Cảnh Sát Trưởng, Em Yêu Anh

Chương 51: Mang thai



Sau khi nghe về giao dịch mà Hoàng Mặc Dương đề cập, Ngô Tuyết Lan lập tức khước từ. Thấy thái độ không hợp tác của ả Hoàng Mặc Dương chỉ mỉm cười, trước khi đi còn để lại một câu như muốn nhắc nhở:

"Rồi cô cũng phải đồng ý với giao dịch này thôi, Ngô đại tiểu thư à"

Từng chữ nói ra từ miệng hắn khiến Ngô Tuyết Lan lạnh cả sống lưng.

Tối hôm ấy,

Ngô Tuyết Lan đang nằm ngủ thì mơ thấy ác mộng. Trong mơ cô ta nhìn thấy bóng dáng của Tô Đại Từ về gặp cô ta đòi mạng. Thoáng chốc lại xuất hiện thêm Tô Dịch Nhi, Lục Nam Thành và Hoàng Mặc Dương đứng xung quanh mắng chửi, lăng mạ mình. Trong cơn sợ hãi Ngô Tuyết Lan bừng tỉnh dậy, hai mắt trợn tròn lên, thở dốc liên tục mồ hôi nhễ nhại chảy xuống cổ.

"Không phải tôi, không phải tôi, tôi không phải kẻ giết người"

Tức thời Ngô Tuyết Lan hét lên, liên tục lắc đầu sợ hãi. Đột nhiên không gian trong căn phòng trở nên đáng sợ, Ngô Tuyết Lan không dám nhìn xung quanh vì cứ có cảm giác thấy bóng ma thấp thoáng. Vì quá sợ hãi Ngô Tuyết Lan đã chùm chăn qua đầu co ro ngồi một góc trên giường lẩm bẩm:

"Đừng làm hại tôi, không phải tôi…"



Ngày hôm sau,

Từ sau khi lễ tang kết thúc cô trở nên ủ rũ hơn. Đây là sự mất mát quá lớn bởi người thân nhất trên đời của cô giờ cũng không còn. Sáng nay thấy cô vẫn chưa ổn định tinh thần nên anh đã nghỉ một ngày để chăm sóc cho cô.

Cô ngồi một mình bên cửa sổ nhìn ra ngoài với dáng vẻ thẫn thờ, anh đến bên cạnh đặt nhẹ tay lên hai vai của cô:

"Dạo này anh thấy em gầy đi nhiều, đừng bỏ bữa nữa sẽ không tốt cho sức khỏe"

Cô lắc đầu:

"Không phải em bỏ bữa mà là…không muốn ăn một chút gì cả"

Vừa nói xong Giai Kiệt bưng đến một bát canh cá.

"Thiếu gia, canh đã chuẩn bị xong ạ"

Anh tính nấu canh cá để cô tẩm bổ nhưng ai ngờ vừa ngửi thấy mùi tanh của cá cô đã liên tục nôn ọe.

"Em vào nhà vệ sinh một chút"

Cô che miệng chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh. Thấy cô có biểu hiện lạ anh đưa bát canh cho Giai Kiệt rồi chạy theo cô vào nhà vệ sinh.

"Em không sao chứ Dịch Nhi?"

Anh gõ cửa nhà vệ sinh để biết tình hình của cô. Sau một hồi khó chịu nôn nao trong người cô bước ra khỏi phòng, ngay lập tức mặt anh xanh lại lo lắng:

"Hay để anh đưa em đến bệnh viện nhé"

"Em…"

Đúng lúc Giai Kiệt xuất hiện nói:

"Từ sáng đến giờ cô đã chạy vào nhà vệ sinh mấy lần rồi. Tô tiểu thư hay là cô tới bệnh viện kiểm tra thử xem đừng để thiếu gia phải lo lắng"

Thấy Giai Kiệt nói vậy cô đồng ý cùng anh tới bệnh viện để kiểm tra.

Bệnh viện,

Sau khi làm kiểm tra tổng quan cơ thể bác sĩ nhìn hai người một lúc rồi đưa tờ xét nghiệm cho cô.

"Cô không bị sao cả tất cả đều ổn chỉ là…chúc mừng hai người, cô đây đã mang thai"

Mang thai?

Hai từ ấy khiến cả anh và cô đều ngạc nhiên. Cô nhìn xuống tờ giấy xét nghiệm đúng là cô đã có thai, thai đã được 3 tuần rồi. Anh vui mừng vì sắp được lên chức ba rối rít cảm ơn bác sĩ.



Từ lúc biết cô mang thai anh dường như biến thành một người hoàn toàn khác. Từ việc chăm sóc, đưa cô đến bệnh viện kiểm tra đều là anh tự làm.

Hôm nay cũng vậy, anh đưa cô đến bệnh viện để kiểm tra thai kỳ. Lúc họ đi ra cũng là lúc một người đàn ông đeo khẩu trang đen kì lạ bước vào bệnh viện. Dáng vẻ của tên đó vô cùng quen thuộc khi nhìn thấy anh và cô lại tỏ ra tránh né.

"Chết tiệt, sao lại gặp hai người đó ở đây?"

Người đàn ông đó là Garrick, chân hắn đi khập khiễng còn đi một mình lén la lén lút nhìn là biết bị thương. Từ sau vụ truy sát của cảnh sát Garrick bị Devil đánh suýt nữa thì bỏ mạng. Chỉ vì Ngô Tuyết Lan mà hại hắn phải thành kẻ trốn chui trốn lủi.

