Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 289: Một quỳ vì ân sư (2)



"Cũng không phải tất cả. Còn có quân thể quyền của bộ đội đặc chủng và một ít kỹ năng màu mè gia truyền". Diệp Hổ vừa vặn eo vừa đáp.

"Vịnh Xuân Quyền của Phương lão có thể nói là nhất tuyệt. Khi một số lão tiền bối đều lần lượt qua đời, mà con cháu đời sau lại không thể tiếp thu được bộ quyền pháp tinh túy ngày nay, nên lão được xưng tụng là người siêu quần xuất chúng nhất".

" Võ lâm tuyệt học đếm Vịnh Xuân, kết hợp cương nhu quỷ thần khiếp. Thốn kình đột phát người khó trốn, mắt phượng lá liễu đoạt nhân hồn. Không ít bộ đội đặc chủng quốc gia mới vừa tiến hành thử nghiệm nhẫn thuật, mà Vịnh Xuân đến từ Trung Quốc phương Đông lại đã sớm lọt vào quân giới cùng giới phương Tây. Các loại bộ đội mũi nhọn đẳng cấp cao như Chiến đội lục hải quân, Cục điều tra liên bang (FBI) của Mỹ, bộ đội đặc chủng SEK của Đức, bộ đội đặc chủng hàng không Ai Cập, bọn họ đều tiến hành phân tích nghiên cứu Vịnh Xuân Quyền".

"Tôi đã giao thủ với mấy gã bộ đội đặc chủng trong đó, bọn họ mặc dù không tính là gì, nhưng thực lực vẫn không thể khinh thường. Anh cũng tinh anh bộ đội đặc chủng nước Trung Quốc, trước thử một chút Vịnh Xuân của anh đi. Có thể bắt đầu rồi chứ?"

"Đương nhiên". Diệp Hổ nắm nắm tay, thanh âm hào sảng đáp. Người quốc gia khác chỉ học được chút da lông, làm sao có thể so với đệ tử đích truyền như gã?

Trong lòng hạ quyết tâm, gã nhất định phải làm cho Diệp Thu nhìn với cặp mắt khác xưa.

"Tốt lắm. Dùng tất cả chiêu thức của anh để công kích tôi, tôi sẽ không công, chỉ phòng thủ". Diệp Thu lớn tiếng hô.

"Không thành vấn đề". Diệp Hổ hét lớn một tiếng. Một chiêu gối tay đập thẳng mặt Diệp Thu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Diệp Thu hai tay dấu ở sau lưng, nói rõ là không định tiến công, chỉ phòng thủ, thân thể hơi nghiêng, liền tránh được chiêu thức sắc bén này của Diệp Hổ, rống lớn nói: "Đến đây".

Diệp Hổ một kích thất bại, lấy chưởng làm quyền, chiêu bổ về phía mặt Diệp Thu chợt trượt xuống dưới, chọc thẳng về phía lồng ngực của hắn.

Thân thể Diệp Thu hơi ngửa ra sau, lại lần nữa khiến chiêu thức Diệp Hổ thất bại, hét lớn: "Ra chiêu nhiệt tình chút đi".

"Tiêu rồi". Lâm Bảo Nhi vỗ vỗ đầu của mình, nhìn Diệp Thu trên đài: "Hắn có phải bị choáng không? Làm gì có người nào chỉ chịu đánh không hoàn thủ chứ?"

Đường Quả cũng nhìn trận đấu trên đài thật cẩn thận mỗi khi thấy Diệp Hổ giơ quả đấm lớn đánh về phía Diệp Thu, đều bị hoảng sợ thiếu chút nữa nhắm mắt lại. Nhưng nếu như nhắm mắt lại, lại lo lắng không biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, tâm treo lơ lửng giữa không trung, cũng không biết nên như thế nào cho phải. Ngay cả câu Lâm Bảo Nhi nói cũng không nghe thấy.

Diệp Hổ liên tục mấy chiêu công kích đều bị Diệp Thu phá dễ dàng, hơn nữa hai tay dấu ở sau lưng, ngoại trừ chân cùng thân thể động, căn bản không hề ra tay. Điều này đả kích lòng tự tin của hắn rất sâu. Lần trước lúc hai người giao thủ rõ ràng còn đánh người tám lạng kẻ nửa cân, chính mình một chiêu vô ý mới bị thua, thế mà chỉ ngắn ngủn mấy tháng không thấy, hắn liền tiến bộ đến mức này sao?

Không đúng, lần trước hắn chắc chắn là che giấu thực lực.

Nghĩ tới khả năng này, Diệp Hổ lại càng nhiệt huyết sôi trào, nhất định phải làm cho hắn dốc hết toàn lực, nhất định đánh đến khi hắn xuất toàn lực mới được.

