Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 667: Nói nhảm nhiều như vậy làm gì?



Mặc dù cảm thấy bộ dạng cười rộ lên của người trước mặt không có chút hảo ý nào, nhưng Diệp Thu vẫn không chút do dự theo sát gã, bác Thái cũng theo sau vào sân. Cũng hết cách, bây giờ trong đám người có được di chúc chỉ có chỗ này là có thể lấy được.

Diệp Thu cũng không lo lắng vấn đề an toàn của mình. Không nói trước, hắn rất có tự tin với thân thủ của mình, chỉ cần một mình Tiểu Bạch cũng có thể giết tới giết lui tại Kuala Lumpur. Hơn nữa, Diệp Thu biết rõ thực lực bác Thái cũng không yếu, ít nhất đồ đệ Diệp Hổ do một tay mình dạy dỗ nên cũng chịu không ít thiệt thòi trong tay ông. Nếu không có thời gian nửa tiếng, Diệp Hổ sợ là rất khó thủ thắng.

Đi xuyên qua sân cỏ dài, sau đó dừng lại trước mặt một biệt thự kiểu phương Tây. Người thanh niên kia ôm bạn gái tóc vàng của mình, cùng đi vào biệt thự, cũng không mời bọn Diệp Thu đi vào mà chỉ ở lúc đứng trên bậc thang mới quay đầu lại liếc nhìn bọn họ một cái.

Bác Thái nhìn thằng nhóc có tính lưu manh trầm trọng phía trước nhẹ thở dài. Nói nhỏ với Diệp Thu: "Lý luật sư là luật sư nổi tiếng nhất ở Kuala Lumpur, cũng là nhân vật đình đám trong giới pháp luật. Nhưng không ngờ con cháu của ông ta lại có bộ dạng như vậy. Con của Lý luật sư tên là Lý Vân Phong. Lúc còn nhỏ tôi thấy nó rất là ngoan ngoãn, về sau cũng không biết đã xảy ra chuyện gì sao lại thay đổi thành tính tình như vậy chứ?"

"Có lẽ do bố anh ta khi còn sống quá nghiêm khắc, cho nên bây giờ anh ta mới điên cuồng như vậy" Diệp Thu trầm tư nói. Chuyện như vậy nhìn mãi cũng quen mắt, bởi vì lúc nhỏ cha mẹ yêu cầu đứa trẻ quá hà khắc nên tính cách trở nên ngoan ngoãn, nghe lời. Mặc dù bọn chúng không thích, cũng chỉ có thể làm theo như vậy.

Nhưng một khi cha mẹ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, những đứa trẻ này sẽ cởi bỏ hoàn toàn lớp ngụy trang trước mắt để trở thành những kẻ điên cuồng như bệnh nhân tâm thần.

"Ài. Thật cảm thấy tiếc thay Lý luật sư". Bác Thái đau lòng nói, ông và Lý luật sư cũng coi như là bạn bè, thật không muốn thấy con của cố nhân chán chường, suy sụp tới tình cảnh này.

Diệp Thu và bác Thái vừa nói thầm, vừa đi vào nhà, thấy Lý Vân Phong đã ngồi tùy tiện trên sô pha ở phòng khách chờ bọn họ. Một tay của gã ôm cổ cô gái tóc vàng, hai đầu ngón tay cầm mặt dây chuyền ngọc bích cực lớn trên cổ cô gái vuốt vuốt.

"Ngồi đi". Lý Vân Phong chỉ sopha đối diện nói.

Diệp Thu gật đầu, sau khi mời bác Thái ngồi xuống thì lúc này hắn mới ngồi xuống. Tiểu Bạch không chút tiếng động mà đứng sau lưng Diệp Thu. Nếu Lý Vân Phong có cái gì đó bất ổn thì nàng có thể làm ra phản ứng nhanh nhất.

"Nói sơ qua đi. Các ngươi tới tìm tôi có chuyện gì?" Lý Vân Phong nhìn mặt Diệp Thu vừa cười ha hả vừa hỏi.

Diệp Thu nhìn thoáng qua bác Thái, bác Thái hiểu ý, nói: "Vân Phong, tôi là bạn của ba cậu, vốn cùng làm việc giúp cho Tạ gia. Lúc bé tôi đã từng gặp cậu, cậu còn nhớ không?" Lý Vân Phong trợn trắng mắt nói: "Lúc bé ư? Chuyện khi đó, tôi làm sao còn có thể nhớ rõ, bây giờ ngày nào tôi cũng quen nhiều bạn mới, lúc gặp mặt nhiều bạn bè thì ngay cả tên cũng không nhớ được. Tôi làm sao nhớ bác là ai trong đám đó? Có việc gì cứ nói đi, các người cũng thấy đó. Tôi bận rất nhiều việc."

