Cắn Môi Đỏ

Chương 63: Câu chuyện ngọt ngào mỗi ngày (1)



Bình thành năm nay mùa đông tới rất sớm.

Tháng 10 còn chưa kết thúc, nhiệt độ không khí đã giảm xuống còn một con số, sáng sớm, một tầng sương mỏng đã hình thành trên bãi cỏ.

Hôm nay là ngày hai người đi hẹn hò. Nhưng đến giữa trưa, Bùi Hề Nhược vẫn cuộn mình trong chăn bông không chịu dậy.

Thời tiết càng lạnh, càng muốn ngủ nướng.

Đây là lý do của cô.

Mặc dù nhiệt độ trong phòng ngủ là cố định, nhưng vẫn giữ ở mức hai mươi ba độ.

Buổi sáng Phó Triển Hành đã gọi một lần, Bùi Hề Nhược lại lẩm bẩm, che đầu tỏ vẻ kháng cự.

Vì thế, anh liền đi đến thư phòng xử lý công việc.

Gần trưa, nghĩ rằng cô đã ngủ bù đủ rồi, Phó Triển Hành cất bước quay lại phòng, ở bên mép giường ngồi xuống, “Nhược Nhược.”

Bùi Hề Nhược không hề phản ứng, hai mắt nhắm nghiền, vẫn không hề nhúc nhích, như thể đang ngủ rất say.

Anh vén một lọn tóc của cô ra sau tai, thì thầm: “Kể cho em nghe tin bát quái này.”

“Chuyện gì?” Cô “nhúc nhích” ngồi dậy một chút, hai mắt sáng rực.

Giây tiếp theo, khi bắt gặp tầm mắt của người đàn ông, cô cười ngượng ngùng, kéo chăn bông lên và nằm xuống lần nữa, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục duy trì tư thế “Người đẹp ngủ trong rừng” của mình.

Nhưng chuyện đã bị lộ tẩy, lúc này làm sao người đàn ông có thể bỏ qua cho cô.

Chiếc chăn bông của Bùi Hề Nhược còn chưa ấm trở lại, đã không chút lưu tình mà bị xốc lên.

Cô chợt ôm chặt lấy mình và hét lên: “Lạnh quá!” Thực ra không lạnh nhưng nếu không chống cự lúc này thì sẽ muộn mất.

Kết quả, vẫn là bị người đàn ông đè xuống. Cô ngẩng đầu đón nhận nụ hôn của anh, và khi bàn tay anh luồn dọc theo vạt áo ngủ của cô, cô đột nhiên giật mình và kịp thời gọi ngăn lại, “Chờ đã chờ đã chờ đã! Em phải đi đánh răng rửa mặt!”

Câu trả lời của anh hiển nhiên là không rồi.

Lúc cơn buồn ngủ chưa tan hẳn, giọng nói của cô có chút dịu dàng hơn bình thường, khi đôi mắt hồ ly mở hờ, đuôi mắt cong cong, đối với anh, đó là sự cám dỗ khó chống lại nhất.

Nếu không phải biết rằng cô đang giả vờ ngủ, anh chỉ biết dùng một cách khác để đánh thức cô.

“Nếu cứ tiếp tục như vậy, một ngày nào đó, em sẽ kiệt sức mà chết đấy.” Bùi Hề Nhược che mắt.

Anh hôn lòng bàn tay cô, “Sẽ không.”

“Anh đương nhiên sẽ nói không rồi, nếu em là người ở trên, cũng sẽ không……” Lòng bàn tay là hơi thở ấm áp, ngón tay cô cuộn lại.

Dứt lời, Bùi Hề Nhược mất cảnh giác, trong giây lát vị trí của hai người bị đảo ngược.

Cô đổi tư thế ngồi thẳng lên đùi anh, hai tay buông tự nhiên trên vai người đàn ông, khi hạ mắt xuống, cô nhìn vào đôi mắt đang trào dâng dục vọng của anh.

Bùi Hề Nhược vỗ vai anh, “Không phải cái này!”

Anh không có ý để cô nằm dưới nữa, “Vậy là cái nào?”

