Cảnh Báo! Người Chơi Nguy Hiểm Xâm Lấn

Chương 3: Ảo tưởng của Nữ Nhi quốc



Editor: Lâm Niệm

- ----

Một mình Lữ Dật Phi ở trong phòng, đem đèn pin đã mở đặt trên bàn, chính mình ngồi ở chỗ đọc sách, hưng phấn mà mở camera số, xem lại lịch sử quay hôm nay.

Lúc nhìn thấy đầu người khi mới tiến vào biệt thự thì cậu còn chưa kịp khởi động máy, nên không quay được hình ảnh đầu người lăn từ tủ lạnh xuống.

Nhưng khi có tin tức xuất hiện trên cánh cửa sau khi đã tắt đèn thì cậu đã kịp thời mở camera. Nhưng điều kỳ quái là, cánh cửa trên màn ảnh chỉ là một cánh cửa bình thường, không có một chữ nào cả.

" Gì vậy, chữ trên cửa đâu rồi?"

Hình ảnh trên màn ảnh vừa chuyển, trong căn nhà đen như mực, có rất nhiều đầu người.

" Thật nhiều người?"

" Thật nhiều....."

Từ hình ảnh của camera có thể thấy, sau khi đèn đột nhiên nổ tắt, tủ bát bên người bọn họ, tranh sơn dầu trên vách tường, hay cả gương trong phòng khách, đều chui ra rất nhiều quỷ trong suốt, âm trầm đứng bên đám người.

Lữ Dật Phi bị dọa đến mức da gà đều nổi lên.

Cậu vẫn luôn cầm camera quay, từ lầu dưới đến lầu trên, quá trình đi trên cầu thang cũng quay lại.

Cậu phát hiện, mấy con quỷ ở đại sảnh sau khi tới chân cầu thang, liền không tiếp tục đi theo, mà chỉ lạnh lùng nhìn mấy tên con người lớn xác lên lầu.

Mà lúc ấy bọn họ đều không có cảm giác gì.

Nữ quỷ trong tranh sơn dầu ở cầu thang cũng bị quay lại hoàn toàn, đi qua khỏi cầu thang, tiến vào trong phòng, hình ảnh của màn ảnh vừa chuyển, camera cầm tay của Lữ Dật Phi từ đang quay người khác liền chuyển thành quay chính cậu.

" Sao lại thế này?"

Lữ Dật Phi bị hình ảnh không nghĩ tới làm cho hoảng sợ tới mức càng nghĩ càng sợ, mà cố tình lúc này, cậu cảm giác sau cổ lạnh căm căm, tựa như có người đang thổi vào cổ cậu.

" Ai?!"

Lữ Dật Phi bỗng nhiên kinh sợ liền quay đầu lại, nhưng phía sau không có gì cả.

Cậu sợ hãi sờ sờ cổ, khi lại xem camera, thấy bản thân ở bên trong vẫn đưa lưng về phía màn ảnh, ngồi ở bàn sách, cúi đầu nhìn camera.

Màn ảnh lướt qua đỉnh đầu cậu rồi từ từ dâng lên cao, lấy góc độ từ trên nhìn xuống, có thể nhìn thấy bao quát cảnh tượng trong phòng.

Dưới gầm giường sau lưng cậu, một đôi bàn tay từ gầm giường đen sì chui ra. Ánh trăng trắng bệt ở ngoài cửa sổ chiếu vào, vừa lúc chiếu sáng đôi tay kia.

Đôi tay trắng bệt kia có đầu ngón tay dính đầy máu đỏ, ướt nhẹp, nơi mà nó bò qua đều có máu rơi xuống.

Lữ Dật Phi giật mình lập tức quay đầu lại!

Nhưng dưới đáy giường không có gì cả, chỉ có một màu đen bí ẩn.

Mà cửa sổ phòng cậu lúc này đang đống chặt, bầu trời bên ngoài cũng đang âm u, không hề có ánh trăng nào cả.

" Mẹ nó!" Lữ Dật Phi thầm mắng một tiếng, nhìn camera số mà mình thường ngày luôn xem như bảo bối, càng nhìn càng tức, liền giơ tay cầm nó nâng lên cao muốn đập xuống, nhưng lại có chút tiếc, nên chỉ đem thả xuống nhẹ nhàng rồi tắt máy.

