Cảnh Tổng Đặc Biệt Thẳng

Chương 22



"Không có." Tề Tĩnh Uyển lắc đầu, "Chẳng qua là mẹ cậu ấy đưa cậu ấy qua đó, về cơ bản bố trí xong, lập tức lại bay về nước, cậu ấy khi đó tuổi còn nhỏ, lần đầu tới địa phương xa lạ thói quen sinh hoạt mọi mặt đều cần phải thích ứng."

Đường Thu Bạch khẽ gật đầu, một cô bé mười mấy tuổi một mình ở nơi đất khách xa lạ, nghĩ thế nào cũng cảm thấy quá đỗi gian nan.

"Cậu ấy ấy à, lợi dụng thời gian mấy tháng đó, làm quen hoàn cảnh xung quanh nhà, thích ứng môi trường học tập, thậm chí tự mình học nấu cơm v.v, có thể nói thế này."

Tề Tĩnh Uyển đang nói chợt dừng lại, lúc tiếp tục ngay cả thanh âm cũng nhẹ xuống, "Cậu ấy tận dụng mấy tháng đó, trưởng thành trong nháy mắt."

Thanh âm rất nhẹ, nhưng khoảnh khắc phiêu vào trong tai Đường Thu Bạch, ngay cả đáy lòng nàng cũng trầm xuống.

Nội tâm trưởng thành là thống khổ, là bị ép buộc, là nỗi đau còn khắc cốt minh tâm hơn cả sự phát triển thân thể thuở niên thiếu.

Đường Thu Bạch chỉ nghe Tề Tĩnh Uyển miêu tả đơn giản vài câu như vậy, cũng đã giống như đặt mình vào trong vũng bùn lầy lội bất kham, bất lực lại thống khổ.

Đường Thu Bạch cảm thấy hồi đó Tiểu Cảnh Thư Vân cũng là như thế, cho dù cô có bất lực đi nữa thì cô cũng phải chủ động đi đối mặt, trốn tránh là vô dụng, sẽ chỉ khiến cô càng thêm thống khổ.

Trong xe, âm nhạc không biết từ khi nào đã đổi thành bài hát giai điệu chậm rãi lại trữ tình, hợp với cái đề tài này, bầu không khí trong xe cũng có chút trầm thấp.

Tề Tĩnh Uyển dẫn đầu phá vỡ sự yên tĩnh này, duỗi tay cài lại nhịp điệu nhanh hơn, bài nhạc phong cách tươi sáng, hơi cong môi cảm khái nói: "Nhưng mà, từ hiện tại xem ra, khi đó cậu ấy chịu khổ, dường như cũng tạo nên thành tựu của cậu ấy bây giờ."

"Ừm."

Trong thoáng chốc, trước mắt Đường Thu Bạch hiện lên vô số hình ảnh về Cảnh Thư Vân, lúc cô nghiêm túc mở họp, lúc khuyên Đường Thu Bạch tự tin, lúc cường thế châm chọc Diêu Nhã Đan, thậm chí là đêm đó, vẻ nhu hòa trong ánh mắt cô khi đứng trên cầu thang nhìn về phía Đường Thu Bạch.

Đôi mắt Đường Thu Bạch lặng yên không một tiếng động ghi nhớ lại, mỗi một lần nhìn thấy cô, cũng gom góp lại sự yêu thích của Đường Thu Bạch đối với Cảnh Thư Vân.

"À, ngoại trừ một điểm." Tề Tĩnh Uyển bỗng nhiên mở miệng, cố ý gợi lên nút thắt bí ẩn.

"Ngoại trừ cái gì?" Đường Thu Bạch vội vàng đón lời cô ấy.

Tề Tĩnh Uyển chỉ cong môi cười, giây tiếp theo xe của bọn họ giảm bớt tốc độ ngừng lại, lúc này Đường Thu Bạch mới chú ý bọn họ đã tới trạm thu phí ra khỏi cao tốc.

Rời khỏi trạm thu phí, lại chạy hơn mười phút là có thể tới đích đến hôm nay, tâm trạng của Đường Thu Bạch lại lên lên xuống xuống ở 'Cảnh Thư Vân' trong lời của Tề Tĩnh Uyển trước khi đến nơi, giống như ngồi tàu lượn siêu tốc vậy - lên xuống phập phồng.

Đường Thu Bạch lại hỏi: "Chị Tĩnh Uyển, chị vừa mới nói, ngoại trừ cái gì?"

