Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1293: Hộ độc chi tâm



Tổ chuyên án rốt cuộc cũng rời khỏi thành phố Song Môn, trở về thành phố Ngọc Minh. Khi về đến thành phố Ngọc Minh đã rất muộn rồi, nhưng Bạch Tùng Tiết vẫn đích thân nghênh đón sự trở về thuận lợi của tổ chuyên án. Đỗ Long và Nhạc Băng Phong trên cơ bản là ngủ cả đoạn đường, các thành viên tổ chuyên án cơ bản cũng đều ngủ hết. Mấy ngày này trải qua quá nhiều sự việc rồi, mọi người đều cần phải nghỉ ngơi thật tốt một chút.

Bạch Tùng Tiết hết sức tán dương thành tích của tổ chuyên án, nhưng Đỗ Long vẫn cứ không lấy lại được tinh thần. Vụ án đã được phá, nhưng lại chỉ bắt được mấy tên tiểu lâu la, còn tên hắc thủ thật sự ở phía sau thì một cọng tóc cũng không bị tổn thương. Cái kết quả này không những Đỗ Long thất vọng, mà cả những người biết được sự thật cũng đều rất thất vọng.

Tuy nhiên đại đa số mọi người vẫn rất vui. Bởi vì hoàn thành nhiệm vụ rồi, ít nhiều đều có lập công và tán thưởng.

Bạch Tùng Tiết cũng biết mọi người mệt rồi, cho nên tiệc chào đón chưa khai bao lâu, rất nhanh thì kết thúc. Sở công an chuẩn bị sữa nóng và món ăn khuya ngon miệng cho mọi người. Mọi người tùy tiện ăn một chút đồ, rồi tự về nhà. Đỗ Long không có đi, hắn biết Bạch Tùng Tiết sẽ giữ hắn nói chuyện. Hắn cũng có lời muốn nói với Bạch Tùng Tiết, cho nên hắn liền lưu lại.

Bạch Tùng Tiết quả nhiên tự mình đến tìm Đỗ Long, đưa hắn đến phòng làm việc của mình. Bạch Tùng Tiết đóng cửa lại, hỏi:

– Uống chút nước không?

Đỗ Long lắc đầu nói:

– Vừa uống sữa đậu nành rồi, không khát.

Bạch Tùng Tiết cười nói:

– Thế nào? Tâm tình không tốt à? Có ý kiến gì với tôi thì nói đi.

Đỗ Long nói:

– Cháu thật không dám, cũng chẳng có ý kiến. Cháu chỉ là có chút mê muội. Vì sao bác không để cháu tiếp tục điều tra chứ?

Bạch Tùng Tiết khẽ mỉm cười nói:

– Biết ngay cậu nghĩ không ra cái này. Đỗ Long, tôi chỉ là vì muốn tốt cho cậu à. Nói thật, tôi ở đây cũng gặp phải chút áp lực, nhưng cũng không đến mức khiến tôi buông tha tiếp tục điều tra hung phạm. Tôi thì sắp phải về hưu rồi. Đối chọi áp lực, moi ra cái khối u, sau đó về hưu, bất luận đối với bách tính hay là đối với bản thân tôi cũng là một việc tốt. Nhưng việc này tôi thật không thể để cậu đi làm, tại sao thì cậu tự nghĩ đi.

Đỗ Long bất đắc dĩ nói:

– Cháu biết bác muốn bảo vệ cháu. Đối phương ăn sâu bén rễ, rút dây động rừng, không phải dễ động vào như vậy. Nhưng như thế này bỏ cuộc, cháu có chút không cam tâm.

Bạch Tùng Tiết cười nói:

– Không cam tâm cũng phải nhịn, đây là chính trị. Nhỏ không nhịn, sẽ loạn đại sự. Đem chứng cớ cậu điều tra được giao cho tôi, tôi sẽ an bài người đi điều tra mọi chuyện rõ ràng. Đỗ Long, tôi rất nhanh sẽ về hưu rồi. Tôi là nhìn cậu lớn lên đấy, tôi không hy vọng cậu xảy ra bất cứ bất trắc gì a.