Đúng là gã bận nhiều việc thật. Bởi vì hắn cảm thấy vuốt vuốt dây chuyền trên ngực của cô gái tóc vàng đã không còn thú vị. Nên cái tay kia liền di động xuống dưới một chút, có lẽ là đang bắt đầu nhéo bộ ngực đầy đặn của cô gái.

Cô gái cũng không thèm để ý, ngược lại ánh mắt còn khiêu khích mà nhìn Diệp Thu, miệng cười khanh khách. Bác Thái đúng là không quen nhìn những người trẻ tuổi này làm chuyện đồi bại giữa quang minh chính đại nên trong lòng có chút bực tức, nhưng cũng không thể hiện ra, sợ làm hỏng chính sự của Diệp Thu. Áp chế cơn giận trong lòng, lúc này bác Thái mới mở miệng nói: "Tôi biết rõ lúc trước bố của cậu lúc trước là luật sư của Tạ gia. Lúc Tạ lão gia qua đời, từng bảo bố cậu lập một tờ di chúc. Di chúc tổng cộng có bốn phần, trong đó cha cậu giữ lại một phần. Chúng tôi định đến đây để tìm kiếm phần di chúc đó".

Lý Vân Phong khẽ gật đầu, nói:" Tôi hiểu. Các người muốn lấy lại phần di chúc để tranh gia sản Tạ gia".

"Tôi chỉ là lấy lại phần của tôi". Diệp Thu sửa lời nói. "Anh họ Tạ?" Lý Vân Phong giương mắt nhìn Diệp Thu hỏi.

"Tôi họ Diệp". Diệp Thu nói.

"Vậy thật kì quái. Người họ Diệp dựa vào cái gì mà đi tranh gia sản?" Lý Vân Phong ôm lấy cô gái của mình cười hỏi.

"Bởi vì mẹ của tôi họ Tạ. Bởi vì nội dung phần di chúc trên có đề cập tới mặt này". Diệp Thu cũng không vì thái độ của Lý Vân Phong mà tức giận, vẫn giữ vẻ bình tĩnh, ở trước mặt gã ngu xuẩn này khiến hắn rất có cảm giác thành tựu.

"Có thể là lúc sắp chết. Tạ lão đầu hồ đồ nên bị người khác lợi dụng chăng? Chứ không tại sao đang yên đang lành lại muốn giao một khoản tiền lớn như vậy cho một người ngoài chứ. Nếu ông tôi làm ra chuyện ngu xuẩn như thế, tôi không ném tro cốt của lão xuống biển mới lạ đấy". Lý Vân Phong bĩu môi, vẻ mặt may mắn nói

Chân mày Diệp Thu cau lại, dùng ngón tay gõ vào đùi, nói: "Đây không phải là vấn đề chúng ta nên bàn tới thì phải? Tôi cần phần di chúc kia, nếu như anh sẵn lòng giúp tôi. Tôi vô cùng cảm ơn. Dĩ nhiên nếu anh muốn bán cho tôi, tôi cũng có thể cho anh một giá tiền phù hợp".

Lý Vân Phong hoài nghi, nở nụ cười hỏi: "Giá tiền phù hợp? Bao nhiêu? Một trăm triệu? Hay hai trăm triệu? Hay là mười tỷ? Tôi muốn con số chính xác".

Nên biết, chỉ một phần tài sản nhỏ của Tạ gia một phần nhỏ đã có giá trị tới vài trăm triệu.

Ánh mắt Diệp Thu liền sáng lên. Xem ra lần này mình cũng không toi công, ít nhất, hắn đã có thể xác định là Lý Vân Phong biết phần di chúc này. Bằng không, gã không thể nào biết mình sắp sửa được chia một phần hai tài sản Tạ gia.

"Làm ăn thì nên đưa giá. Nếu không ngại thì đưa một cái giá đi".Diệp Thu nói.

"Đưa một cái giá? Vậy thì mười tỷ đi". Lý Vân Phong cười nói. "Tôi cũng không phải người không có lương tâm. Chỉ cần một phần nhỏ trong mấy chục tỷ kia của anh là được rồi. Bởi vì tôi biết. Nếu như anh không có bức di chúc này thì không thể nào đoạt được số tiền kia từ trong tay Tạ gia".

Diệp Thu lắc đầu nói: "Công phu hàm cá mập thì tôi cũng biết. Cho dù anh cầm lấy phần di chúc này cũng không có bất kỳ tác dụng gì."

"Làm sao anh biết người Tạ gia không liên hệ với tôi chứ?" Lý Vân Phong cười vẻ khinh thường, nói.

Bác Thái không thể nhịn tức giận được nữa, nói: "Cậu làm như vậy không sợ làm bại hoại thanh danh cả đời của cha cậu à?". "Thanh danh cả đời? Cái đồ chơi kia đáng bao nhiêu tiền?" Lý Vân Phong nhìn lướt qua bác Thái lạnh lùng nói.