"Ngoại trừ, cậu ấy quá độc lập cho nên đến bây giờ cũng chỉ có một người bạn duy nhất là chị." Vừa dứt lời, Tề Tĩnh Uyển nhớ tới gì đó, nâng một tay cầm vô lăng, lại bổ sung nói: "À không đúng, bây giờ còn có em, chỉ có hai người bạn là chúng ta."

"Em?"

"Đúng vậy, em dám nói các em không phải?" Tề Tĩnh Uyển xoay đầu thần tốc liếc Đường Thu Bạch.

"Em cảm thấy phải, cũng không biết lão bản nghĩ thế nào." Đường Thu Bạch trầm ngâm nói.

"Cậu ấy và em là cùng nhận thức, khả năng cũng là tính tình cậu ấy khá lạnh lùng, coi như là phải thì bản thân cậu ấy cũng không biết rõ được, nhưng mà chị là bạn bè nhiều năm của cậu ấy, chị có thể nhìn ra được, cậu cấy coi em là bạn." Tề Tĩnh Uyển nói rất quả quyết, trong lời nói cũng không có chút do dự nào.

Đường Thu Bạch nghiêng đầu nhìn cô ấy, khóe môi bất giác cong lên.

"Vậy chị ấy tính cách từ nhỏ đã là như vậy sao?" Đường Thu Bạch suy nghĩ rồi lại hỏi, hỏi xong mới phản ứng lại, vừa gặp chuyện liên quan đến Cảnh Thư Vân, nàng liền biến thành vật sống mười vạn câu hỏi vì sao, đối với cái gì cũng thấy tò mò, chỉ cần là về cô.

Tề Tĩnh Uyển khẽ nâng tay phải, ngón trỏ hướng về phía trước, nhẹ nhàng lắc trái lắc phải, cánh môi màu đỏ lại đặc biệt nổi bật, "Vậy thì đoán sai rồi nha, lúc còn nhỏ tính cách Thư Vân tương đối hướng nội, tuy rằng ít nói, nhưng em sẽ không cảm thấy cậu ấy lạnh lùng, ngược lại có hơi giống kiểu bé ngoan mà thầy cô thích trong truyền thuyết."

"Vừa ngoan lại nghe lời, thành tích lại tốt?" Đây là Đường Thu Bạch không nghĩ tới.

"Đại khái là thế."

Cách địa điểm càng gần, cây cối hai bên đường sinh trưởng càng tốt, cành lá sum xuê, một mảng xanh biếc dọi vào trong mắt Đường Thu Bạch, cành lá đan xen vừa vặn che khuất tia mặt trời nóng nực, mơ hồ còn có thể cảm nhận được tí ti mát mẻ.

Đường Thu Bạch nhìn bóng cây xanh um tươi tốt, nhớ lại lời Tề Tĩnh Uyển nói, không chú ý một cái liền thất thần, trong đầu nàng tưởng tượng Cảnh Thư Vân khi còn nhỏ sẽ là bộ dáng gì, nếu nàng có thể quen biết cô từ nhỏ thì sẽ lại là bộ dáng gì.

Nghĩ nghĩ, Đường Thu Bạch lại vui vẻ cũng vừa tiếc nuối.

Một mặt, nàng vui vẻ vì có thể biết được những thứ này, có thể càng hiểu biết thêm về con người Cảnh Thư Vân, yêu thích trong lòng càng sâu thêm.

Mặt khác, nàng tiếc nuối, lúc Cảnh Thư Vân vào tiểu học, dựa theo số tuổi tính lùi trở về, Đường Thu Bạch còn chưa sinh ra.

Chỉ có ở tại thời điểm này, Đường Thu Bạch mới có thể cảm nhận rõ ràng sự chênh lệch về mặt tuổi tác.

Chuyển qua mấy khúc cua, các nàng rốt cuộc tới địa điểm, Đường Thu Bạch mới nhìn thấy bảng hướng dẫn treo ven đường, Hồ Lugu.

Khoảnh khắc Đường Thu Bạch mở cửa xe, gió nhẹ phất qua, nhẹ nhàng mang theo sợi tóc nàng ra sau tai.

Mặc kệ trước kia chênh lệch tuổi tác làm các nàng cách nhau rất xa, nhưng ít ra hiện tại, ngay bây giờ, Cảnh Thư Vân cách nàng rất gần.

Nghĩ như vậy, Đường Thu Bạch tâm tình rộng mở trở nên thông suốt.

