Cảnh Xuân Và Phong Nguyệt

Chương 18



Tôi nhắm mắt lại. Tôi biết Vương Chiêu muốn làm gì. Hắn muốn thông qua phản ứng của tôi động viên tâm lí đang khủng hoảng của hắn. Hắn tóm lấy tay tôi, bảo tôi mắng hắn, đánh hắn, nhưng tay tôi mềm nhũn không có lực. Cuối cùng, hắn dừng lại, ôm đầu, phát ra từng tiếng rên rỉ khủng bố nghẹn ngào. Vương Chiêu không khóc, nhưng hắn cách sụp đổ không xa nữa.

Dằn vặt giữa hổ thẹn và sợ hãi có thể bức điên một người, nhưng đó không phải mục đích của tôi. Tôi muốn tát hắn, hỏi hắn có phải đưa tim cho chó ăn rồi không. Tôi muốn hỏi hắn, ô ngôn uế ngữ trên giường, lôi tôi vào chế giễu có thấy chột dạ không. Tôi càng muốn đạp mạnh vào tim hắn, khiến hắn đau đến cả đời không quên. Tôi còn muốn…

Trước đây tôi từng nhìn thấy một câu nói thế này, sau khi chia tay, dù có còn yêu hay không thì vẫn sẽ để ý mọi động thái của người kia. Đó là quan tâm, nhưng bản chất không giống như lúc đang yêu nữa. Bạn muốn được thừa nhận là mình quan trọng, muốn khẳng định bản thân đã trả giá rất nhiều, muốn biết vị trí của chính mình, cho dù bị phụ lòng, cho dù bị thương tổn, cho dù không còn đường quay đầu vẫn tìm kiếm một đáp án hư vô không có ý nghĩa. Tôi không biết trái tim của Vương Chiêu bây giờ thế nào nhưng tôi thật sự rất muốn tìm một đáp án.

Vương Chiêu co người lại, cánh tay nổi gân xanh vò đầu mấy lần rồi đột ngột đứng lên. Mặt hắn đỏ bừng, ép tôi vào tường cúi đầu cưỡng hôn.

Tôi không rõ vì sao lúc này tôi lại khóc, vừa khóc vừa cho hắn một đấm.

“Cút ngay!”

Đầu Vương Chiêu bị tôi đấm lệch qua một bên, dẫu vậy hắn vẫn giương nanh múa vuốt xông tới. Khi hắn nổi điên lên thì tôi không phải đối thủ của hắn, hai ba phát bị hắn túm tay đè lên ghế sô pha: “Nguyệt Nguyệt, em không thể đối xử với anh như thế. Em muốn sao cũng được, sau này tất cả mọi chuyện đều nghe em. Đừng rời khỏi anh được không? Chính em đã khiến anh thành ra thế này…”

Vương Chiêu vừa nói vừa cởi thắt lưng, tôi nghe tiếng lạch cạch phía sau, da đầu tê rần, máu nóng xông lên: “Súc sinh, con mẹ nó anh là đồ súc sinh!”

“Được, em nói súc sinh thì là súc sinh, con mẹ nó không phải em thích bị súc sinh đè hả?!” Vương Chiêu như biến thành người khác, siết chặt tay tôi đến phát đau, dùng thêm một ít sức nữa chắc tay tôi gãy luôn. Tôi sống chết giãy dụa, cũng trở nên điên cuồng giống hắn, tay đấm chân đá, bất kể là cách gì vẫn không xi nhê.

Cảnh này thật buồn cười, mệt công tôi còn vờ trấn định, cuối cùng vẫn thành ra thế này. Sau này nghĩ lại thì tôi không thấy buồn cười nữa, dù gì cũng là tình cảm ba năm, đâu phải cứ nói là chia tay ngay được, ít nhất cũng phải lột da lóc xương mà đau một lần.

Điều tôi không ngờ là Vương Chiêu điên đến gần như không muốn sống nữa, tôi nhân lúc hắn phân tâm cởi quần đạp hắn một cước rồi lăn lộn thoát thân, chạy vào phòng ngủ khóa trái cửa.

“Lâm Nguyệt!” Hắn ở bên ngoài rống to. Sống bằng nghề ăn cắp chắc hạnh phúc lắm phải không reposter:)))

Người tôi trượt xuống ngồi dưới đất, đưa tay lau mặt, một tay toàn là nước mắt.

Điên lên cũng được, là lúc tôi và hắn mất khống chế nhất trong ba năm qua.

“Vương Chiêu!!! Mẹ nó anh có còn là người không!!!”

Hắn đứng ngoài cửa gào thét, Lâm Nguyệt, là em khiến anh thành thế này, em không thể bỏ đi như thế được. Xưa nay hắn đâu quan tâm gì, giờ lại không cho tôi đi.

Cửa nhà trọ bị đạp ra, ngay sau đó trong phòng khách truyền đến tiếng rống của Vương Chiêu và âm thanh đánh đấm. Tôi mở cửa, vừa lúc Biên Dã đạp lên ngực Vương Chiêu, anh ta nghe tiếng mở cửa thì quay qua nhìn tôi. Bốn mắt chạm nhau, Biên Dã lập tức thả Vương Chiêu ra đi về phía tôi, bước chân không còn thong dong như trước: “Anh không sao chứ? Gọi điện mà anh không bắt máy nên tôi tới xem, đứng ngoài cửa nghe tiếng Vương Chiêu phát rồ mới xông vào.”

“Tôi không sao, nhưng bây giờ không nói chuyện với hắn được. Tôi đi trước.”

Vương Chiêu còn muốn xông lên đánh nhau với Biên Dã, hai người họ có lẽ ngang tay nhau nhưng do lúc nãy tranh chấp với tôi nên giờ Biên Dã nhỉnh hơn một ít. Dây dưa hồi lâu, anh ta thừa dịp Vương Chiêu ngã sấp xuống nhanh chóng đẩy tôi ra khỏi nhà trọ: “Đi mau, đi cầu thang thoát hiểm ấy.”

Trước khi đi tôi quay đầu lại thì thấy Biên Dã đang áp chế Vương Chiêu. Hai mắt Vương Chiêu trợn tròn, lần đầu tiên rơi nước mắt.

“Lâm Nguyệt! Lâm Nguyệt! Lâm Nguyệt!” Hắn gào tên tôi.

Tôi dứt khoát quay đầu chạy đi, cầu thang như rung chuyển theo bước chân tôi, xung quanh vang lên tiếng gào của Vương Chiêu.

Tôi càng chạy xuống thì tiếng gào càng nhỏ đi.