tùy Tự ở trên sô pha ngồi xuống, cười cười, “Còn độc thân đến giờ sao?”

Rõ ràng là một câu rất bi thương, nhưng từ miệng anh tớ nói ra, lại có vẻ gì đó không đúng.

Thẩm Minh nhịn cười, cố kiểm soát nét mặt của mình, mới đem tư liệu đến trình cho hai người.

Phó Triển Hành nhận lấy, đang định đọc, lại thoáng nhìn màn hình di động, trên đó hiện ra thông báo: “Bạn đã nhận được một tin nhắn mới”.

Anh lại dừng lại.

Nhược Nhược: “Nhấn. Vào. Là. Có. Thể. Xem. Được. Ảnh. Tế. Nhị. Trên. Giường. Của. Phó. Tổng. Tập. Đoàn. Phó. Thị.”

Anh trả lời bằng một dấu hỏi.

Nhược Nhược: “Em muốn anh nói nhấn vào cơ.”

Anh làm theo cô, giơ ngón tay lên gõ hai chữ: “Nhấn vào”

Cô lúc này mới hài lòng, rồi gửi tới một bức ảnh.

Là một tờ giấy trắng, được chia thành hai hàng bằng các đường kẻ ngang, mỗi hàng có bốn ô vuông, giống như một cuốn truyện tranh. Nhân vật chính trong mỗi khung hình là hai người, một nam, một nữ, với nhiều tư thế khác nhau, sống động và rực rỡ, có thể nói là “xuân cung đồ” phiên bản nhỏ.

*Xuân Cung Đồ: là những bức tranh mô tả lại cảnh ân ái của nam nữ. Tuy nhiên, nó không hề phô diễn một cách trần tục, khiêu dâm mà được đặt vào bối cảnh hài hòa, sở hữu nét nghệ thuật đặc biệt. Tranh cũng gợi lên những nét đẹp vô cùng thâm thúy và đề cao được cái đẹp của người phụ nữ qua từng nét tranh. 

Ảnh minh họa: đây là 1 trong những bức vẽ kín đáo nhất của dòng tranh này, nếu muốn tìm hiểu kĩ hơn mọi người search google nhé hihi @@@

A person and person posing for a pictureDescription automatically generated with medium confidence

“……”

Sau khi Bùi Hề Nhược gửi ảnh qua, cô lại cầm “tác phẩm mới” lên trước mặt ngắm, càng thưởng thức càng say mê. Nét vẽ này, biểu hiện này, vừa thấy đã biết trình độ, không hổ là cô.

Cô chờ câu trả lời của Phó Triển Hành, cứ chờ lại đợi, một tiếng đã trôi qua “……”.

Biết chắc rằng anh đã bị cô làm cho không nói nên lời, Bùi Hề Nhược không khỏi thấy vô cùng vui vẻ.

Kết quả, niềm vui này lại đi cùng nỗi buồn.

Đêm đó, cô vẫn bị người đàn ông bế từ phòng tranh về giường.

Có đôi khi, Bùi Hề Nhược không hiểu, làm sao lại có sự tương phản rõ rệt như vậy trên một người đàn ông.

Ngay cả khi ranh giới đã được phá bỏ, ngày thường, anh vẫn là dáng vẻ thanh tịnh, lạnh lùng xa cách, khó dò tâm ý trên thương trường, nhưng vừa ở trên giường, hoặc thậm chí chỉ chạm vào cô, người đàn ông này sẽ trở nên cực kỳ đáng sợ.

Anh không những không ôn nhu dịu dàng, mà còn khiến cô trầm luân không dứt.

Đến mức, cô thật sự muốn nhắm mắt đi ngủ, nhưng thể lực cũng ngày càng tiến bộ, không thiếp đi được.

Không còn lựa chọn nào ngoài việc để anh đưa lên đến đỉnh hết lần này đến lần khác.



Trong khoảng thời gian này, Bùi Hề Nhược cũng khá mệt.

