Canh Rùa Biển

Chương 5



17.

Chúng tôi ngồi im tại chỗ, đèn phòng học hơi lóe lên một cái.

"Tôi tên là Quan Sơn Nguyệt!" Hồi lâu, cô ấy nói: "Là vị hôn thê của lớp trưởng các anh!"

"Mẹ tôi từng nói khi còn bé, tôi thường xuyên nói chuyện với không khí khiến bà ấy bị dọa sợ đưa tôi đến bệnh viện làm đủ loại kiểm tra nhưng không có vấn đề gì! Sau đó, có một bà đồng nói tôi đang nói chuyện với người chết. Tôi có làm một nghi lễ trừ tà và rồi mẹ thấy tôi đã bình thường trở lại nhưng sự thật thì không phải như vậy! Là những hồn ma kia đã dạy tôi giả vờ như không nhìn thấy họ. Như vậy, tôi mới có thể sống một cuộc sống của người bình thường."

Chúng tôi lẳng lặng lắng nghe.

"Cách đây không lâu, vong hồn của Tiểu Du tìm được tôi! Cô ấy nói muốn gặp lại những người bạn cũ ngày xưa một lần. Đặc biệt là anh đó, Lục Vũ!" Quan Sơn Nguyệt nói.

18.

Mọi người cũng vì những lời nói vô căn cứ này mà im lặng hồi lâu, ai cũng nhìn tôi chằm chằm.

Tôi trầm mặc hồi lâu, cười lên tiếng: "Vui lắm hả?" Tôi nói.

"Đều là người trưởng thành hết rồi tôi lại lấy chuyện này đi làm trò đùa sao? Tôi rảnh lắm hả?" Quan Sơn Nguyệt nhìn tôi.

"Được, cô để cô ấy gặp tôi đi, cô bảo cô ấy nói chuyện đi!"

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Quan Sơn Nguyệt nhưng không có chuyện gì xảy ra.

"Mấy người chơi đi, chơi vui vẻ!" Tôi nói.

"Anh Vũ...!" Nhị Ngũ Tử định kéo tôi. Lúc này lại một bóng đen đứng dậy, ẩn Nhị Ngũ Tử một cái khiến cậu ta lảo đảo.

Kiến ca... Cậu ta cũng muốn đi.

"Bạn bè của Tiểu Du..." Kiến ca nhấn mạnh, cười nhạo mấy người bọn họ. Lúc chúng tôi sắp rời khỏi phòng học thì lớp trưởng lại kêu một tiếng: "Cút, cút nhanh lên!"

"Gọi hai người một tiếng anh lại nghĩ mình oách lắm đúng không?" Cậu ta đứng lên, chỉ vào mặt chúng tôi!

"Lục Vũ, cậu kiêu ngạo, năm đó cậu có thể đứng thứ hai trường nhưng con mẹ nó bây giờ cậu làm sao chứ? Một nhân viên thu ngân trong siêu thị, chỉ cần một cuộc điện thoại khiếu nại thôi là cậu có thể bị nghỉ việc rồi!"

"Cậu dùng não mà nghĩ đi có được hay không hả? Ông đây tốn công sức về chỉ để trêu chọc cậu à? Cậu nghĩ tôi rảnh lắm sao?"

"A Xây, cậu còn mặt mũi cười người khác sao? Cứ tỏ ra nguy hiểm, vui lắm hả? Mở một quán thịt nướng nhỏ, tuần trước bị người của Cục công thương đánh ba cái nhưng lại giống như cháu trai không dám thả rắm! Giả vờ sao? Sao bây giờ không giả vờ nữa đi!"

"Cậu còn tưởng đây là năm 2004 à? Gặp ai cũng đánh, bắt nạt đủ mọi người sao? Tôi nói cho cậu biết nhé, con mẹ nó trước kia cậu đúng là một thằng khốn chỉ biết ỷ thế hiếp người!"