Đỗ Long nói:

– Mầm cây không có trải qua gió mưa, cuối cùng khó mà khỏe mạnh trưởng thành. Lúc trước cháu bị ném đi xã Mãnh Tú, không phải cũng trở về rồi sao?

Bạch Tùng Tiết nói:

– Cái này không có giống như vậy. Phái cậu đi xã Mãnh Tú ít nhiều cũng có chút ý nghĩa rèn luyện cậu. Mà một chính khách chân chính, sẽ tuyệt đối không để cho đối thủ của mình có bất kỳ cơ hội đông sơn tái khởi. Muốn có cơ hội rèn luyện thì rất nhiều. Lần này đối thủ quá mạnh, cậu cánh chim không gió, còn tôi thì không giúp được cậu bao lâu nữa rồi. Vì cậu, vì Tiên nhi, lần này tôi tuyệt đối không thể để cậu mạo hiểm. Tất cả chỉ có thế…

Bạch Tùng Tiết với thái độ kiên quyết khiến Đỗ Long bất lực. Nhưng dù sao người đều cũng đã trở về rồi, nói thêm cũng vô dụng. Cho nên Đỗ Long đành phải nhận lấy ý tốt của Bạch Tùng Tiết.

– Bác ptrai, sau khi trở về cháu muốn nghỉ ngơi một thời gian. Hy vọng bác duyệt cho ngày nghỉ của cháu.

Đỗ Long nói.

– Có thể.

Bạch Tùng Tiết nói.

– Cậu vất vả rồi, muốn đi đâu chơi thì đi đi. Một tuần đủ chưa?

Đỗ Long nói:

– Một tuần miễn cưỡng cũng đủ rồi. Lần này cháui muốn đi xa một chút, cháu muốn đi Mỹ thăm Tiên Nhi.

Bạch Tùng Tiết thì không có cảm thấy kinh ngạc, ông ta chỉ là quả quyết nói:

– Không được!

Đỗ Long kinh ngạc nhìn Bạch Tùng Tiết. Bạch Tùng Tiết nói:

– Cậu bây giờ không phải là người bình thường nữa. Cán bộ chính phủ không có nguyện vọng thích đáng, thì không được phép tự tiện xuất ngoại. Lý do cậu xuất ngoại là gì? Thăm bạn gái? Cái lý do này sẽ khiến người khác cười rụng răng đấy. Càng quan trọng hơn là sẽ khiến cho người khác lưu lại điểm yếu công kích cậu.

Đỗ Long kiên quyết nói:

– Cháu không sợ.

Bạch Tùng Tiết khẽ thở dài nói:

– Tiểu tử ngốc, cậu gần đây không có liên hệ với Tiên Nhi à?

Đỗ Long cười khổ nói:

– Hóa ra là như vậy… Tiên Nhi còn nói gì nữa không?

Bạch Tùng Tiết nói:

– Nó chẳng nói gì khác nữa. Chỉ là dặn dò tôi, để tôi cố gắng hết sức ngăn cản cậu làm một số việc ngu ngốc.

Đỗ Long cười khổ nói:

– Hóa ra trong lòng cô ấycháu thường xuyên làm chuyện ngu xuẩn à.

Bạch Tùng Tiết nói:

– Cậu vốn chính là tiểu tử ngốc. Hơn nữa ở trong suy nghĩ của các cô gái, chính là muốn ngốc một chút mới đáng yêu à.

Đỗ Long bất đắc dĩ chỉ có thể đón nhận sự thật. Bạch Tùng Tiết cho phép hắn nghỉ ngơi một tuần, hắn muốn đi đâu cũng được. Nhưng chính là có hai điểm phải tuân thủ, thứ nhất, không cho phép ra nước ngoài, thứ hai, điện thoại lúc nào cũng phải thông.