Biết rõ còn cố hỏi. Cô trừng mắt nhìn anh, nhưng đã sớm không còn thời gian để tức giận.

Khi mọi việc kết thúc, Phó Triển Hành mở cửa sổ để thông gió.

Cửa vừa mở ra, Bùi Hề Nhược đã hoàn toàn thanh tỉnh. Cô không phục lại nằm xuống một lát, nhưng nằm trái hay phải cũng không còn buồn ngủ nữa, đành phải đứng dậy đi tắm rửa.

Cô nhìn chằm chằm vào gương và đảo mắt lườm người đàn ông bên cạnh.

Tuy nhiên Phó Triển Hành lại không hề để tâm đến ánh mắt kia, đưa tay bóp kem đánh răng cho cô.

Bùi Hề Nhược nhận lấy bàn chải đánh răng, không cho anh sắc mặt tốt.

Cô tức giận mà đánh răng, “Mắt chó của em đúng là mờ rồi, trước kia sao có thể cho rằng anh không gần nữ sắc chứ.”

“Nói nghiêm túc chút, đừng có mắng chính mình.” Anh vừa được thoả mãn, ngay cả giọng nói cũng mang theo sự lười biếng hiếm thấy, sau đó lấy khăn lông đưa qua cho cô.

Bùi Hề Nhược liếc nhìn anh từ trong gương, không quên nói thêm một câu, “Phục vụ em tận tình như vậy, chứng minh lương tâm anh đang hổ thẹn, có phải hay không?”

“Không phải em muốn kiếm tiền rồi bao nuôi anh sao, bây giờ cho em làm quen.” Giọng anh trầm xuống, ngón tay xóa vết kem đánh răng còn lại trên môi cho cô, “Còn nữa, tại sao cứ phải nhìn vào trong gương?”

“Bởi vì em từ chối trực tiếp giao tiếp ánh mắt với dã thú.”

“……”



Hôm nay là ngày 3 tháng 10, ngày kỷ niệm hai người kết hôn.

Khi kết hôn, Bùi Hề Nhược chưa từng nghĩ tới, ngày này sẽ trở thành một ngày đáng mong đợi. Tuy nhiên, càng đến gần, cô càng trở nên háo hức.

Phó Triển Hành giống như tâm linh tương thông với cô vậy, cũng để ra một ngày nghỉ.

Hai người cùng nhau đi xem phim.

Vốn dĩ, kế hoạch xem phim điện ảnh này trong buổi hẹn hò không thích hợp với Bùi Hề Nhược. Nhưng mà vừa lúc, có một bộ phim hoạt hình chất lượng cao đang được chiếu. Không cần vất vả nhận mặt nhân vật, cô cũng thoải mái hơn nhiều.

Sau khi đến rạp chiếu phim, Phó Triển Hành đi mua vé.

Bùi Hề Nhược mới đi vài bước đã kêu chân đau, yên tâm thoải mái mà ngồi ở ghế nghỉ chờ anh.

Cô lấy điện thoại ra, lướt qua Weibo một lát, đột nhiên, một đôi giày da bóng loáng xuất hiện dừng lại trước mặt cô.

“Xong rồi sao?” Bùi Hề Nhược ngẩng đầu lên.

Đầu tiên phải xác nhận chuỗi hạt Phật trên cổ tay anh.

Khẳng định là không có nhận nhầm, hơn nữa vừa rồi lướt qua, khí chất cũng không sai biệt lắm.

Nhưng ngay khi cô đứng dậy, định nắm lấy cổ tay áo của anh, thì một bàn tay khác đã vươn ra siết chặt cổ tay cô và kéo cô trở lại ghế nghỉ.

Bùi Hề Nhược ngẩn người, chợt ngửi thấy mùi hương gỗ tuyết tùng quen thuộc, xen lẫn mùi gỗ đàn hương dịu nhẹ.

Quay đầu lại, thấy một người đàn ông khác đang lặng lẽ nhìn cô.

“……” Cô lập tức hiểu ra mình đã nhận nhầm người.