Kiến ca siết chặt quả đấm nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Tôi cũng đứng im tại chỗ. Lời của cậu ấy cũng khó nghe nhưng xét trên khía cạnh nào đó...

Không có người nào sẽ vì đùa vui một chút mà mất công sức như vậy. Chẳng qua là, điều này sao có thể...

"Lớp trưởng à..." Nhị Ngũ Tử lấy lòng rót cho lớp trưởng một chén rượu: "Dù sao cậu cũng nên cho mọi người biết tại sao tổ chức buổi gặp mặt này đi nếu không trong lòng mọi người ai cũng khó chịu..."

Lớp trưởng cầm ly rượu nhưng cuối cùng vẫn nặng nề đặt xuống. Quan Sơn Nguyệt nhận lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch.

"Đều là bạn học cũng không cần thiết phải giấu giếm làm gì! Hai chúng tôi đầu tư, thiếu chút tiền. Tiểu Du đáp ứng chúng tôi sau buổi tụ tập này có thể khiến chúng ta phát tài. Chúng ta, tất cả mọi người!"

"Lúc cô ấy bị giết thì mới bao nhiêu tuổi chứ? Cô ấy phát tài kiểu gì đây?" Nhị Ngũ Tử lẩm bẩm.

Lớp trưởng trừng mắt một cái, cậu ta mới ngậm miệng lại.

"Từ lúc tôi còn nhỏ đã hiểu được một đạo lý!" Quan Sơn Nguyệt nói: "Con người còn đáng sợ hơn quỷ nhiều! Bởi vì quỷ sẽ không nói dối."

Tôi nhìn về phía Quan Sơn Nguyệt chẳng qua cô ấy chỉ bình thản nhìn tôi. Ánh mắt cô ấy như vậy tôi đã từng nhìn thấy khi Tiểu Du tự sát.

Lớp trưởng nghe thấy vậy cũng nở nụ cười khổ, tự nhủ: "Đúng là một lũ khốn nạn. Kêu ông đây biển thủ công quỹ để đầu tư... Chúng nó nói rằng sẽ đảm bảo có lợi nhuận mà không mất tiền... Nói là giao dịch nội bộ... sau khi rút hết tiền chúng nó bỏ chạy... Tôi phải bù đắp quỹ thế nào đây? Lấy mạng bù sao?"

"Tôi chọn đêm nay, ai dám đi, người nào dám đi với tôi?"

19.

Từ đằng xa, vang lên tiếng còi báo động. Trên mặt sân trường có chút ánh sáng.

Nhưng mà, đó là do nước tràn vào khuôn viên trường và ánh đèn đường phản chiếu mặt nước loang loáng.

"Mẹ nó!" Nhị Ngũ Tử cũng chú ý tới động tĩnh ngoài cửa sổ, vừa định đứng dậy muốn rút lui nhưng lại bị Kiến ca ngăn cản.

"Không xem tin tức thời tiết đã ra ngoài à?" Kiến ca nói.

"Đường về nhà cũng ngập rồi nhưng không biết ngập đến đâu thôi! Đợi mưa tạnh đi!" Kiến ca ngồi về chỗ cũ.

20.

Chúng tôi lại ngồi về chỗ cũ. Tôi ngồi đối diện Quan Sơn Nguyệt.

"Cơn mưa này chắc sẽ lâu đấy!" Lớp trưởng gõ đũa.

"Tiểu Du mất bao công sức mà chỉ để gặp chúng ta thôi sao?" Nhị Ngũ Tử vẫn không thể nào tin nổi.

Quan Sơn Nguyệt lắc cổ phát ra tiếng động kì dị.

"Quỷ cũng chẳng phải là Lôi Phong, đừng áp đặt suy nghĩ của quỷ đơn giản như suy nghĩ của con người!" Quan Sơn Nguyệt nói.