Giản Tinh Nhiên tỏ vẻ lý giải, “Đàn ông ấy à, khi mới được ăn đều như vậy, tương đối kích động.”

Trông thấy ánh mắt Bùi Hề Nhược, cô ấy nhanh chóng bổ sung: “Trong tiểu thuyết thường hay nói vậy.”

Bùi Hề Nhược cầm thực đơn, gòi vài món trong đó, “Tớ muốn bồi bổ lại một chút.”

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện.

Gần đây, Giản Tinh Nhiên vẫn luôn đi theo ông cụ Giản học hỏi công việc quản lý công ty, mỗi ngày bận đến chân không chạm đất, ban đầu hai người hẹn nhau Tết Âm Lịch sẽ cùng gặp mặt ăn với nhau một bữa, kết quả phải hoãn lại tới tận bây giờ mới đi được.

Nói đến đây, Bùi Hề Nhược đột nhiên nhớ tới, “Cậu và nam thần trong game của cậu thế nào rồi.”

Hai người tuy đã lâu không gặp mặt, những vẫn trò chuyện thường xuyên trên WeChat, đều biết tình hình hiện tại của nhau. Đợt Tết vừa rồi, Giản Tinh Nhiên có mê mẩn một tựa game mobile, cũng chính trong game này mà gặp được vị nam thần siêu phàm kia.

Cô cũng kết bạn với nam thần và thỉnh thoảng hẹn chơi vài ván game cùng nhau, ban đầu cũng không thấy có gì.

Theo thời gian, Giản Tinh Nhiên dần dần cảm thấy, bản thân đối với nam thần, dường như đã có những suy nghĩ khác.

Bùi Hề Nhược rất phấn khích khi nghe được, “Sau đó thì sao?”

Giản Tinh Nhiên thay đổi ngữ điệu rõ rệt, nặng nề nói, “Sau đó, một chuyện kinh hoàng đã xảy ra. Ngày hôm đó, tớ không cẩn thận bấm nhật nút bật mic, đối phương bên kia liền bắt máy.”

“Là giọng vịt đực ồm ồm khó nghe sao?”

“……” Giản Tinh Nhiên tạm dừng một chút, “Là con gái.”

Cái này, ngay cả Bùi Hề Nhược cũng kinh ngạc.

“Tớ vẫn không bỏ cuộc, cố ý nói, xin chào? Cô ấy cũng mỉm cười đáp lại “Chào”. Tớ liền hỏi, cô là ‘Suicheng (Tùy Trừng)’ sao?” Giản Tinh Nhiên rùng mình, cô ấy đáp “Là tôi, có chuyện gì sao?”

“Lúc ấy đại não tớ hoàn toàn trống rỗng, nhanh chóng đổi giọng, xóa game và không bao giờ đăng nhập lại nữa.”

“Tớ chưa bao giờ nghĩ tới, người tớ thầm thích lại là con gái. Chủ yếu là vì profile của cô ấy, giới tính ghi là nam, avatar cũng rất đàn ông, cách chơi cũng là của con trai.” Giản Tinh Nhiên vẻ mặt khóc không ra nước mắt.

Bùi Hề Nhược không khỏi thở dài, trấn an mà vỗ vỗ tay cô an ủi “Vận mệnh trêu người.”

“Mối tình đầu của tớ đã kết thúc vậy đấy.” Giản Tinh Nhiên ôm đầu, buồn bã trong vài giây, đột nhiên giật mình ngẩng lên, “Mà thật ra, là còn gái cũng không phải không được. Tớ phải quay lại chơi game đó.”

Bùi Hề Nhược liên tục nói, “Bình tĩnh, bình tĩnh.”



Giản Tinh Nhiên đương nhiên chỉ là thuận miệng nói vậy. Cô là gái thẳng trăm phần trăm.

Tuy vẫn tồn tại “Suicheng” trên đời này, nhưng chỉ là về sau sẽ không còn được gặp lại “Nam thần” mà cô thầm thương nữa.