Lại nhìn vào cổ tay của người đàn ông vừa rồi, rõ ràng thứ người đàn ông đang đeo không phải là một chuỗi hạt gỗ, mà là ngọc bích màu nâu có màu sắc và đường vân giống như gỗ. Trong ánh sáng lờ mờ và không rõ ràng của phòng chờ, nếu không nhìn kỹ sẽ thật sự khó nhận biết.

Dường như anh ta cũng đang tìm kiếm một ai đó, nhưng sau khi xác nhận rằng cô không phải người anh ta chờ đợi, ánh mắt của người đàn ông đã chuyển sang hướng khác, không hề phát hiện ra động thái bên này.

Sau khi kiểm tra vé, Bùi Hề Nhược mười phần lấy lòng mà cười nịnh nọt.

“Em sai rồi.”

“Em không nên ngủ cùng anh lâu như vậy rồi, vẫn không nhận ra anh.”

“Anh Hành, chồng à? Tha thứ cho em nha.”

Thấy anh không bị dính chiêu bài này, Bùi Hề Nhược chỉ còn cách nhón chân, dán đến bên tai anh, giọng nói mang theo sự dụ hoặc, “Ông xã, đừng giận mà, cùng lắm thì buổi tối trở về, em hầu hạ anh nha……”

Bên cạnh họ là đám đông cũng đang chuẩn bị vào trong rạp, mà giọng nói của cô lại gần bên tai, nhẹ như gió.

Yết hầu Phó Triển Hành khẽ chuyển động, cố giữ khoảng cách với cô.

Bùi Hề Nhược cười, biết anh đã cắn câu. Cô cố ý làm bộ không hiểu, lại tiến gần thêm một chút, được đà nói tiếp, “Được không.”

“Muốn ở rạp chiếu phim thì cứ nói thẳng.” Người đàn ông dừng lại.

Cô mở to mắt, “Phó tổng, anh phải chú ý hình tượng bên ngoài của mình chứ.”

Sợ anh thật sự làm ra chuyện gì đó, nên Bùi Hề Nhược không dám ngang nhiên dụ dỗ anh nữa.

Hai người ngồi ở dãy ghế VIP, tổng cộng chỉ có tám chỗ ngồi, là hai cặp ghế sofa xếp song song nhau.

Bùi Hề Nhược liếc mắt nhìn, người đàn ông đeo chuỗi hạt ngọc màu nâu ban nãy cũng bước vào đây. Nhìn thấy ánh mắt của Phó Triển Hành chuẩn bị lướt qua chỗ đó, cô vội vàng kêu “A” một tiếng.

“Làm sao vậy?” Phó Triển Hành quả nhiên bị cô thu hút sự chú ý.

“Em đau bụng quá.” Bùi Hề Nhược thuận miệng nói.

Cùng anh hỏi đáp một lúc, để ý thấyll người đàn ông kia đã đi xuống phía sau, cô mới thở phào nhẹ nhõm, “Lại hết đau rồi.”

Tự cho là đã qua mắt được cả ông trời, Bùi Hề Nhược tâm tình vui vẻ đeo kính 3D lên.

Phó Triển Hành nhìn về phía sau, rồi bình tĩnh quay lại, không thể không bật cười khi nghĩ đến dáng vẻ lo lắng khẩn trương của cô.

Kỹ năng diễn xuất khoa trương của cô ấy chỉ có thể đánh lừa bản thân mà thôi.



Hôm nay cùng nhau đi xem phim, Bùi Hề Nhược chụp hình đăng lên vòng bạn bè.

Cô có học được bài học từ lần trước khi đăng ảnh khoe hoa thủy tiên, vì vậy lần này lập tức cố ý tô đậm chủ đề một cách rõ ràng.

Trong số những bình luận thể hiện sự ngưỡng mộ, chỉ có Từ Triều Sinh là nổi bật nhất: “F*ck, Phó tổng mà cũng xem phim hoạt hình sao, hồi nhỏ anh ấy chưa bao giờ xem phim hoạt hình cả!”.

Bùi Hề Nhược lướt ngón tay dừng đến bình luận này, có chút tò mò, “Khi còn nhỏ anh chưa từng xem phim hoạt hình sao?”

Anh “ừm” một tiếng, “Không có hứng thú.”

“Vậy hôm nay?”

“Cùng em thì lại khác.” Ở bên cô, làm cái gì cũng đều thú vị.