Mà điều kỳ quái chính là, camera mà cậu vừa mới tắt, màn hình đã tối, được đặt trên bàn sách còn hắn thì chuẩn bị đi ngủ. Vậy mà,...chiếc camera lại tự bật lên lại.

Hình ảnh vẫn tiếp tục như lúc nãy.

Đôi tay kia vẫn đang bò ra ngoài, từ ngón tay tới cổ tay, từ cổ tay tới khuỷu tay, từ khuỷu tay tới vai....

Cậu thấy được mái tóc đen dài lộn xộn ở trên vai, đột nhiên nhớ tới những bức tranh sơn dầu ở cầu thang, những bức tranh đó đều vẽ một nữ nhân tóc đen dài.

Còn nghe nói, đôi vợ chồng làm chủ của căn nhà chết rất thảm....

Lòng Lữ Dật Phi sợ hãi, tay chân luống cuống cầm camera lên rồi cưỡng chế tắt máy lần nữa.

Nhưng dù bấm tắt không biết bao nhiêu lần, hình ảnh ở bên trong vẫn đang tiếp tục tiếp diễn.

Lữ Dật Phi hoảng sợ tột độ, không rảnh luyến tiếc, trực tiếp đem cục pin ném ra ngoài.

Màn hình trở nên đen lại.

Lữ Dật Phi vừa mới thở phào nhẹ nhõm liền nghe tiếng "Rầm!"

Cửa sổ đang đóng chặt đột nhiên bị một trận gió mạnh đạp vào làm mở ra, làm Lữ Dật Phi sợ tới mức đứng lên.

Lúc này, mây đen che khuất ánh trăng ngoài cửa sổ tan đi, ánh trăng lanh lảnh chiếu vào bên trong ngôi nhà, vừa lúc chiếu tới mép giường.

Camera đã bị tháo pin đột nhiên sáng lên lại, trong mắt Lữ Dật Phi hiện lên thần sắc hoảng hốt, theo bản năng cuối đầu, đúng lúc đối diện với một đôi mắt!

Nữ nhân dưới gầm giường đã bò ra ngoài, ở đối diện màn ảnh, cậu và cô ta bốn mắt nhìn nhau!

Cô ta đang ở ngay sau cậu!

......

Hạ Thực Tinh một đêm ngủ ngon, nếu không bị tiếng thét ngoài cửa lúc sáng sớm tinh mơ đánh thức, hắn còn định ngủ nướng tới lúc mặt trời lên cao mới dậy.

Sau khi thức dậy một cách lười biếng, Hạ Thực Tinh không hề cảm thấy ngoài ý muốn khi thấy bên mép giường không có ai cả, nữ quỷ kia đã không thấy bóng dáng, cũng không có con quỷ nào khác tới làm phiền hắn.

Hạ Thực Tinh sau khi bắt nữ quỷ kia lại, đương nhiên là không có thực sự làm gì.

Bản thân hắn là một tên gay - có xu hướng tình dục là nam, nữ quỷ mà hắn ôm cũng chỉ có thể xem như trúc phu nhân(*) mà thôi, mà còn chưa nói ôm vào mùa hè còn rất mát mẻ.

Nhưng mà suy nghĩ của nữ quỷ đáng thương trông có vẻ rất đáng sợ: Đầu tiên là đe dọa nữ quỷ người ta, còn giở trò lưu manh, còn nghĩ rằng hắn là tên cầm thú. Không ngờ chỉ xem người ta như gối ôm, đúng là tên còn không bằng cầm thú!

Thừa dịp lúc Hạ Thực Tinh ngủ, nữ quỷ nhân lúc thần không biết quỷ không hay mà chạy đi, Hạ Thực Tinh lúc nửa đêm có mơ hồ mà phát hiện, nhưng không có chút hoảng loạn nào. Thả dây câu dài, chính là chờ lúc nàng chạy đi.

" Nữ nhân này, tên của cô hẳn là Vô Tình rồi."

Hạ Thực Tinh mang rương hành lý ra rồi tìm đồ dùng tắm rửa một cách từ từ, bình tĩnh đi vào phòng toilet đầy dấu tay trẻ con tối qua.

Vào thời gian ban ngày, bên trong rất sạch sẽ, tựa như dấu tay máu mà hắn nhìn thấy hôm qua chỉ là ảo giác của bản thân.

Hạ Thực Tinh vừa đối diện gương mà đánh răng, vừa hừ hừ mấy tiếng mơ hồ như đang hát.