Garrick đứng nép một bên nhìn theo hai người họ rời khỏi bệnh viện, hắn còn nghe được cuộc nói chuyện của hai người:

"Em đang mang thai thì không được lo lắng nhiều, chuyện của BlackWolf đã có anh lo rồi"

"Ngày nào còn chưa bắt được chúng là em chưa yên"

"Được rồi tổ tông của tôi ơi. Em đừng kích động sẽ ảnh hưởng đến con chúng ta"

Con chúng ta?

Garrick trợn tròn mắt nhìn theo anh và cô miệng lẩm bẩm:

"Tô Dịch Nhi đang mang thai sao?"

[…]

Trong khi đó,

Vì bị Hoàng Mặc Dương đe dọa Ngô Tuyết Lan cũng vì quá sợ hãi nên đã đồng ý giao dịch với hắn. Hoàng Mặc Dương đưa cho ả số phòng ở khách sạn nói với cô ta nhớ đến đúng giờ.

Đến tối, ả đến khách sạn như đã hứa đứng trước cửa phòng ngập ngừng không muốn vào. Nếu bây giờ vào đó chẳng khác gì là tự chui đầu vào lưới, dâng hiến cơ thể ngọc ngà cho hắn. Chần chừ một lúc Ngô Tuyết Lan khẽ mở cửa, cánh cửa vừa bật mở đã nhìn thấy Hoàng Mặc Dương với cơ thể trần trụi chỉ có một mảnh vải che thân dưới. Hắn nhìn Ngô Tuyết Lan đứng bên ngoài híp mắt có vẻ khó chịu:

"Còn muốn tôi bế cô vào sao?"

Ngô Tuyết Lan giật mình bước vào rồi đóng cửa lại. Hoàng Mặc Dương ngồi xuống giường vỗ mạnh xuống ga giường nói:

"Lại đây"

Ngô Tuyết Lan bước đến ngồi bên cạnh Hoàng Mặc Dương:

"Bây giờ anh muốn tôi làm gì?"

"Cô còn giả ngu sao? Cởi ra"

"Cái gì? Ngay bây giờ ư?"

"Nếu cô muốn về sớm thì mau chóng cởi ra"

Ngô Tuyết Lan từ từ cởi bỏ chiếc váy trên người xuống. Khi cả thân thể chỉ còn nội y Hoàng Mặc Dương liền nắm lấy tay cô ta đè mạnh xuống giường.

"Á! Hoàng Mặc Dương, cấm anh làm bậy"

Hoàng Mặc Dương cười gian nhìn thân thể nõn nà của Ngô Tuyết Lan:

"Tiếc là khuôn mặt này không phải là Tô Dịch Nhi"

Lại là Tô Dịch Nhi, đến lúc này rồi cô ta vẫn còn nấp sau cái bóng của người khác. Cảm thấy như bị xúc phạm ả hét lớn:

"Tôi sẽ giết anh nếu anh còn nhắc đến cô ta"

Hoàng Mặc Dương thì thầm:

"Cô có biết tại sao tôi lại muốn ngủ với cô không?"

"…"

"Là bởi vì…tôi muốn có qua có lại. Lục Nam Thành đã lấy đi Tô Dịch Nhi của tôi thì tôi cũng phải lấy đi…cô từ hắn"

Dứt lời Hoàng Mặc Dương cởi bỏ nội y của Ngô Tuyết Lan bắt đầu làm đại sự. Màn dạo đầu đã khiến Ngô Tuyết Lan như chết đi sống lại:

"A…tên khốn…a…anh dừng…dừng lại cho tôi"

"Cô không có quyền nói tôi dừng lại. Một là phục tùng hai là…tôi sẽ giết cô ngay tại đây"

Nghe vậy Ngô Tuyết Lan liền cắn môi chịu đựng. Từng nhịp đẩy của hắn khiến Ngô Tuyết Lan như bị tra tấn, ả không dám hét lên chửi hắn chỉ biết rên rỉ bên dưới thân hắn...

Sáng hôm sau,

Ngô Tuyết Lan tỉnh dậy cảm thấy toàn thân ra rời, chân tay như gãy vụn. Vừa mở mắt Hoàng Mặc Dương đã ném đống quần áo vào người cô ta:

"Mau mặc đồ vào rồi đi thôi, cô đừng có ra vẻ cực kì mệt mỏi. Đêm qua cô phối hợp rất tốt cơ mà"

"Tên điên. Anh điên thật rồi, đồ khốn"

"Thôi nào Ngô đại tiểu thư. Đừng nói như thể cô là gái còn trinh vậy"

"Anh…"

"Cô còn lăng mạ tôi thì đừng trách tôi nói hết với Lục Nam Thành"

Nghe vậy Ngô Tuyết Lan lại bắt đầu sợ hãi im lặng mà nghe theo lời hắn. Ra khỏi khách sạn, trong lúc đợi Hoàng Mặc Dương lấy xe Ngô Tuyết Lan đã chạm mặt Garrick, vừa gặp cô ta Garrick đã nổi khùng:

"Trái đất tròn thật, gặp cô ở đây cũng xem như cái duyên nhỉ? Ngô đại tiểu thư"

"Ông…chưa chết?"

"Garrick này thì sao mà dễ chết được, nhưng cũng phải cảm ơn cô vì đã giúp tôi trở thành thảm hại như thế này"

Ngô Tuyết Lan mỉm cười:

"Ông bị đuổi sao? Vui thật"

Garrick trừng mắt lao đến bóp chặt lấy cổ Ngô Tuyết Lan:

"Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Cô tự ý ra tay khiến tôi trốn chui trốn lủi như một con chó hoang mà còn vởn vơ ngoài đây như không có chuyện gì xảy ra sao?"

"B…ỏ…tôi….ra…"

"Hôm nay ngay tại đây tôi sẽ giết chết cô"…