Bùi Hề Nhược mi mắt cong cong, cô quay trở lại trả lời bình luận của Từ Triều Sinh: “Vậy lúc nhỏ anh ấy làm gì?”

Từ Triều Sinh trực tiếp gửi cho cô tin nhắn trong đoạn chat riêng.

Từ Triều Sinh: “Làm bài tập đó! Anh Hành lúc đó là một kẻ điên cuồng luyện đề thi đó, nếu không sao lớp mười một đã được trường cử đi thi rồi.”

Từ Triều Sinh: “Trên thế gian này, có hai loại người khi gặp vấn đề nan giải lại rất phấn khích.”

Từ Triều Sinh: “Một là biến thái, một người khác là ai cô có biết không?”

Bùi Hề Nhược theo bản năng hỏi: “Ai?”

Từ Triều Sinh: “Anh Hành.”

“……”

Ở một mức độ nào đó, hai dạng người này cũng có thể được tính vào làm một.

Bùi Hề Nhược ngắm Phó Triển Hành ở bên cạnh, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ muốn được trải nghiệm điều này một chút.

Cô không ngờ rằng cơ hội này thực sự đến sớm như vậy.

Tuần thứ hai sau khi lập xuân trùng với kỷ niệm một trăm năm thành lập trường cũ của Phó Triển Hành.

Thư mời của hội cựu sinh viên đã được anh đặt trên bàn làm việc từ sớm.

Vào ngày lễ thành lập trường, Phó Triển Hành mang Bùi Hề Nhược đi cùng.

Bình thành mùa xuân gió rất lớn, Bùi Hề Nhược mặc một chiếc áo khoác mỏng, tóc bị thổi đến bay tán loạn. Cô vẫn giữ kiểu tóc gợn sóng màu hồng hoa anh đào, trang điểm lộng lẫy, nắm tay Phó Triển Hành xuất hiện trong khuôn viên trường, tươmg phản tựa như bức tranh màu sắc tươi tắn và bức tranh sơn thủy.

Khi một số cựu sinh viên thành đạt nhìn thấy cô, đôi mắt của họ đã sững sờ trong giây lát. Dường như không thể nghĩ tới phu nhân của tập đoàn Phó thị lại có dáng vẻ như vậy.

Tuy nhiên, bọn họ dù gì cũng đều là những người trải đời, nhanh chóng thu lại ánh nhìn tò mò của mình.

Người đàn ông phát biểu trong lễ kỷ niệm lần này là một doanh nhân trẻ, đang ngồi trong khán phòng, Bùi Hề Nhược đột nhiên có cảm giác như đang được quay trở lại thời cấp hai.

“Thật không nghĩ tới, trước kia mỗi khi đến đoạn này, em đều chuồn ra ngoài, hiện tại lại cam tâm tình nguyện vì anh mà ngồi nghe.” Cô ghé sát vào tai anh nhỏ giọng nói.

Phó Triển Hành hơi siết tay cô, “Anh đưa em đi dạo một chút.”

Biết cô sẽ thấy nhàm chán, anh cố ý nói với hội cựu học sinh sắp xếp cho chỗ ngồi ở góc ngoài, rất thuận tiện để đi ra ngoài.

Ngôi trường trung học này có lịch sử lâu đời, trong khuôn viên có thể nhìn thấy cây cối xum xuê ở khắp nơi, vào đầu mùa xuân, nhiều cây đã đâm chồi nảy lộc, sân trường được lát bằng những tấm gạch kiểu cũ màu xám tro, mang vẻ đẹp của năm tháng.

Hai người ở đang nhàn nhã đi dạo trong khuôn viên trường, thấy không ít học sinh ôm sách vở một cách vội vàng, mặc dù là ngày kỷ niệm thành lập trường, cũng không dám thả lỏng dù chỉ một chút. 

Trường học mới nửa ngày không sắp xếp lớp học, thư viện đã kín người hết chỗ.

Bùi Hề Nhược nhớ tới những lời Từ Triều Sinh nói, đột nhiên tò mò về cuộc sống hàng ngày của anh.

