Canh Rùa Biển

Chương 11



39.

Kiến ca cởi áo đang trói tay chân tôi lại. Sau đó cả người xụi lơ tựa vào tường rồi trượt xuống.

Cậu ta lấy áo che bụng dưới nhưng máu vẫn rỉ ra.

"Nếu biết sớm thì không trói chặt như vậy..." Bởi vì mất máu mà sắc mặt Kiến ca tái nhợt, uể oải.

Tôi lảo đảo đứng dậy. Tôi biết, tôi vẫn còn một việc cần làm trong buổi tụ họp tối nay.

Tôi lấy chai rượu từ trong túi, mở nắp, rót lên vết thương của Kiến ca khiến cậu ta nhíu chặt chân mày.

"... Sống trở về!" Kiến ca yếu ớt nhìn tôi nói.

Nếu như trở lại thời niên thiếu trước kia, dường như đây không phải là những lời mà cậu ta có thể nói được. Tôi đứng dậy, cầm một chai bia chưa mở ra, lảo đảo đi ra ngoài.

"Lục Vũ, con mẹ nó! Cậu phải sống trở về cho ông đây đấy!" Ở sau lưng, Kiến ca hô lớn đến mức khàn giọng.

40.

‘Mùa hè năm 2004, hôm đó trời mưa. Một cô gái tên là Tiểu Du che ô, giữ chặt chiếc điện thoại PHS trong tay. Bên trong là đoạn ghi âm mà cô ấy đã kì công chuẩn bị. Cô ấy đang trên đường đến trường tìm tôi.’

‘Năm 2004, hôm đó trời mữa, bạn cùng bàn đi tới cổng trường nhưng chờ mãi chẳng thấy bóng dáng cô ấy đâu cả. Hỏi thăm dì bán đồ ăn sáng gần đó nghe nói cô ấy đi theo một người, dáng vẻ cực kỳ vội vàng!’

Mưa trút xuống như thác giống như có vô số quái vật đang ẩn núp trong cơn mưa này giống như âm sai gầy tong teo và cao lêu nghêu lướt nhanh trên mặt nước.

Chỉ có phòng học mà chúng tôi đang ngồi không bị khóa cửa, lúc tôi xuống đến tầng hai thì thấy Nhị Ngũ Tử.

Lớp trưởng vô lực ngã ngồi trong nước, máu chảy ra từ cổ. Quan Sơn Nguyệt cũng bị chảy máu, mảnh vỡ của chai bia rốt cuộc cũng rạch rách quần áo cô và chiếc máy ghi âm được khâu ở mặt trong của tấm vải cũng bị rơi xuống.

Nhị Ngũ Tử nằm đó, gắng gượng muốn ném nó vào tường.

‘Năm 2004, Nhị Ngũ Tử lừa cô ấy đến bên cạnh tiểu khu. Cô ấy hoảng hốt tìm kiếm bóng dáng tôi nhưng điều chờ đợi cô ấy lại là những cú đập sau gáy.’

Năm 2016, lũ lụt ngập cả hành lang. Tôi cầm chai bia vẫn còn nguyên, dùng sức ném vào đầu Nhị Ngũ Tử khiến đầu hắn ta chảy máu.

‘Năm 2004, nước mưa rơi trên cơ thể lạnh như băng của cô ấy. Cô ấy không còn nói chuyện được nữa rồi! Nhưng trong tay cô ấy nắm thật chặt túi đựng máy đựng điện thoại PHS đến mức rách cả da tay.’

Năm 2016, Nhị Ngũ Tử ngã xuống, hốt hoảng nhặt bút ghi âm lên. Tôi nhào tới với cặp mắt đỏ bừng, một tay ấn đầu hắn ta vào nước, một tay cố lấy chiếc máy ghi âm trong tay hắn.

‘Năm 2004, người qua đường vội vàng tìm chỗ tránh cơn mưa bất chợt còn bạn cùng bàn tôi vội vàng tìm kiếm Tiểu Du vì lo lắng tôi tức giận. Cuối cùng, cậu ấy bị ba mẹ bắt gặp, dẫn về nhà, trong miệng cậu ấy vẫn lẩm bẩm, đã ra ngoài lăn lộn phải luôn giữ nghĩa khí!’

Năm 2016, tôi đỏ mặt, đè chặt hắn ta khiến hắn thở ra bọt khí, cố sức giãy giụa. Tay hắn ta vẫn cầm mảnh vỡ chai bia khua loạn lên tay và bụng tôi.

‘Năm 2004, bạn cùng bàn bị bắt vào tù, cậu ấy bị đánh đến mức không chịu nổi chỉ đành học thuộc tờ giấy được đưa vào cho cậu ấy. Chữ viết trên tờ giấy đó đều thuộc về người mà đang bị đè trong nước này!’