Không thể ra nước ngoài mà nói, nghỉ ngơi có gì hữu dụng đâu? Đỗ Long có chút mờ mịt.

Tuy nhiên Đỗ Long không biết phải làm gì, người khác lại biết mình phải làm gì. Ngày thứ hai vào sáng sớm, điện thoại của Hàn Ỷ Huyên đã gọi đến. Đanh thức Đỗ Long đang ôm Nhạc Băng Phong ngủ dậy.

Hàn Ỷ Huyên muốn lấy bài tin tức ở Đỗ Long, Đỗ Long liền hẹn với cô vào một thời gian. Hiếm có một ngày nghỉ, Đỗ Long muốn cùng Nhạc Băng Phong qua một cách yên tĩnh. Nhưng cái yêu cầu đơn giản này lại khó mà thỏa mãn. Hoàng Kiệt Hào đã sớm hẹn buổi trưa cùng đi khách sạn Kim Long mừng công. Buổi tối lại là tiệc ăn mừng ở sở công an tỉnh. Thậm chí thời gian bữa ăn đêm của Đỗ Long cũng bị Hạ Hồng Quân định rồi.

Phát hiện mình không ngờ bận rộn như vậy, Đỗ Long đơn giản cũng không nghỉ ngơi nữa. Buổi sáng cùng Nhạc Băng Phong ở nhà dọn dẹp vệ sinh một chút, sau đó phải đi đến cuộc hẹn. Hoàng Hào Kiệt gọi đến toàn là bạn cũ, mọi người vui vẻ uống một trận. Giữa chừng Hoàng Hào Kiệt hỏi tới một số tình tiết vụ án, Đỗ Long lóng ngóng ứng phó qua. Hoàng Hào Kiệt thấy hắn khó xử, cũng không có hỏi lại.

Sau khi tan tiệc, Đỗ Long đưa Nhạc Băng Phong đến một tiểu khu tên Cao Dương. Nhạc Băng Phong không hiểu chút nào, không biết Đỗ Long đưa cô đến nơi này làm gì. Nhưng rất nhanh cô liền bắt đầu vui vẻ rồi.

Lâm Khai Thái cũng không biết Đỗ Long muốn đến. Đột nhiên nhìn thấy Đỗ Long xuất hiện ở cửa, anh ta ngạc nhiên vui mừng nói:

– Đỗ Long! Anh sao lại đột nhiên chạy tới rồi? Sao không gọi điện cho tôi sớm một chút?

Đỗ Long cười nói:

– Khó có được một lần quay về thành phố Ngọc Minh, hiếm có chút thời gian, tôi liền đến xem con trai nuôi của tôi. Minh Huy có ở nhà không?

Lâm Khai Thái cười nói:

– Ở đây, vừa rồi kêu nó ngủ mà nó còn không chịu, có thể là đoán được anh sẽ đến rồi… Hiểu Lan, mau đem Minh Huy ra đây, cha nuôi nó đến rồi.

Lâm Khai Thái quay đầu về phía sau nói, sau đó lại quay đầu lại nhìn Nhạc Băng Phong hỏi:

– Vị mỹ nữ này, sao cô không giới thiệu một chút?

Đỗ Long có phần tự hào giới thiệu:

– Bạn gái của tôi, Nhạc Băng Phong.

Lâm Khai Thái kinh ngạc liếc nhìn Nhạc Băng Phong một cái, muốn nói nhưng ngừng lại, thần thái lại cung kính thêm vài phần. Chỉ thấy Đỗ Long tiếp tục nói:

– Anh có thể gọi cô ấy là tiểu thư Nhạc.

Lâm Khai Thái chào hỏi Nhạc Băng Phong, Nhạc Băng Phong dè dặt nói một tiếng hân hạnh, sau đó toàn bộ sự chú ý của cô đều bị một cậu bé bước nhanh từ trong nhà chạy đến thu hút rồi.