Đứng ở bãi đỗ xe, từ rất xa có thể trông thấy mặt hồ yên ả thản nhiên, chỉ là Đường Thu Bạch còn chưa thể ngắm thêm vài lần, Tề Tĩnh Uyển đã vỗ vai nàng, một tay cầm đồ của hai người, dẫn Đường Thu Bạch tới khách sạn nghỉ mát bên hồ làm thủ tục nhận phòng.

"A, chị Tĩnh Uyển để em tự lấy cho." Đường Thu Bạch theo sau, muốn nhận lấy túi trong tay Tề Tĩnh Uyển.

"Lại không nặng, khách khí với chị làm gì, lúc chị tới, Thư Vân đã nói với chị rồi." Tề Tĩnh Uyển dùng một tay khác tháo kính râm trên mặt xuống.

"Hả? Nói gì cơ?"

"Nói tay phải của em bị tai nạn lao động* (bị thương khi làm việc), còn có chút nghiêm trọng nữa, kêu chị chiếu cố em nhiều chút." Tề Tĩnh Uyển quay đầu cười nói.

Tai nạn lao động? Đây tính là tai nạn lao động? Như vậy phải chăng có thể hiểu là, bị thương bởi vì Cảnh Thư Vân, cho nên tính là tai nạn lao động?

Đường Thu Bạch mạc danh có chút vui mừng, không chỉ bởi vì Cảnh Thư Vân cố ý dặn dò, cũng là vì cái gọi là tai nạn lao động này.

"Cảm ơn chị Tĩnh Uyển."

"Chuyện nhỏ thôi, đừng khách khí, em xem khi đó em giúp chị, chị cũng không nói lời khách khí với em mà."

"Được." Đường Thu Bạch cười cười.

Khách sạn là Tề Tĩnh Uyển đã đặt từ tối hôm qua, xuất phát từ chính thói quen chuyên nghiệp làm tốt hành chính hậu cần của cô ấy, thế cho nên Đường Thu Bạch không cần lo gì hết, xách người đi là được.

Hai người nhanh chóng nhận phòng, là hai phòng giường lớn kề nhau, Đường Thu Bạch tiếp nhận thẻ phòng từ tay Tề Tĩnh Uyển, quẹt thẻ đi vào đối diện đập vào mắt chính là hồ Lugu rộng lớn trong veo phía sau cánh cửa kéo trong suốt sát đất.

Đường Thu Bạch đứng ở trên ban công, trước mắt chính là trọn vẹn mặt hồ xanh ngọc bích sóng nước lăn tăn, lại ngẩng đầu lên, trông xa hơn một chút mơ hồ có thể nhìn thấy sắc trời cùng hồ nước hòa làm một thể, biến thành một đường biên rực rỡ lại loá mắt, vô biên vô hạn.

"Thế nào? Không tệ chứ!" Tề Tĩnh Uyển xuất hiện bên cạnh Đường Thu Bạch, hai tay tùy ý đặt ở trên lan can ban công, trong giọng nói mang theo cảm giác thành tựu.

"Vô cùng, vô cùng tốt! Chị Tĩnh Uyển, chị lợi hại quá!" Đường Thu Bạch không kiềm được mà cảm thán, giơ ngón tay cái.

"Ánh mắt bạn nhỏ cũng rất không tồi! Đi nào, chúng ta đi ăn cơm, ăn cơm xong qua bờ hồ chơi!" Tề Tĩnh Uyển dương mi, ý cười dạt dào.

"Được!" Đường Thu Bạch mỉm cười.

Bữa trưa ở khách sạn là tiệc buffet, Đường Thu Bạch mới vừa lấy thức ăn xong trở về, di động trong túi quần đùi bỗng rung lên.

Thấy tên hiển thị thông báo, vẻ mặt Đường Thu Bạch có chút bất ngờ, nhưng nàng rất nhanh đã khôi phục như thường.

"Alo, lão bản?" Đường Thu Bạch dò xét nói, nàng có chút không xác định, trong ấn tượng đây là lần đầu tiên Cảnh Thư Vân chân chân chính chính gọi điện thoại di động.

"Ừm, Tề Tĩnh Uyển ở cùng với em sao?" Trong điện thoại là thanh âm bình tĩnh của Cảnh Thư Vân.

"Hả đúng vậy, em và chị Tĩnh Uyển ở cùng một chỗ."

"Cậu ấy không nghe điện thoại của tôi."

"Không nghe điện thoại? Không phải chứ." Nói xong Đường Thu Bạch ngẩng đầu nhìn hướng vị trí của Tề Tĩnh Uyển, lại không nhìn thấy người ngồi ở đối diện, chỉ nhìn thấy điện thoại đặt ở trên bàn.