"Cậu…".

"Lão già đừng có dùng tay chỉ trỏ. Cuộc đời tôi đây ghét nhất người khác dùng ngón tay chỉ vào mặt. Nếu như bâv giờ không phải vì thấy các người đến giao dịch làm ăn, tôi đã cho người đuổi ra rồi". Lý Vân Phong trừng mắt nhìn bác Thái, vẻ mặt hung ác nói.

Diệp Thu vỗ vỗ vai bác Thái, hắn không muốn chấp nhặt loại người này. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Lý Vân Phong nói: "Nếu như Diệp tiên sinh thực sự có thành ý, chúng ta có thể thong thả nói chuyện. Giá mười tỷ quá cao sao? Vậy cùng không cần phải bàn tiếp. Đây là giá thấp nhất của tôi".

"Nếu như không còn chuyện gì khác, tôi nghĩ tôi phải làm việc". Lý Vân Phong cười dê nói. Tay của gã đã theo cổ áo mở rộng đi thẳng vào bộ ngực của cô gái tóc vàng mà xoa nắn. Cô gái liền rên rỉ, thân mình cọ sát lui tới trên người Lý Vân Phong.

Diệp Thu vẫn nhìn Lý Vân Phong chằm chằm nói: "Tôi có thể xem trước di chúc một chút hay không?".

"Thật xin lỗi. Không được".

"Ít nhất tôi muốn biết thứ tôi bỏ nhiều tiền để mua như vậy có đáng giá hay không". Diệp Thu nói

"Điều này..." Lý Vân Phong ngây ngẩn cả người. Gã nhìn Diệp Thu, hỏi: "anh thật sự muốn bỏ mười tỷ mua phần di chúc này hả?"

"Nói miệng không bẳng chứng. Đợi đến khi tôi sai người gửi tiền vào tài khoản anh, anh chẳng phải sẽ biết hay sao. Có điều chỉ có thể giao tiền đặt cọc một phần trăm trước. Anh cũng biết, tôi bây giờ không thể có một khoản tiền lớn như vậy. Nhất định phải đợi đến khi tôi thu hồi phần gia sản của mình mới có đủ tiền trả cho anh". Diệp Thu luôn dùng giọng điệu giải quyết việc chung nói.

Lý Vân Phong vẻ mặt đau khổ mà kêu lên kinh ngạc." Sao anh không tới đây sớm? Tôi mới vừa bán nó đi".

"Anh đã đem di chúc bán đi?" Sắc mặt Diệp Thu liền trầm xuống. Nụ cười đọng ở khóe miệng liền mất sạch.

"Đúng vậy. Tôi đã bán với giá ba triệu. Trời ạ, thật là đáng chết". Lý Vân Phong hối hận đến độ ruột gan đều xanh. Ba triệu làm sao có thể so sánh với mười tỷ? Gã đưa ra giá tiền mười tỷ cũng đơn giản chỉ là nghĩ sẽ làm khó Diệp Thu. Nhưng không ngờ Diệp Thu vì muốn lấy lại phần di chúc kia mà đồng ý trả giá tiền cao như vậy. Đây chính là Lý Vân Phong tự làm khó mình.

"Bán cho ai?" Ánh mắt Diệp Thu giao với ánh mắt bác Thái, sau đó quay sang hỏi Lý Vân Phong.

"Tạ Ý. Đêm qua gã mới tìm đến tôi. Gã nói trong tay ba của tôi có một phần di chúc quan trọng liên quan đến Tạ gia, nếu tôi có thể đem tới cho gã, gã sẽ cho tôi ba triệu. Mặc dù tôi không quan tâm đến ba triệu nhưng quan trọng là tờ di chúc kia không có bất cứ ý nghĩa gì với tôi. Vì vậy tôi liền tìm đưa cho gã. Dù sao cũng là thứ của nhà họ Tạ."

Quả nhiên Tạ gia vẫn ra tay trước một bước. Hơn nữa, cái giá mà họ đưa ra lại cực rẻ. Nói cách khác, bốn phần di chúc thì hai phần đã nghiêng vào tay bọn họ. Nếu như phần kia Tạ Ý Như cũng rơi vào tay bọn họ thì đó chính là bốn phần khuyết một. Chỉ còn một phần ở trên tay em ruột Tạ Đông Hiền là Tạ Đông Thăng.

Chẳng lẽ gã lại đồng ý giúp một người ngoài như mình sao? Xem ra lần tranh đoạt tài sản này cũng không đơn giản như mình tưởng tượng.

Ánh mắt Diệp Thu nhìn mặt Lý Vân Phong hỏi: "Anh đã đem di chúc bán cho người khác, vậy anh muốn nói chuvện gì với tôi? Nếu anh không giúp được gì cho tôi thì còn nói nhảm nhiều như vậy làm gì?"