Cuộc điện thoại kia, cứ như vậy mà xóa đi sự tồn tại của một người trong tâm trí cô.

Trước khi nghe được giọng nói ấy, cô còn mường tượng ra ở trong đầu rất nhiều ý nghĩ về dáng vẻ của đối phương, bất cần, ngông cuồng, hay là chững chạc tạo cho người khác cảm giác an toàn, cũng có thể là một dáng vẻ dịu dàng ôn nhu.

Nhưng hiện tại, vừa nghĩ đến, cô chỉ có thể nhớ tới giọng nói ngọt ngào như nữ sinh của cô gái kia, tức khắc ảo ảnh liền tiêu tan.

Đêm nay, Bùi Hề Nhược cùng Giản Tinh Nhiên đến quán bar mượn rượu giải sầu.

Hai người chơi đến tối muộn, sau đó tài xế đến đưa Giản Tinh Nhiên về khách sạn trước rồi mới về Bách gia phủ. Suốt đường đi, Bùi Hề Nhược đều dựa trên vai Phó Triển Hành, người đầy mùi rượu.

Cô đã uống một ly cocktail cam tươi, trong không khí thoảng tới mùi hương trái cây.

Giọng nói cũng như rót mật vào tai, “Phó tổng.”

Trong bóng đêm, giọng anh trầm hơn một chút, “Hả?”

“Nếu em là đàn ông, anh còn yêu em không?”

“Em lại đọc cuốn tiểu thuyết nào rồi?”

“……” Bùi Hề Nhược khó khăn mà ngồi thẳng dạy, ngón tay đưa lên sờ chóp mũi anh, “Đây là đề tài rất có chiều sâu, rốt cuộc anh thích em ở điểm nào, vẻ bề ngoài hay là tâm hồn?”

“Anh thích em.” Anh siết chặt đầu ngón tay cô, âm cuối hơi trầm xuống.

Đừng nói đến chuyện thay đổi giới tính, trên đời này dù có người dung mạo, dáng người, tính cách đều giống cô, không có sự khác biệt gì, thì đó cũng vẫn không phải cô.

Cô hỏi anh thích ngoại hình hay tâm hồn của cô.

Thực tế, mệnh đề này là sai.

Anh yêu tất cả mọi thứ thuộc về cô, cô là độc nhất vô nhị, không có phiên bản thứ hai.



Đáp án của người đàn ông này dường như rất khác với những lời ngọt ngào “Dù em có thay đổi giới tính, anh vẫn thích em” hay nói trên mạng.

Ngày hôm sau, sau khi Bùi Hề Nhược tỉnh dậy, cô nằm trên giường và buồn bã than thở, “Em không phải là tình yêu đích thực của anh rồi.”

Phó Triển Hành đã đem bữa sáng đến trước giường cho cô, “Tình yêu đích thực không nằm ở chỗ thay đổi thiên hướng giới tính.”

“Vậy thì kiếp sau, nếu em là đàn ông thì phải làm sao? Không phải là chúng ta sẽ không thể tiếp tục mối duyên ở kiếp nỳ sao?”

Anh ngồi ở mép giường, xoa xoa gương mặt cô, “Vậy anh sẽ là phụ nữ.”

Cô bật cười ha ha, quàng tay ôm cổ anh, thấp giọng nói, “Thôi, cứ giữ nguyên anh là nam em là nữ đi. Phó tổng lợi hại như vậy, kiếp sau, em sợ không thỏa mãn được anh, lại tổn hại đến tôn nghiêm làm đàn ông.”

“……”

Nghe mấy lời này của cô, Phó Triển Hành cúi đầu, hôn lên môi cô. “Nói thêm lần nữa, làm thêm một lần.”

“……” Cô lập tức không dám lên tiếng nữa.

Hôm nay, Bùi Hề Nhược muốn đi gặp người quản lý.