Trong gương, bóng hình của hắn trong gương nhìn hắn một cách lạnh nhạt, ánh mắt tràn đầy thù hận, đấm từng đấm từng đấm vào gương, cho đến khi trên mặt kính xuất hiện vết nứt.

Hắn lại vặn vòi nước lần nữa, không mấy bất ngờ khi từ trong vòi nước chảy ra là máu.

"Xem ra các ngươi thực sự rất thích ăn tiết canh nha, tới vòi nước còn chảy ra tiết canh." Hạ Thực Tinh dùng ngón tay chấm một ít máu, vươn lưỡi liếm liếm, "Thật xin lỗi, tôi sai rồi, đây hẳn là miến canh tiết vịt."

Động tác của "Người" trong gương trở nên đình trệ, Hạ Thực Tinh dùng ngón tay dính máu của mình, vẽ trên mặt của "Hắn" một cái mặt cười.

Vạn vật đều có thể tươi cười.

Quỷ kính được vẽ mặt cười cực kỳ tức giận mà đấm vào gương, cũng có thể xem như hiệu quả của kịch hài.

Hạ Thực Tinh bình tĩnh mà dùng ngón tay dính máu, ở chỗ mặt cười vẽ thêm một cơ thể mãnh nam đầy cơ bắp, đối xứng trái phải là hai hàng chữ to:

Cầu xin dạy dỗ, cầu xin chà đạp.

Quỷ kính tức tới mức hộc máu.

Hộc tới mức người trong gương đều nhiễm đỏ.

Hạ Thực Tinh treo trên môi nụ cười của kẻ chiến thắng, ưỡn ngực ngẩng đầu kiêu ngạo, xải bước rời đi.

Quỷ kính:.......

Khi Hạ Thực Tinh ra khỏi phòng mình, lối đi hành lang đã đầy người đứng.

Phòng ngủ chính lớn nhất của hắn nằm ở cuối hành lang, hai căn phòng trái phải bên cạnh vừa lúc là của Lữ Dật Phi và Ấn Đại Sâm.

Lúc này, hàng người đang đứng trước phòng Lữ Dật Phi, cửa phòng Ấn Đại Sâm đóng chặt, Hạ Thực Tinh chỉ liếc mắt nhìn xem rồi dời đi, đã đoán được Lữ Dật Phi đã xảy ra chuyện.

Quả nhiên, Béo Trù Tử nhát gan luôn thích núp ở sau khi nhìn thấy Hạ Thực Tinh, vừa lau mồ hôi lạnh trên trán, vừa nói một cách run rẩy: "Chết.......Có người chết....."

"Lữ Dật Phi đã chết......" Sắc mặt Miêu Toa trắng bệch, được Tuyết Hoa Tô cõng từ trong phòng ra.

"Thi thể đâu?"

Những người còn lại đều sợ hãi, Hạ Thực Tinh thuận lợi chen vào cửa, đi vào trong phòng, chỉ nhìn thấy một bãi máu trên bàn đọc sách cùng camera số dính máu, còn lại chả có gì cả.

" Tới thi thể còn không có, mấy người đang sợ gì vậy?" Hạ Thực Tinh bình tĩnh nhìn camera số một cách cẩn thận, phóng viên mặc áo mưa đứng bên cạnh còn đang kích động chụp ảnh để có tư liệu sống.

" Ai phát hiện trước?"

" Là tôi....." Miêu Toa hữu khí vô lực nói một cách yếu ớt, " Tôi từ sớm đã tới gõ cửa, cửa đang mở, chỉ cần đẩy vào là được, sau đó....... Sau đó ở bên trong rất nồng mùi máu tươi....."

Nói đến khúc sau, giọng nói của Miêu Toa đã mang theo vài tiếng nức nở, nước mắt rưng rưng, Tuyết Hoa Tô vội vàng lấy khăn giấy cho cô.

" Cô tới trùng hợp như vậy? "

" Tôi sợ, hồi sáng tôi mở vòi nước ra, thứ chảy ra chính là máu, tôi ngay lập tức chỉ nghĩ đi tìm cậu ấy, không nghĩ tới...." Sắc mặt Miêu Toa tái nhợt, bộ dáng ngây người có vài phần kinh sợ, vẫn luôn dựa tường mà đứng, giống như không có thứ gì chống đỡ thì sẽ không đứng được.

