Cẩn Ngôn Thận Hành

Chương 3



Edit: BiaW

Beta: Cẳm Cẳm

*

Quá trình trị liệu diễn ra vô cùng suôn sẻ, mà quan hệ giữa cậu và Lê Cẩn cũng bước lên một tầm cao mới. Hứa Ngôn cảm thấy mình có thể bắt đầu bước tiếp theo của kế hoạch hẹn hò, ấy chết, bước trị liệu tiếp theo: đánh trận giả.

"Lê Cẩn, bên này!" Lê Cẩn vừa mới xuống xe đã thấy Hứa Ngôn đứng ở lối vào đang hớn hở vẫy tay với mình, hình ảnh này khiến anh cảm giác như mình đưa con trai đi chơi vậy.

Trò chơi bắt đầu, "ông bố" Lê Cẩn đi trước dò đường, "con trai" Hứa Ngôn thì theo phía sau. Cậu cầm bản đồ trong tay, xoắn xuýt liên hồi: "Lê Cẩn, chúng ta đi đâu bây giờ? Thành phố P nhiều vật tư, nhưng mà xa chỗ chúng ta quá..." Hứa Ngôn còn chưa nói hết câu đã nghe được một tiếng vang nhỏ. Sau cơn hoa mắt chóng mặt, cậu bị Lê Cẩn ôm lấy, nấp vào boong ke.

Một giọng nói bối rối vang lên ở bên ngoài: "Rõ ràng là tôi nổ súng trước, sao người chết lại là tôi?"

Trong boong ke, Lê Cẩn đang đè lên người Hứa Ngôn, anh nửa quỳ, một tay ôm lấy eo Hứa Ngôn, tay còn lại cầm súng, hơi thở ấm áp phả vào mặt cậu. Không gian nhỏ hẹp càng khiến bầu không khí trở nên nóng bỏng hơn. Hứa Ngôn dán mắt vào cánh môi mỏng của Lê Cẩn, trong lòng cậu có một giọng nói đang điên cuồng kêu gào: Hôn ảnh đi! Hôn đi!

Não còn chưa load xong mà cơ thể đã hành động trước một bước. Hứa Ngôn hơi rướn người hôn lên môi Lê Cẩn. Lê Cẩn khựng người, hai mắt trừng lớn, mắt thường cũng thấy được hai tai anh đang dần đỏ lên. Đây là một cái hôn như chuồn chuồn lướt nước. Hứa Ngôn vừa rời khỏi môi Lê Cẩn, anh lập tức bật dậy rồi bỏ chạy mất dạng...

Nhìn bóng lưng chạy trối chết của Lê Cẩn, bác sĩ Hứa ngửa mặt lên trời thở dài: Toang rồi, toang thật rồi. Không chỉ không theo đuổi được người ta, lại còn để mất bệnh nhân nữa. Sao mình lại thiếu nghị lực vậy chứ? Đúng là sắc đẹp làm lu mờ lí trí mà!

Trò này chắc chắn không chơi tiếp được nữa rồi. Hứa Ngôn đi tới lối ra trong tâm trạng vừa sợ vừa rén thì thấy Lê Cẩn đang đứng ở đó, đã khôi phục dáng vẻ lạnh lùng của ngày thường, biểu cảm ngại ngùng vừa xong đã biến mất hoàn toàn.

Sao bây giờ? Mình phải giải thích với ảnh như nào? Nói rằng 'tôi vừa thấy một cái meme trên Weibo, khung cảnh này rất thích hợp để hôn môi, cho nên tôi mới muốn thử chút' à? Ừmmm... mình đoán là sẽ bị Lê Cẩn đánh chết tươi... Hứa Ngôn sốt ruột gần chớt nhưng ngoài mặt thì lại giả vờ bình tĩnh. Cậu mỉm cười rồi dùng tốc độ rùa bò đi tới cạnh anh. Vừa mới dừng bước, giọng nói lạnh lùng của Lê Cẩn đã vang lên bên tai: "Hứa Ngôn, chúng ta không thể ở bên nhau."

Lê Cẩn nhìn ánh mắt vừa tổn thương, vừa luống cuống của Hứa Ngôn, trong lòng chợt nhói đau. Đúng vậy, anh thích Hứa Ngôn, cậu bác sĩ nhỏ đã hết lòng hết sức chữa bệnh nhưng cũng không quên tán tỉnh anh. Nhưng Lê Cẩn sợ. Lời Ngõa Đa nói đã khắc sâu vào tâm trí. Anh không dám yêu Hứa Ngôn, anh sợ rằng sẽ kéo Hứa Ngôn rơi xuống vực thẳm, sợ Ngõa Đa sẽ làm hại cậu. Anh thật sự không muốn đánh mất thêm ai nữa cả!

Sau đó, dẫu cho Hứa Ngôn có tìm đủ loại lí do sứt sẹo để cứu vãn mối quan hệ sắp sửa tan vỡ này, anh chỉ đáp lại rằng: "Cảm ơn bác sĩ Hứa đã giúp đỡ trong quá trình trị liệu, tôi thấy mình đã tốt hơn nhiều, cũng có thể bắn súng trở lại rồi. Bắt đầu từ mai tôi còn phải tiến hành phục hồi chức năng nữa, việc điều trị tâm lý dừng ở đây thôi. Một lần nữa, xin cảm ơn cậu!"

Hứa Ngôn mở miệng nhưng lại không nói nên lời.

Thôi, vậy cũng tốt, ít nhất cậu cũng đã chữa khỏi bệnh cho anh, hoàn thành chức trách của một bác sĩ, không phải sao?

*

CÒN TIẾP.

*