Cận Vị Lai

Quyển 4 - Chương 5



 Editor: Bê

~ Beta: Bê

“Các người?” Gian Đồng thu lại nụ cười trên mặt, “Cậu dựa vào cái gì không cho tôi đi vào?”

Vốn tưởng rằng đối phương sẽ ngoan ngoãn rời đi, không nghĩ tới sự việc sẽ phát triển như vậy. Xích Mộc nỗ lực trấn định lại, dùng ánh mắt tự cho là hung ác nhất đối diện Gian Đồng. Vũ khí liền muốn xuất ra.

“Xích Mộc, cậu đang làm gì vậy?”

Phía sau truyền đến giọng nói của nam nhân.

“Là hắn…” Xích Mộc lùi lại một bước, chỉ ngón tay về phía Gian Đồng.

Bạch và Tĩnh Nhân trốn ở gần đó đang muốn nhảy ra.

Bỗng nhiên một giọng nữ khác vang lên “Gian Đồng, sao em lại ở đây? Tĩnh Nhân với Bạch đâu?” Ngữ khí vừa mừng rỡ vừa nghi hoặc.

Gian Đồng ánh mắt lướt qua Xích Mộc, nhìn về phía sau, “Cô Tuyết Kiến?!”

Nghe vậy Tĩnh Nhân cùng Bạch đều đứng lên.

……………………………………………

Bên trong xe buýt, tất cả mọi người đang tụ tập cùng một chỗ. Đồ vật cần thiết tìm được trong siêu thị chất đống ở cuối xe.

“Vậy là, các em sau đó đã đến thành phố này?” Tuyết Kiến sau khi nghe bọn họ kể lại nói.

“Đúng vậy.” Tĩnh Nhân gật đầu. “Hơn nữa sau khi đến đây bọn em phát hiện ở đây rất ít gặp tang thi.”

“Hay là bởi vì thành phố chúng ta là nơi đại nạn bùng phát nên mới tổn hại đặc biệt nghiêm trọng, kỳ thực nơi khác cũng không nguy hiểm như thế?” Gian Đồng đưa ra nghi hoặc.

“Không, nơi này là đặc biệt….” Tuyết Kiến dường như muốn nói lại thôi.

Một phụ nữ trung niên bước vào đúng lúc cắt đứt câu chuyện. “Đến, mọi người trước tiên ăn bữa trưa đi.” Cô đem đồ ăn lấy được từ siêu thị chia đều cho mọi người, Tĩnh Nhân, Bạch, Gian Đồng cũng không ngoại lệ.

Xích Mộc bất mãn: “Dựa vào cái gì mà chia cho bọn họ….”

“Xích Mộc!” Tuyết Kiến quay đầu lại trừng hắn một cái, Xích Mộc lập tức như bong bóng xịt hơi mà ngồi trở lại. “Thật không tiện.” Tuyết Kiến quay lại áy náy cười trừ nhìn bọn họ.

“Không có việc gì, phải là bọn em không tiện mới đúng, bọn em vốn chưa giúp được gì.” Tĩnh Nhân nói.

“Đúng rồi, giới thiệu cho các em một chút.” Tuyết Kiến đưa tay hướng về người phụ nữ trung niên vừa nãy, “Đây là cô Xuân Di, bình thường các công việc sinh hoạt hàng ngày của chúng ta đều nhờ cô hỗ trợ.” Nói xong lại chỉ xuống phía dưới, “Còn có con gái của cô, Hoa Hoa.”

Tĩnh Nhân lúc này mới phát hiện nguyên lai ở dưới chân cô còn có một người nữa, một bé gái ngoan ngoãn đáng yêu. Bé vẫn luôn nắm lấy ống quần mẹ, rụt rè, muốn xem mấy đại ca ca mới tới mà lại không dám nhìn. Xuân Di muốn cho cô bé chào hỏi, nhưng trái lại cô bé càng đem mặt giấu đi, Xuân Di hướng họ bên này cười cười: “Đứa nhỏ này có chút sợ người lạ, mỗi lần đều là như vậy.”

“Em chắc 7 tuổi rồi hả?” Gian Đồng tiếp lời.

“Đã 8 tuổi rồi.” Dường như nghĩ đến điều gì, nữ nhân thở dài một hơi.

“Bên này là bác Thạch Điền.” Mỗi khi Tuyết Kiến nói đến ai, cô liền đưa tay chuyển qua hướng người đó, “Bác Thạch Điền vốn dĩ làm ở Cục Đất đai và Tài Nguyên quốc gia, đó là một doanh nghiệp lớn của nhà nước, đối với tình hình địa chất nơi đây đều hiểu rất rõ.”

Được chỉ đến chính là đại thúc trung niên đầu hơi hói, cũng giống như các đại thúc trung niên khác rõ ràng có bụng bia. Hắn sờ sờ mấy cọng tóc trên đỉnh đầu của mình, cười khổ nói, “Cô Tuyết Kiến cũng không cần phải nói vậy, mặc dù tôi làm trong doanh nghiệp đó nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể bị điều sang chi nhánh nhỏ hơn.”

“Còn đây là…”

Chưa nói xong đối phương đã tự giới thiệu mình, “Tôi tên Trương Thiến, các cậu gọi tôi là Tiểu Thiến được rồi, là nữ sinh cấp 3 đã thôi học.” Ngữ điệu trong trẻo nhẹ nhàng. Có vẻ như đây là một nữ sinh rộng rãi hoạt bát.

“Xích Mộc”, Nam sinh vừa nãy bị Tuyết Kiến trừng mắt buồn buồn nói tiếp. Rất ngắn gọn, dường như không muốn nhiều lời với bọn họ.

“Xích Mộc là sinh viên trường đại học danh tiếng, hình như còn giữ chức hội trưởng hội học sinh.” Tuyết Kiến thuận theo bổ sung.

“Cuối cùng là người các em vừa nãy đã gặp….”

Nam nhân bước ra từ phía sau Tuyết Kiến, “Các cậu gọi tôi là A Dũng được rồi, đương nhiên cũng có thể gọi là Dũng ca, tôi rất vui khi trong thời điểm như vậy còn gặp thêm đồng bạn.” Thân thể hơi nghiêng về phía trước, đưa tay phải ra.

Tĩnh Nhân bắt tay với hắn, sau đó tách ra.

“Quân nhân?” Tĩnh Nhân ngẩng đầu nhìn về phía A Dũng.

Nam nhân lộ ra nụ cười, nét mặt trở nên nhu hòa, “Chính xác mà nói, là quân nhân đã xuất ngũ.”