Trong tất cả mọi người, cô chỉ biết mỗi Lữ Dật Phi là bạn học, tuy rằng tên thẳng nam không hiểu phong tình này rất đáng chết, nhưng sự thật thì cậu chính là bạn thân của cô, là chỗ dựa tâm lý của cô ở nơi nguy hiểm như này.

" Có cái gì đáng sợ đâu, máu trong vòi nước là máu vịt, phòng tôi cũng có." Ánh mắt Hạ Thực Tinh nhìn về phía đầu bếp Bàn, " Nếu mọi người không tin, có thể để đầu bếp nếm thử."

Béo Trù Tử khẩn trương lắc đầu vội vàng: " Không không không không không...."

" Thật không? Là máu vịt thật à?" Miêu Toa kinh ngạc, làm cho cảm xúc hoảng sợ gần như biến mất.

Tuyết Hoa Tô nói một cách yếu ớt: " Những nơi có nước của nhà ma trong mấy cuốn tiểu thuyết không phải là nơi có án mạng cũng chính là nơi nguy hiểm, nên tôi cũng chưa dám dùng nước, cũng không dám soi gương."

" Tiết canh cũng đã có, có máu vịt thì làm sao đâu? Xưa có Trụ Vương ao rượu rừng thịt, nay có người giàu máu vịt rừng thịt, có vấn đề gì sao?" Hạ Thực Tinh nhặt camera số dính máu lên, máu dính bên trên còn chưa đọng lại, làm tay Hạ Thực Tinh dính đầy máu.

" Cái thứ này tôi sẽ giữ, còn tên nhóc kia có lẽ chỉ là mất tích hoặc bị bắt cóc, tôi đi tìm xem thử có manh mối không."

" Đúng rồi, người còn lại đâu?"

Tuyết Hoa Tô nhìn xung quanh xem thử, cuối cùng cũng nhớ tới người đồng hành cùng mình: " Ấn Đại Sâm!"

Mãi cho tới khi âm thanh bên này hết huyên náo, cửa phòng Ấn Đại Sâm mới mở ra một cách chậm rãi.

" Phòng livestream của tôi....." Ấn Đại Sâm cụp đuôi ủ rũ, " Không có tín hiệu, tức chết tôi mà!"

Ấn Đại Sâm mang đến một tin tức nghe không được tốt lắm: Không có tín hiệu, bọn họ hoàn toàn không thể liên hệ với bên ngoài.

Hạ Thực Tinh nghĩ ngợi, đi đến bên cửa sổ rồi nhìn ra bên ngoài, liền thấy được một hình ảnh quỷ dị.

Mưa to liên miên không dứt tối qua tựa như một trận lụt, đã làm một cái ao nhỏ trong một đêm biến thành một dòng sông lớn có thể bảo vệ thành trì, dòng nước đã đem biệt thự vây quanh ở chính giữa.

Giờ phút này, căn biệt thự quỷ dị này tựa như là một hòn đảo cô độc giữa biển rộng, không có thuyền cứu nạn, cũng không có tín hiệu.

" Làm sao bây giờ?" Đầu bếp Bàn là người đầu tiên hoảng hốt.

" Tranh thủ ăn ngon uống tốt để không làm một con quỷ đói." Hạ Thực Tinh vung tay, đi xuống dưới lầu, " Đói bụng rồi, tìm gì ăn thôi!"

" Tôi cũng đói....." Tuyết Hoa Tô ôm bụng, trong dạ dày truyền đến âm thanh lộc cộc, cô đột nhiên nhìn đầu bếp Bàn, đôi mắt tỏa sáng, " Anh, anh không phải đầu bếp sao?"

" Bây giờ cô còn có tâm trạng ăn cơm à?"

" Nếu như không ăn cơm mà có quỷ từ trong bức tranh nhảy ra kéo tôi đi, tôi đói tới mức không còn sức giãy giụa thì làm sao!" Tuyết Hoa Tô nói năng đầy lý lẽ một cách hùng hồn, nhưng mà những người khác nghe xong cũng cảm thấy có vẻ đúng.

Không ăn no thì sao có sức đánh nhau với quỷ.

Đầu bếp Bàn:......

Ở dưới sự thúc giục của cơn đói, hơn nữa cũng không nhìn thấy được thi thể chân chính, mọi người đều ôm tâm lý may mắn, nên cùng nhau xuống dưới lầu ăn cơm.

