Canh Rùa Biển

Chương 3



06.

"Ngu ngốc!"

Ngày đó, ở dưới bóng cây xanh mát, chúng tôi ôm tay đau, cô ấy lại hỏi tôi: "Anh có muốn trả thù bọn họ hay không?" Cô ấy hỏi.

"Ai cơ?"

"Mẹ tôi, ba anh, Kiến ca, tất cả mọi người."

Đến lúc này, tôi mới phát hiện, cô ấy sáp lại gần mình, khoảng cách cực kỳ gần, gần đến mức hô hấp của tôi rối loạn hơn.

"Hôn tôi đi!" Trong mắt cô ấy có tia sáng, nói với tôi: "Trả thù tất cả bọn họ!"

Tiếng ve kêu râm ran. Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, chiếu vào khuôn mặt cô ấy. Một lần nữa, tôi lại ngẩn cả người.

07.

Theo bản năng, tôi lui về sau một bước, thiếu chút nữa ngã xuống đất. Cô ấy cười lên: "Anh buồn cười thật đó!"

Cả người tôi cứng đờ, cả nửa ngày trời không dám cử động, rắm cũng không dám thả. Không biết có phải cảm giác tôi sai hay không nhưng trên người cô ấy luôn có một mùi thơm giống như sữa bò. Nhưng tôi không thể vô duyên mà hỏi thẳng cô ấy được.

Từ sau hôm đó, buổi sáng nào chúng tôi cũng gặp mặt. Có lúc, cô ấy sẽ kể về cuộc sống của cô ấy, cô ấy nói ba tôi đối xử với cô ấy rất tốt. Nhưng đó là bởi vì ông ấy vì tiền của mẹ cô ấy mà thôi. Tình cảm mà giả thì vĩnh viễn sẽ là giả.

Cô ấy nói rằng mẹ đối xử với cô ấy như một cái thùng rác vậy. Ngay từ khi cô ấy còn nhỏ, mỗi khi bà ta tức giận thì bà ta sẽ trút mọi thứ lên người cô ấy, mắng chửi, bóp cổ, khiến cả người cô ấy tím bầm.

Nghĩ tới đây, cảm thấy lúc cắt cổ tay chẳng còn đau đớn nữa. Ngược lại, còn có cảm giác giải thoát.

Lúc này, chúng tôi vừa nghe vừa ăn sáng. Đúng vậy, chúng tôi, bạn cùng bàn, lớp trưởng.

Còn nữa, Nhị Ngũ tử —.

Ban đầu cậu ta gạt tôi đến gặp Kiến ca, bán đứng và đè tay tôi xuống đất.

Vì vậy, chúng tôi đã tóm cậu ta, không đấu lại được Kiến ca nhưng đối phó với thằng Nhị Ngũ tử thì thừa sức.

Chúng tôi cũng không đánh cậu ta, chỉ ép cậu ta đi làm cùng chúng tôi, đỡ cho việc cậu ta mách lẻo với người khác.

Chúng tôi đang ăn cơm, nghe Tiểu Du kể về chuyện nhà mình.

"Lấy ví dụ thành cái thùng rác này thật sự có tính văn học!"

Bạn cùng bàn tôi là người chẳng có đầu óc gì, gõ đũa đánh giá: "Đợi đến khi nào đó anh viết tiểu thuyết, chắc chắn sẽ lấy em làm nguyên mẫu!"

"Nhớ viết về em đẹp một chút nhé!" Tiểu Du nói.

"Tiểu Du, em bị ngốc à?" Lớp trưởng vội vàng nhắc nhở: "Em phải đòi cậu ta phí bản quyền đi!"

"Phải đòi bao nhiêu thì thích hợp nhỉ?"

"Chị Du à, hay là đừng thu số tiền này nữa mà kêu bọn họ thả tôi ra được không?"

Mặt mày Nhị Ngũ Tử ủ dột, vừa thay đồng phục làm việc nhưng chẳng hề vừa người tí nào: "Đi làm thế này thật mất mặt quá!"

"Im miệng!"

Chúng tôi đồng loạt rống lên một tiếng, Nhị ngũ Tử không nói câu gì.

Mùa hè năm đó, Tiểu Du dường như đều ở bên cạnh mấy cậu nam sinh hư hỏng là chúng tôi đây. Cô ấy không lấy tiền lương nhưng vẫn đi theo chúng tôi, cạo sơn tường, dọn thang.

Chúng tôi thường kể chuyện cười cho cô ấy và khiến cô ấy cười mãi không thôi. Lâu dần, cô ấy dường như trở thành Đại tiểu thư của chúng tôi vậy.

Lớp trưởng là quân sư đầu chó của cô ấy, dạy cô ấy cách lười biếng mà không bị phát hiện. Bạn cùng bàn là fan hâm mộ số một của cô ấy, cả ngày đều nói muốn viết truyện về cô ấy.

Nhị Ngũ Tử là người hầu của cô, sẽ bưng trà, rót nước, khóc lóc tỉ tê. Nhưng từ đầu đến cuối, trong lòng tôi vẫn có một cây gai nhọn trong lòng.

Dù sao cô ấy cũng là con gái của mụ đàn bà xấu xa kia.

08.

Dường như một trần gió tanh mưa máu sắp tới. Một buổi sáng sớm, tôi đội mưa đi đến trường học. Đi qua con đường gần trường, tôi thấy Tiểu Du, cô ấy mặc bộ đồ công nhân, bị đám người Kiến ca vây quanh.