Thân thể xông thẳng tới, vai nghiêng nghiêng, lại dùng lực mềm để tới gần Diệp Thu. Súc kình giống rắn, phát kình giống mèo, dáng hình giống gà, âm dương phát lực.

Phành!

Diệp Thu đột nhiên xuất cước. Một cước đá trúng bả vai xông tới trước của Diệp Hổ, khiến thân thể hắn lui về phía sau vào bước mới dừng lại.

"Đấu lại". Diệp Thu lần nữa hô.

Đều là đối thủ cùng loại, Diệp Hổ lúc này thật sự là không bằng tên Trọng Kiếm Môn kia. Chỉ là nếu để hắn ở lại Tô Hàng hỗ trợ, cho hai người bọn họ giao lưu, phỏng chừng thu hoạch Diệp Hổ càng lớn một chút.

A a a...

Diệp Hổ quát ba tiếng, thân thể bay lên cao, giày da trên chân đá thẳng về phía cổ Diệp Thu.

Diệp Thu nhẹ nhàng thở dài, đây là cách vặn cổ bộ đội đặc chủng Nga thường dùng. Một khi chạm vào thân thể của anh, liền có thể nhanh chóng quân bụng của anh. Sau đó sau một tiếng rắc giòn tan, đối thủ sẽ chết ngắt.

Một chiêu này nhưng mà rất hung hãn, dùng trong lúc này cũng rất thích hợp. Nhưng Diệp Thu tiếc nuối chính là, Diệp Hổ nhanh như vậy đã bỏ Vịnh Xuân mình am hiểu, mà lựa chọn chiêu thức mình luyện tập chưa thuần thục.

Chiêu thức trăm ngàn vạn hóa, đều không thoát khỏi một chữ thương. Mỗi một chiêu đều chỉ dùng để đả thương người, một cao thủ có thể sử dụng chiêu thức đơn giản nhất cũng có thể đánh cho ngươi răng rơi đầy đất, mấu chốt là quen tay sinh nhạy, ý niệm tùy tâm.

Thân thể Diệp Thu vọt tới trước, tay vẫn dấu ở sau lưng đột nhiên thò ra, sau khi tránh hai chân Diệp Hổ quấn trên cổ, tay trái tay phải chia ra bắt lấy cổ chân trái phải trái của Diệp Hổ, sau đó dùng chiêu Thái Cực Thôi Lực, hóa giải sạch hết tất cả khí lực trên chân hắn, sau đó đập gã thẳng xuống dưới.

Loảng xoảng!

Thân thể Diệp Hổ nặng nề ngã trên mặt đất, sàn nhà bị đập giống như bị chấn vỡ. Gã nằm trên mặt đất một lúc lâu, cũng không thể đứng lên.

Đường Quả và Lâm Bảo Nhi nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm, Diệp Thu sao lại lợi hại như vậy chứ?

"Đẹp trai quá". Lâm Bảo Nhi lẩm bẩm nói.

Đường Quả cũng kinh ngạc miệng mở lớn, nhìn Diệp Hổ nằm trên mặt đất, nhìn lại Diệp Thu vẻ mặt vui vẻ trên đài, cũng có chút không dám tin sự thật trước mắt.

Diệp Thu người gầy như vậy, làm sao lại có thể ném gã to con này ra ngoài nhỉ?

"Còn chưa chết chứ?" Diệp Thu dựa ở trên tay vịn hỏi.

"Chưa..." Diệp Hổ hữu khí vô lực nói. Đưa tay muốn bò dậy, nhưng sau đó rên lên một tiếng, người lại ngoan ngoãn nằm bất động ở đó. Xem chừng sống lưng muốn gãy thành hai đoạn.

"Không sao thì tốt. Anh không cần đứng dậy, cứ nằm như vậy mà nói chuyện đi". Diệp Thu nói."Anh có biết anh đã phạm sai lầm gì không?"

"Sai... gì?" Diệp Hổ nói cũng hít một ngụm khí lạnh.

"Xem chiêu thức Vịnh Xuân Quyền mà anh sử dụng, anh ít nhất cũng đã luyện trên mười năm phải không? Thời gian như vậy cũng đã coi như là rất lâu. Bước quyền cơ bản hẳn là đều phi thường quen thuộc, nhưng anh lại bước qua một ngã rẽ khác".

Diệp Thu biết Diệp Hổ đáp lại rất không dễ dàng, nên nói tiếp: "Trong khẩu quyết Vịnh Xuân coi trọng cương nhu hỗ trợ là chính, nhưng, anh thấy anh có nhu không? Nếu Trương Phi thêu hoa không được, vậy vì sao không dứt khoát để hắn múa đại đao đi?"