{Rắn mập giải thích: Lôi Phong (tiếng Trung: 雷鋒; 18 tháng 12 năm 1940 – 15 tháng 8 năm 1962) là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau khi qua đời, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản Trung Quốc, Chủ tịch nước Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc. Năm 1963, anh trở thành đề tài cho cuộc vận động mang tính tuyên truyền diễn ra trên toàn quốc có tên là "noi theo tấm gương đồng chí Lôi Phong (向雷锋同志学习). Lôi Phong được miêu tả như một công dân kiểu mẫu và quần chúng nhân dân được cổ vũ học theo lòng vị tha, khiêm tốn, và hết đời hiến dâng của Lôi Phong. Sau khi Mao Trạch Đông qua đời, Lôi Phong vẫn là một biểu tượng văn hóa. Tên của anh đã đi vào lời ăn tiếng nói hằng ngày và hình ảnh của anh xuất hiện trên áo phông và quà lưu niệm}

"Cô ấy muốn gặp mọi người nhất định sẽ có mục đích của cô ấy!"

"Sau đây..." Quan Sơn Nguyệt nhìn chúng tôi: "Tôi sẽ chiêu hồn để Tiểu Du về gặp mấy người!"

"Cô ấy muốn mấy người làm gì thì mấy người làm cái đó!" Quan Sơn Nguyệt dừng một chút: "Bây giờ tôi chỉ có thể nói cho mấy người một vài điều cần chú ý thôi!"

"Đêm nay lũ lụt tràn đê, âm sai lên bờ!"

"Nếu như đối thoại trực tiếp với mấy người thì âm sai sẽ dễ dàng phát hiện Tiểu Du! Cho nên chỉ có thể do tôi làm người kết nối, thuật lại lời của cô ấy!"

Quan Sơn Nguyệt vừa nói vừa chỉ vào bản thân mình: "Lỗ tai của âm sai rất nhạy!"

"Sau đó, cô ấy chỉ cho tin tức của mấy người nhưng thông tin tương đối mịt mờ! Hơn nữa tôi chỉ có thể trả lời giúp cô ấy ‘đúng’ hoặc ‘không đúng’!"

Quan Sơn Nguyệt nói tới chỗ này thì hơi dừng một chút: "Đã chơi canh rùa biển bao giờ chưa? Có thể nói là không khác trò canh rùa biển là bao đâu!" Cô ấy cúi mắt xuống, nói.

"Nói trắng ra là việc tiếp theo của chúng ta là chính là hỏi quỷ thần. Cho nên xin mọi người nhất định phải nhớ kĩ. Hỏi quỷ thần có ba thứ không hỏi, không hỏi tuổi thọ, không hỏi nhân duyên!" Cô ấy dặn dò chúng tôi.

Lời dặn của cô ấy kết thúc.

"Đây không phải là mới có hai điều sao? Còn điều nữa đâu?" Nhị Ngũ Tử hoàn hồn ngắt lời cô ấy.

"Tôi không biết!"

"Á?"

"Hỏi quỷ thần có ba thứ không hỏi. Nhưng mà không có người nào biết vấn đề thứ ba là cái gì. Tôi chỉ biết rằng người hỏi vấn đề kia đều chết hết rồi!" Quan Sơn Nguyệt nói.

"Chết bất ngờ, giết người, thậm chí là bởi vì phạm tội bị bắn chết! Kiểu chết hợp lý nhất nhưng đều do bàn tay quỷ nhúng vào. Đây chính là hậu quả của việc hỏi ra vấn đề thứ ba đấy!"

"Cho nên đợi lát nữa thì cân nhắc kĩ trước khi hỏi, từng người hỏi một đừng hại chết người khác!" Quan Sơn Nguyệt vừa nói thì liếc mắt nhìn Nhị Ngũ Tử.

Kiến ca lấy răng mở chai bia, yên lặng uống: "Nói nhiều như vậy cũng vô ích, bao giờ tôi có thể gặp cô ấy!" Cậu ta nói.

Tôi nhìn Quan Sơn Nguyệt, khẽ cười.

Đôi mắt trong veo kia đột nhiên có thần sắc hơn. Cô ấy nói: "Bây giờ!"