Phó Triển Hành trả lời lại rất nhạt nhẽo, “Chính là làm bài, vận động, ăn cơm, ngủ.”

“Anh có chơi HepBlock không?” Cô hỏi.

Anh hiển nhiên nghe không hiểu.

Bùi Hề Nhược bật cười, kể cho anh nghe trò đùa này, cuối cùng nói, “Em biết vì sao anh mê em đến nỗi muốn ngừng mà không được rồi.”

“Ừm, vì cái gì?” Anh dừng bước chân, cũng chăm chú lắng nghe.

“Bởi vì anh không giải được vấn đề khó này.” Nói một cách đơn giản hơn, anh có ham muốn khám phá và chinh phục cô rất mạnh mẽ.

“Sai rồi.” Phó Triển Hành lại nói.

“Cái gì sai?” Không phải thường thì học bá gặp cái gì khó sẽ cảm thấy hưng phấn hay sao? Cô còn là người khó ở chung như vậy, đương nhiên muốn trải nghiệm, kết quả, trong quá trình đó đã đem lòng yêu cô, logic này thật quá hoàn hảo còn gì.

Anh nắm tay cô kéo người lại gần, nhẹ nhàng nói, “Sau khi đã giải được, anh vẫn yêu em như vậy.”



Qua năm mới, Phó Triển Hành phải đi công tác nước ngoài.

Bùi Hề Nhược thở dài, “Em lại phải trong cảnh phòng không gối chiếc rồi.”

Anh lật một trang, rồi nhìn lướt qua cô, “Không phải em rất vui vẻ sao?”

Cô tựa vào lòng anh, cong môi cười, “Bị anh nhìn ra rồi. Nhân lúc anh không có ở nhà, em sẽ cố gắng chăm sóc cơ thể thật tốt và ăn nhiều đồ bổ.”

Phó Triển Hành cười nhạt.

Hầu hết thời gian, người lên án anh là cô, nịnh nọt anh cũng là cô.

“Nhưng anh không có ở đây, khi xem phim cũng không ai nhắc em từng nhân vật trong phim là ai.” Cô chỉ có thể xem lại phim hoạt hình. Điều này khá đáng tiếc.

Anh đặt sách xuống, vén một lọn tóc của cô lên, “Độ quan trọng của anh trong lòng em chỉ có vậy thôi sao?”

Cô vươn tay xoa xoa mặt anh, dỗ dành, “Đương nhiên không phải rồi..”

Ngày hôm sau, Phó Triển Hành đi ra ngoài từ rất sớm, cũng không đánh thức cô dậy.

Sau khi Bùi Hề Nhược tỉnh dậy, nhìn thấy anh đã để lại một tin nhắn cho cô.

Cô xem xong, nhanh chóng mở tivi lên và gọi Thứ Sáu qua.

Quả nhiên, như anh nói, có thể kết nối Thứ Sáu với tivi. Nhìn hình ảnh trên màn hình tivi, Thứ Sáu sẽ tự động nhận dạng khuôn mặt và tên tương ứng sẽ hiện lên trên màn hình.

Bùi Hề Nhược vô cùng thích tính năng này. Cô cũng đã tìm được mấy bộ phim kịch tính, rồi ngày ngày xem.

Cô khen ngợi anh: “Chồng em thật siêu phàm.”

Khen xong, Phó Triển Hành lại bị “thất sủng”.

Mấy lần anh gửi tin nhắn qua, lần nào cô cũng đều nói đang xem phim.

Cũng may, Phó Triển Hành không phải kiểu chồng dính người, vốn đã bận đến không có thời gian nhắn tin, cũng không phải là người thích nhắn tin, biết cô ở nhà bình yên và mê mẩn với mấy bộ phim truyền hình, nên cũng không liên tục nhắn tin qua.

Điều này đã cho Bùi Hề Nhược một cơ hội.

Hai ngày sau, cô đáp chuyến bay đến London, sẵn sàng tạo bất ngờ cho anh.

Thẩm Minh là “đồng phạm” của cô.

Khi đón cô ở sân bay, anh ta đã xúc động đến mức khen ngợi không ngớt lời, “Phu nhân, cô quả là có tâm, Phó tổng mà nhìn thấy cô, nhất định sẽ rất vui —— bây giờ tôi sẽ thông báo cho anh ấy nhé?”