"À, lão bản, điện thoại của chị Tĩnh Uyển để trên bàn, chị giữ máy, em giúp chị gọi chị ấy?"

Đường Thu Bạch vừa dứt lời, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Tề Tĩnh Uyển trở lại chỗ ngồi, "Ai gọi chị?"

"Lão, bản." Đường Thu Bạch dùng khẩu hình không tiếng động nói với cô ấy.

Tề Tĩnh Uyển tiếp nhận di động từ trên tay Đường Thu Bạch, "Alo, Thư Vân cậu tìm tôi?"

"Tới rồi, lần này cậu không tới thật sự sẽ hối hận đó, ngay cả Tiểu Đường cũng nói tuyệt vô cùng."

Đường Thu Bạch cúi đầu ăn cơm, bỗng nhiên lại nghe thấy Tề Tĩnh Uyển "Hả" một tiếng, nâng mắt.

"Hả? Cậu xong việc rồi? À à, được, vậy cậu đến đi, khách sạn nghỉ mát, địa chỉ tôi trực tiếp gửi WeChat cho cậu, cậu đặt phòng sao......"

Lão bản muốn tới đây? phía sau nói cái gì Đường Thu Bạch đều không nghe rõ, chỉ nhớ kỹ ba chữ "Cậu đến đi".

Trong lòng xẹt qua một tia khẩn trương, ngón tay đặt ở dưới bàn mất tự nhiên khẽ vuốt ve.

Chờ đến khi Tề Tĩnh Uyển cúp máy, lại trả điện thoại lại cho Đường Thu Bạch, không cần nàng hỏi, Tề Tĩnh Uyển đã xác định trước nghi hoặc trong lòng Đường Thu Bạch.

"Thư Vân nói công việc của cậu ấy kết thúc rồi, chắc hơn hai tiếng nữa sẽ đến."

"Thế ạ, vậy đặt phòng cho chị ấy chưa?" Đường Thu Bạch hỏi.

"Cậu ấy nói để cậu ấy xem xem, yên tâm đi, đường đường chủ tịch tập đoàn sẽ không có nơi ở sao."

"Cũng đúng." Đường Thu Bạch gật gật đầu.

Cơm nước xong, hai người nghỉ tạm một chút, liền trước tiên ra bờ hồ dạo chơi, thẳng đến khi Đường Thu Bạch chân trần đứng ở trên bãi đá ven hồ đạp nước, vô tình ngẩng đầu một cái, mới nhìn thấy Cảnh Thư Vân từ xa bước từng bước chậm rãi đến gần các nàng.

Viền áo chiffon nhẹ nhàng màu tím nhạt vòng quanh buộc hờ hững trước người cô, gió nhẹ bên hồ thổi nó bay phất phơ, đồng thời cũng thổi mái tóc cô xõa ra sau vai.

Một giây tiếp theo, tay phải của cô đeo một chiếc đồng hồ thạch anh dây da màu trắng, năm ngón tay làm lược, nhẹ nhàng vén tóc ra phía sau, khung cảnh này hòa cùng ánh nắng nước hồ cây xanh cùng nhau chiếu thật sâu vào trong mắt Đường Thu Bạch, bất tri bất giác nhìn cô khẽ cười.

"Tới rồi?" Tề Tĩnh Uyển vẫy tay chào hỏi Cảnh Thư Vân.

"Lão bản." Đường Thu Bạch độ cong khóe môi lại lớn hơn chút.

"Ừ, tới rồi." Cảnh Thư Vân khẽ gật đầu, xem như chào hỏi hai người.

"Cậu đặt phòng chưa?" Tề Tĩnh Uyển quan tâm hỏi.

"Ừm, đặt rồi, bà chủ khách sạn này từng hợp tác với tôi, cố ý để cho tôi phòng tổng thống sang trọng." Cảnh Thư Vân vân đạm phong khinh nói.

"...... Thế mà cũng được??" Kính râm trên mắt Tề Tĩnh Uyển trượt xuống, lộ ra đôi mắt nhất thời trợn to vì khiếp sợ.

"Ừ, trong phòng tổng thống có ba gian phòng, hai người muốn tới không?"

Cảnh Thư Vân nhàn nhạt quét qua hai người trước mặt, tầm mắt dừng lại ở mu bàn tay phải tự nhiên rũ xuống của Đường Thu Bạch.

____________________

Editor: Thứ bảy vui vẻ VOTE tạo động lực =]]