Kiến ca không ngừng áp sát vào mặt cô ấy. Ánh mắt cô ấy không có bất cứ sắc thái nào. Khi cô ấy nhìn thấy tôi thì khẽ lắc đầu một cái. Tôi hiểu rằng cô ấy đang tỏ ý khuyên tôi đừng tìm phiền phức cho bản thân.

Đúng vậy. Ban đầu tôi rất ghét cô ấy. Tôi cúi đầu xuống, cuối cùng cùng đi ra ngoài.

09.

Tiểu Du nhắm hai mắt lại nhưng lúc đó, cô ấy nghe một tiếng rống to.

"Lưu Kiến!"

Tôi đứng cách đó không xa, hít sâu một hơi. Vào lúc này thì nên nói gì đây?

"Không chịu học hành, cả ngày chỉ muốn tìm chết thôi!" Tôi cố tình làm như mụ điên, mắng mỏ Kiến ca.

"Chết tiệt, mày thật sự muốn tìm chết rồi!"

Tiểu Du không nhịn được mà phì cười một tiếng. Cô ấy nhìn tôi, rồi mắng Kiến ca.

"Lưu Kiến, mẹ anh vẫn giáo dục anh như vậy hả?"

Kiến ca khó tin nhìn tôi và cô ấy. Anh ta sẽ không hiểu đó là sự ăn ý giữa tôi và cô ấy.

"Này, đó không phải là chú của anh ạ?" Có người hỏi Kiến ca.

"Nó là ai cũng không quan trọng. Hôm nay nó phải chết!"

Tôi không đứng yên tại chỗ nữa, Kiến ca và đám đàn em cũng nhanh chóng chạy đuổi theo.

10.

Đợi đến khi Tiểu Du tìm thấy tôi thì tôi đã bị đánh đến mức chẳng còn chỗ nào lạnh lặn và Kiến ca đã bỏ đi rồi.

Tiểu Du đứng trước mặt tôi, nhìn tôi với vẻ mặt đầy khó hiểu.

Cô ấy ngồi xổm xuống, lấy con dao nhỏ từ ống tay áo cho tôi nhìn.

Đến giờ, tôi mới hiểu được, nếu như vừa rồi tôi không ra tay thì con dao này của cô ấy đã găm thẳng vào người Kiến ca rồi.

"Anh có bị bệnh không thể?" Cô ấy nói: "Toàn xen vào việc của người khác thôi!"

Đúng vậy, chắc tôi có bệnh rồi. Ai thèm quản xem cô có thể dùng cái chết để trả thù ba mẹ không chứ?

Rõ ràng ban đầu tôi thật sự ghét cô ấy nhưng nếu không thấy cô ấy tôi cảm thấy trái tim trống rỗng.

Lúc này, cô ấy đáng cúi mắt xuống nhìn tôi.

Mái tóc ướt rũ xuống. Tôi nhìn cô ấy, định đưa tay vén tóc của cô ấy nhưng vẫn để tay xuống.

"Tôi là anh trai em mà!" Tôi cứng người, nghiêng đầu nói.

Cũng vì mấy từ này cô ấy cũng hoàn hồn lại: "Ừ, anh là anh trai tôi!" Cô ấy nói.

"..."

Chúng tôi đều yên lặng. Đột nhiên cô ấy cúi đầu khiến tôi sửng sốt, cuối cùng vẫn hôn lên môi tôi. Lúc này, tôi mới phát hiện môi cô ấy lạnh như băng. Lúc đó, trên nền đất bẩn thỉu, chúng tôi hôn nhau rất lâu đến tận khi trời mưa.

Tôi và Tiểu Du đi rất chậm trên đường về trường học.

Trấn nhỏ gần sông nên khi mưa đến luôn có tiếng ếch kêu.

Mặt tôi rất đỏ. Không biết là vì bị đánh hay vì lý do nào khác. Cô ấy chắp tay sau lưng, cười tươi nhìn tôi.

"Này, sao vậy? Nói cho anh một bí mật nhé!" Cô ấy nói.

"Hả?"

"Em đã mua một con heo đất! Heo đất tiết kiệm!"

"Heo đất?"

"Em để dành tiền, tiền để em đi học đại học!" Cô ấy nói.

"Ý em là sau này tiền ăn sáng sẽ do anh trả đúng không?"

"Nếu không thì sao chứ? Mẹ em quản lý rất chặt, chưa bao giờ cho em tiền!" Cô ấy di chuyển tầm mắt: "Em phải dành dụm rất lâu mới có thể đủ tiền học phí ở trường anh!"

Tôi theo bản năng nhìn xuống cổ tay cô ấy.

Thời tiết lúc đó vẫn đang mưa phùn, trên đường không có người đi lại.

Tôi thấy cô ấy vứt con dao nhỏ xuống sông, con dao kia đã nhiều lần cắt đứt mạch máu trên tay cô ấy, cuối cùng đã bị nước cuốn đi.

"Sau này sẽ không như vậy nữa!"

Cô ấy nắm giữ cổ tay mình!

"Em phải sống mới có thể gặp anh ở trường anh chứ?" Cô ấy cười một tiếng nói với tôi.

Sau này, trên cổ tay cô ấy không còn vết cắt nào nữa.