"Nói phổ thông một chút chính là, anh đã không nhu được, vậy thì cứ dùng cương kình đi, dũng cảm công kích tới, không chết không thôi. Nếu anh có thể làm được điểm này, nói không chừng tôi cũng không vứt anh nhanh như vậy đâu. Vừa rồi tôi lúc tôi thấy anh sử dụng lực nhu liền đá vai anh một cước chẳng qua là chỉ nhắc nhở".

"Không ngờ anh đột nhiên bỏ mình am hiểu, ngược lại đi sử dụng chiêu xoắn cổ đó. Xem chiêu này anh cũng đã bỏ công phu khổ luyện chừng ba năm phải không? Nhưng cái đó so với Vịnh Xuân mười mấy năm của anh, chẳng lẽ có thể quen thuộc hơn sao? Vậy là anh cho rằng, uy lực Vịnh Xuân không bằng nó sao?"

"Không có võ thuật không tốt, chỉ là người luyện tập không biết cách dùng mà thôi. Chỉ cần anh biết cách thay đổi, thì chiêu thức đơn giản nhất cũng có thể phát huy ra uy lực lớn nhất. Anh học phi thường tốt, hơn nữa lại học hỗn tạp nhiều thứ, đây là chuyện tốt, nhưng cũng là chuyện xấu".

"Nếu như có thể phối hợp chúng tốt, có thể đánh bại đối thủ bất ngờ. Mà anh bây giờ... hình như chưa có năng lực như thế. Chỉ nghĩ đương nhiên phải dùng, nhưng lại tự làm loạn trận cước. Diệp Hổ, anh lần này còn không bằng lần trước chúng ta tỷ thí. Anh hiểu chứ? Nếu cứ theo đà này, thứ anh học càng nhiều, thực lực của anh càng tệ".

"Quá đẹp trai. Sao mà có thể đẹp trai vậy chứ?" Nhìn Diệp Thu ở trên đài nói sảng khoái, Lâm Bảo Nhi chỉ cảm giác trong mắt mình lấp lánh ánh sao. Diệp Thu càng ngày càng gần hình tượng bạch mã vương tử trong suy nghĩ của nàng.

Đường Quả chẳng khác là bao, nam nhân mình thích có thể biểu hiện ưu tú như vậy trong lòng ngọt giống uống mật.

Thân thể Diệp Hổ nằm trên mặt đất run bần bật, hai tay dùng sức nắm chặt đấm mạnh lên mặt đất, hốc mắt ướt át, nước mắt cứ như vậy giàn giụa cả mặt.

"Kể từ sau khi thua anh trận đó, tôi càng cố gắng, đi học tập càng nhiều thứ. Tôi tưởng rằng học càng nhiều... tôi càng lợi hại. Nhưng không ngờ, tôi học càng nhiều, bại tôi tưởng tôi không đủ cố gắng, sau đó lại đi học mấy thứ khác... hóa ra tôi đã đi vào một ngõ cụt".

Dùng mồ hôi và máu cùng thời gian dồn lên võ kỹ, nhưng cứ lần lượt thất bại. Cho tới nay, gã đều tưởng mình học không đủ nhiều, không đủ nhiều. Sau đó càng thêm cố gắng tiếp thu càng nhiều thứ, nhưng thất bại vẫn như hình với bóng.

Có đôi khi, gã thậm chí còn nghĩ, chính mình có phải là thích hợp luyện võ không.

Thất bại cùng dao động lòng tin với nam nhân xem võ như mạng mà nói, càng đau khổ gấp vạn lần đao cắt súng bắn.

Hôm nay đã có người nói với mình là sai rồi, cũng nói cho mình biết sai ở đâu, cho mình đi thông đường thành công, khó trách Diệp Hổ lại mừng đến phát khóc.

Diệp Hổ đột nhiên giãy dụa kịch liệt, hai tay chống lên, không để ý sống lưng đau đớn như bị gãy vỡ, cắn răng, xuất ra khí lực cả người, cuối cùng từ dưới mặt đất bò dậy.

Đông!

Diệp Hổ hướng Diệp Thu quỳ xuống dập đầu ba cái rầm rầm, la lớn: "Cảm ơn anh đã chỉ điểm sai lầm, xin thu tôi làm đồ đệ".

Lúc Yến Thanh Phong dẫn một đám người xông vào, vừa đúng lúc thấy một màn này.

Diệp Hổ, nam nhân Diệp gia cũng muốn đứng về phía hắn sao?

Trên mặt Yến Thanh Phong mặc dù đang cười, nhưng khóe miệng lại hơi giật giật.