“Không,” Bùi Hề Nhược đuôi mắt cong cong, dường như đang có ý đồ xấu, “Anh đưa thẻ phòng cho tôi là được rồi.” 

Lại một ngày làm việc với những cuộc họp liên tục kết thúc, Phó Triển Hành sau khi dùng bữa, trở về phòng như thường lệ.

Anh nhấc chân đi vào phòng ngủ chính, khẽ nới lỏng cà vạt, đảo mắt qua phía trên giường, bỗng nhiên thấy một bóng người.

Rõ ràng đó là một người phụ nữ, giống như một con nhộng, được quấn trong một chiếc chăn bông trắng tinh từ đầu đến chân, anh liếc nhìn sang chỗ khác, định gọi vệ sĩ, nhưng lại thấy chiếc chăn bông khẽ di chuyển.

Bên trong người nào đó thì thầm, cố nói với một giọng câu dẫn, “Phó tổng, tối nay người ta đến hầu hạ anh đây.”

Không đợi đi đến gần, anh đã mỉm cười.

Khi duỗi tay muốn xốc chăn của cô lên, Bùi Hề Nhược phản ứng càng mau lẹ, từ trong chăn ló đầu ra, đôi môi đỏ mọng cong lên, “Vui vẻ không, bất ngờ không?”

Chắc là cô đã trốn trong chăn lâu lắm rồi, trên mặt còn có một chút ửng đỏ, mái tóc rối bù.

Phó Triển Hành cúi người hôn cô, “Rất vui, rất ngạc nhiên.”

Lúc bận rộn với công việc, rõ ràng không cảm thấy thời gian trôi quá chậm. Nhưng giờ phút này nhìn thấy cô, mới biết được anh đã nhớ cô đến thế nào.

“Em thấy, anh rõ ràng là muốn gọi vệ sĩ ném em ra ngoài.” Cô chỉ ra. Chính là sợ hãi điều này, cô mới cố ý lên tiếng.

Phó Triển Hành lựa chọn không trả lời.

“Chỉ sợ, vừa rồi anh suýt nữa kêu em cút đi.” Cô tiếp tục nói với vẻ đáng thương.

Anh buồn cười mà hôn cô, giải thích, “Em quấn người kín mít như vậy, anh không nhận ra.”

“Vậy nếu là một người phụ nữ xa lạ, anh có thực sự sẽ bảo cô ta cút?” Bùi Hề Nhược ngẩng đầu.

“Ừm. Nếu không thì sao?”

“Em nghe bạn bè nói, trước kia có rất nhiều cô gái đã bò lên giường anh.”

“Đều bị ném ra ngoài rồi.”

Theo lý mà nói, lúc này, ít nhiều phải truy cứu một chút chuyện “Có bao nhiêu phụ nữ bí mật bò lên giường của anh vậy?”. Nhưng suy nghĩ của Bùi Hề Nhược rất kỳ lạ.

Cô cảm thán một tiếng, mười phần sung sướng mà cuộn chăn lại, lật hết đầu này đến đầu kia trên giường của anh, “Giường của anh, chỉ có em là không phải đi xuống, còn có thể ở trên lăn qua lăn lại.”

*Lăn và cút, trong tiếng Trung đều dùng một từ là 滾, mà nữ chính lại cố tình nói là lăn trên giường nam chính, nam chính cũng hiểu là lăn giường ấy~ .

Phó Triển Hành đang muốn nhắc nhở, suy nghĩ quay lại một chút, lại không có mở miệng.

Bùi Hề Nhược sớm phát hiện ra có gì đó không đúng.

Cô lăn qua lăn lại mấy lần thì bị giữ lại, giãy dụa mãi mới thoát ra được, trước mắt bỗng trở nên tối sầm.

“…… Anh muốn làm gì?” Cô đột nhiên hoảng loạn, chung quanh đều là chăn, cô bò cũng bò không ra được.

Người đàn ông đè lên người cô một chút, giọng nói khẽ khàng, “Vậ chúng ta cùng lăn một vòng, rồi xuống ăn cơm.”