Trở lại sau khi đã vệ sinh cá nhân xong, cô thưởng thức bữa sáng được mang đến tận giường, xong xuôi, liền nhảy xuống giường.

Kỳ thật, đề tài là nam hay nữ kia, trong đầu cô thật ra cũng nghiêng về đáp án của Phó Triển Hành.

Nếu đổi lại giới tính, cô cũng sẽ thích, chẳng phải giống như việc nếu trước mặt anh cô là một người đàn ông, Phó Triển Hành cũng sẽ yêu hay sao?

Thật là kỳ lạ.

Anh đối với cô là chân ái, không cần mấy lời ngọt ngào dỗ dành, nhưng sớm đã thể hiện ở những chi tiết nhỏ nhặt.

Phó Triển Hành đứng ở ngoài phòng thay đồ chờ Bùi Hề Nhược, sau một lúc lâu vẫn không thấy người đi ra, liền nhấc chân bước vào.

Liếc mắt một cái, thấy cô đứng đứng trước tủ giày bằng kính, nghiêng đầu, từ trên cao nhìn xuống.

Nhận ra tiếng bước chân của người đàn ông, Bùi Hề Nhược quay đầu lại, “Anh nói xem, hôm nay em nên đi đôi giày nào cho hợp với chiếc quần jean này?”

Cô di chuyển chân, đường cong theo chiếc quần jeans bó sát hiện lên rõ ràng.

“Đôi này là anh tặng em à?” Cô chỉ vào một đôi giày trong tủ kính.

Phó Triển Hành bước tới và giúp cô lấy nó xuống, “Ừ.”

Cô ngồi trên chiếc ghế đẩu thay giày và duỗi thẳng một chân về phía anh.

Anh nhẹ nhàng nâng bàn chân cô lên, rồi xỏ giày vào.

Lúc này, Bùi Hề Nhược bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, “Phó Triển Hành, anh có từng nghe qua, tặng giày cho người khác thì người đó có thể đi mất không? Anh lại từng tặng ô và giày cho em, có phải là không được may mắn hay không.”

Phó Triển Hành động tác ngừng lại, ngẩng lên nhìn cô.

“Được được được, là em mê tín.” Cô nhúc nhích ngón chân ra hiệu cho anh nhanh lên.

Anh buông đôi giày trong tay xuống, “Thanh toán trước đã.”

“Thanh toán gì cơ?” Cô ngẩn ra.

“Nếu là anh đưa giày cho em, chỉ cần em trả tiền cho anh, thì không tính là tặng.”

Bùi Hề Nhược: “……”

Cũng có lý.

Tuy nhiên, không phải vị tổng tài độc đoán này đang muốn đòi tiền cô hay sao?

Bùi Hề Nhược nắm lấy tay anh, lắc nhẹ, “Coi như em chưa nói gì, lần này bỏ qua.”

“Muộn rồi.” Phó Triển Hành vẫn không thay đổi sắc mặt.

Theo cách nói tặng giày thì người sẽ đi mất, anh mới nghe hôm trước, không có để ý lắm. Nhưng mà, lời này lại từ miệng cô nói ra, khiến anh cảm thấy không được thoải mái, muốn phá bỏ lời nguyền này.

Cuối cùng, dưới sự uy hiếp của người đàn ông, Bùi Hề Nhược phải ngoan ngoãn chuyển tiền cho anh.

Tuy rằng, Phó Triển Hành nói đôi giày đã cũ, có thể giảm giá chín mươi phần trăm. Nhưng dù có giảm giá cũng vẫn là tiền, đúng là tư bản đang cướp đoạt đi mồ hôi nước mắt của nhân dân mà.

Bùi Hề Nhược giả vờ lau nước mắt, “Không ngờ, mang tiếng gả cho tổng tài giàu có, đến một đôi giày cũng không mua nổi.”

Anh hôn cô, “Trừ giày ra, em muốn mua cái gì cũng được.”

Cô lại vui vẻ trở lại.