Tủ lạnh nhét đầy thi thể ngày hôm qua, hôm nay lại chứa đầy trái cây rau dưa bình thường, tựa như có một người vô hình vào lúc tối đã đem đống rau củ này nhét vào.

Buổi sáng đều sẽ khát nước, đầu bếp Bàn trước khi nấu cơm đã đun nóng một nồi nước sôi rồi để nguội, chờ khi đã dùng xong bữa sáng, nước sôi cũng đã nguội đi, làm mọi người chờ không nổi mà đi rót nước.

" Đã khát cả đêm....."

" Không có độc chứ?" Ấn Đại Sâm khi vừa mới tới biệt thự đã bị dính độc, trong lòng còn sợ hãi nên chỉ nhìn nước mà không dám uống.

" Tôi đã nấu rồi, không có việc gì đâu." Đầu bếp Bàn đổ trực tiếp đổ nước ra một chén lớn, uống nước ừng ực, cuồng dã đến mức làm cổ áo đều bị ướt.

" Nếu như nước này có độc thì vừa rồi đã xảy ra chuyện." Tuyết Hoa Tô sờ bụng một cách thỏa mãn.

Hạ Thực Tinh nhìn đầu bếp Bàn sau khi uống nước xong một cách cẩn thận, không xảy ra chuyện gì, bản thân mới trực tiếp uống nước.

Rốt cuộc, ly nước cũng có thể hạ độc, còn bát cơm mới ăn xong cũng không xảy ra việc gì.

Mọi người uống một ít nước, cơm nước đủ no, tinh thần có một chút lơi lỏng.

Hạ Thực Tinh dựa lưng vào ghế, mở camera số ra để tìm kiếm manh mối, nhưng mở kiểu nào cũng không lên.

Giống như là bị đập hỏng, màn hình vẫn luôn đen.

Hạ Thực Tinh sờ sờ máu dính phía trên, mà máu lúc này đọng lại.

Hạ Thực Tinh thử tính trong lòng độ ấm của mùa hè, độ ẩm của ao hồ xung quanh tạo thành ảnh hưởng tới việc đọng máu, nhất thời chìm vào trầm mặc.

" A! Sao..... Sao..... Có thể như vậy....."

Tiếng nói lắp sợ hãi quen thuộc, làm gãy suy nghĩ của Hạ Thực Tinh.

Vừa ngẩng đầu, Hạ Thực Tinh liền nhìn thấy một sự việc quỷ dị.

Đầu bếp Bàn vốn có một cái bụng bia, mà cái bụng lúc này lớn giống như phụ nữ mang thai tám tháng, làm áo hắn phình lên một vòng to.

Điều đáng sợ nhất là cái bụng loáng thoáng động đậy, tựa như bên trong thực sự có một thai nhi bướng bỉnh ở bên trong quậy phá.

Đầu bếp Bàn hoảng sợ: "A.......Động......Động đậy kìa......"

" Tại sao lại như vậy....." Tuyết Hoa Tô đột nhiên đứng dậy, trong đầu nảy ra một ý tưởng, " Tôi vừa mới nghĩ tới một điều là tôi nghĩ bụng của anh ấy giống như Trư Bát Giới, thời điểm uống nước liền nghĩ tới sông Tử Mẫu của Nữ Nhi quốc, không thật sự nghĩ sẽ thành ra như vậy....."

Đối với con chữ khá mẫn cảm, phóng viên là người phản ứng nhanh nhất: " Huyễn Tưởng Nhạc Viên?"

" Có thể nào là, những điều này đều có quan hệ với suy nghĩ của chúng ta?"

Hạ Thực Tinh cuối đầu, nhìn cái chén nước đã uống được một nửa.

" Mẹ nó!"

*: tra được là tên một nhân vật trong bộ phim cùng tên, nếu như có ai biết rõ thì cmt mình nha

- ---------------

Đôi lời của editor: Đã một thời gian khá lâu mình không edit bộ này rồi, có thể là bắt đầu từ tuần sau mình sẽ cố gắng 1 chương/ tuần, mong mọi người có thể để lại nhiều bình luận để mình có động lực làm tiếp bộ này. Yêu mọi người (๑˃ᴗ˂)ﻭ.

P/s: Thực ra tôi tính đăng lúc 12h cơ, mà ngày mai đi học mất rồi nên phải ngủ sớm. Các độc giả thân yêu đừng thức khuya quá nha.