Năm 2016, Tôi bị mảnh vỡ của chai bia đâm trúng bụng, mất máu quá nhiều, sức lực cũng giảm sút khiến Nhị Ngũ Tử thoát được. Nhưng hắn ta hoảng sợ khi thấy cả người tôi đầy máu, đôi mắt mở to đỏ rực đi về phía hắn.

‘Năm 2004, ở hành lang đó tôi nhìn thấy con heo đất trống rỗng. Ở trong đó vốn dĩ đựng toàn bộ tiền tiết kiệm của cô ấy. Vốn dĩ cô ấy đã đồng ý với tôi phải sống thật tốt mà!"

Khi tôi lội nước để lại vết máu đỏ thẫm trên nước.

"Trả lại máy điện thoại PHS của cô ấy cho tao!" Tôi nhìn hắn ta chằm chằm nói. Truyện Ngôn Tình

Trả lại cho tôi!

41.

"Mày mà dám tới đây thì bây giờ tao sẽ vứt nó!" Hắn ta giơ thật cao máy ghi âm lên.

Tôi không cần nó nữa.

"Vứt đi!" Tôi nói: "Vứt đi!"

"Mày dám giết tao à? Mày dám giết tao sao?" Hắn ta khiếp sợ nhìn tôi run rẩy định nói thêm gì đó.

"Nhị Ngũ Tử à, mày biết không?" Tôi nhìn hắn ta chằm chằm với ánh mắt đỏ bừng: "Câu mày vừa hỏi chính là điều thứ ba đấy!"

Trong náy mắt, hắn ta đã sợ hãi đến cùng cực. Tôi thấy hắn ta hốt hoảng móc một món đồ từ trong túi ra.

Một cái máy màu trắng đã tróc sơn, máy điện thoại PHS.

"Đi lấy đi! Lăn tới đây cầm đi!" Hắn ta gắng sức vứt nó ra ngoài hành lang khiến nó bị cuốn vào dòng nước chảy xiết.

Tầm mắt tôi hoàn toàn bị chiếc máy điện thoại PHS hấp dẫn khi hoàn hồn lại thì hắn ta đã ném máy ghi âm vào tường nhưng có một bóng dáng nhào vào đánh hắn ta — là Quan Sơn Nguyệt. Máy ghi âm bay ra khỏi tay hắn ta rơi vào dòng nước ở ngoài hành lang.

Nhị Ngũ Tử giãy giụa muốn chạy đi cướp nhưng lại bị Quan Sơn Nguyệt ôm chặt lại.

"Lục Vũ!" Quan Sơn Nguyệt dùng hết sức lực rống lớn: "Lấy máy ghi âm đi —~!"

Cô ấy đã không còn quá nhiều sức lực, gần như đang cầu khẩn.

"Máy ghi âm!" Cô ấy nói.

Tôi không do dự, phi người qua lan can lao xuống dòng nước.

Dòng nước vẫn luôn chảy xiết, tôi nhìn thấy chúng. Máy điện thoại PHS màu trắng đã tróc sơn còn cả chiếc máy ghi âm vẫn đang nhấp nháy đỏ. Chúng bị dòng nước đẩy ra hai phía khác nhau. Đầu óc tôi ong ong lên, cả người dùng hết sức lực bơi về phía chiếc máy điện thoại PHS màu trắng kia.

Để tôi tóm được nó, tôi không cần gì cả, để tôi giữ lấy cô ấy đi.

‘Năm 2004, trời mưa. Tôi vừa cô gái tên Tiểu Du hôn môi trên nền đất ẩm ướt, bẩn thỉu. Chúng tôi một trước một sau đi trên đường, đi rất chậm, đột nhiên cô ấy xoay người, cười với tôi!’

"Này!"

Năm 2016, có một giọng bé gái vang lên. Tôi lẳng lặng dừng ở giữa dòng nước. Tiểu Du đứng trên mặt nước, chắp tay sau lưng, nhìn tôi cười khanh khách.

"Lên đại học nhớ phải gọi điện thoại cho em nhé! Nhưng em không có tiền mua cái thứ hai đâu! Chờ em tiết kiệm thêm một chút thì anh có thể gọi cho em rồi!"

"Thật xin lỗi!" Cô ấy nói: "Em đã vứt máy điện thoại PHS đi rồi! Tin nhắn này cũng không thể gửi đến anh!"

Tôi muốn đến ôm lấy cô ấy. Rõ ràng khoảng cách ngắn ngủi như vậy nhưng tôi không thể tiến lại gần cô ấy. Khi bóng dáng cô ấy bị nước mưa nhấn chìm. Dòng nước chảy xuôi vào tay tôi cuốn theo chiếc máy ghi âm tới. Lúc tôi mất đi ý thức thì lớp trưởng và Quan Sơn Nguyệt đã bơi đến đằng sau vớt tôi lên.

Trong lúc mơ màng, tôi nhìn thấy một chiếc dù màu trắng đang trôi lững lờ trên mặt nước. Tôi rất muốn giữ lấy nó nhưng cuối cùng gió thổi nó đi xa rồi biến mất trong màn mưa.