Cảnh Xuân Và Phong Nguyệt

Chương 4



Một câu này của tôi khiến Vương Chiêu nổi giận. Hai năm này tính tình hắn càng ngày càng kém, có những lúc nói mà không hề kiêng nể tôi nên dấu hiện hắn nổi bão tôi biết rất rõ.

Ngay lúc hắn chuẩn bị nói thì Biên Dã ngậm thuốc xỏ dép lê đi vào, tiện tay đóng cửa chính lại, hỏi:

– Chuyện gì thế?

Hiện trường đậm mùi thuốc súng, đặc biệt là tôi và Vương Chiêu. Đường Hiểu Thần đứng cạnh không biết làm sao, vẫn trong trạng thái rưng rưng muốn khóc.

Tôi hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh chấp nhận hiện thực. Mất thì mất, dẫu sao cũng không mang đi bán được. Vương Chiêu nói đúng, những thứ này trừ tôi ra thì chỉ là một xấp giấy nháp. Không có ai vì vô tình làm hỏng một xấp giấy nháp mà thấy hổ thẹn cả.

– Không có chuyện gì, cũng không quá quan trọng. Cậu không cần đền đâu, là tôi không cẩn thận. Sau này tôi sẽ không để đồ lung tung nữa.

Tôi về phòng, như trong dự đoán, Vương Chiêu không đi theo tôi. Nghe tiếng nói chuyện thì có vẻ hắn đang xin lỗi Đường Hiểu Thần cùng Biên Dã, nhân tiện nhờ cùng chuyển đồ từ dưới xe lên.

Lát sau, ngoài phòng an tĩnh lại.

Có người gõ cửa, tôi không lên tiếng.

Người ngoài cửa thấy vậy liền nói:

– Không nói gì, tức là anh cho tôi vào đúng không?

Là Biên Dã. Tôi nghĩ nghĩ rồi để anh ta vào.

Anh ta dựa lên khung cửa im lặng nhìn tôi. Tôi đoán chắc anh ta cũng chỉ nói mấy câu đại loại như Hiểu Thần không cố ý này kia, ai ngờ Biên Dã chỉ giơ hộp thuốc lá lên, hỏi tôi có muốn hút một điếu không.

Tôi biết anh ta có ý tốt, vì lúc nãy anh ta mới hút xong. Tôi không muốn từ chối ý tốt này, cũng vì quá khó chịu. Tôi không mặc thêm áo, xỏ dép theo anh ta lên tầng thượng hút thuốc trước khi Vương Chiêu mang đồ trở lại.

Bình thường tôi không thích hút thuốc lá. Nghề này của tôi yêu cầu đối diện với màn hình máy tính suốt ngày, rất dễ sinh ấm ức. Người hút thuốc lá nhiều lắm, số người đột tử cũng không ít. Do vậy nên Vương Chiêu mới ghét cách sống “trạch” của tôi.

Thật ra tôi không quá trạch, mỗi ngày đều đi làm tám tiếng, cuối tuần thỉnh thoảng ra ngoài ăn cơm. Chẳng qua là tôi thích ở nhà hưởng thụ thời gian nhàn hạ hơn so với ra ngoài thôi.

Có một điều mãi sau này khi nghe một hoạt náo viên “bà tám” tôi mới hiểu.

Nếu cậu thích một người, dù người đó ăn cứt cậu cũng thích. Còn nếu cậu không thích thì bất kể người đó làm gì cậu cũng thấy mình như đang gặm shit.

– Nghĩ gì thế? Ngậm thuốc mà không hút.

Biên Dã cắt đứt mạch nghĩ của tôi, lại gần châm thuốc cho tôi rồi nghiêng trở về. Tôi đáp:

– Đang nghĩ không biết mai có thể đi chơi vui vẻ không.

Biên Dã cười, anh gảy ngón tay cho tàn thuốc rơi xuống, nói:

– Hai anh mua nhiều đồ thế, không đi thì phí quá. Còn Hiểu Thần thì anh đừng lo, em ấy không thù dai đâu.

– Tôi nghĩ là anh phải tức giận khi tôi nói câu đó.

– Sự thật là do em ấy không cẩn thận mà, không lẽ còn trách anh hẹp hòi? Mà, tranh trong hộp… vẽ gì thế?

Tôi kể với anh, tôi bắt đầu vẽ từ đầu năm, giờ đã lui về hậu trường, nghiêm túc làm thầy dạy vẽ. Biên Dã hiếu kỳ hỏi tại sao tôi không tiếp tục làm họa sĩ. Tôi đáp, thị phi quá nhiều, hơn nữa cũng không ổn định, tốn rất nhiều thời gian, còn bị xem thường nữa.

Anh tặc lưỡi rồi nói rằng tôi ở ngoài bị xem thường, về nhà còn phải nhẫn nhịn, rằng nếu anh là tôi thì đã bỏ từ lâu rồi.

Tôi hiểu ý tứ trong đó, nhưng không đoán được thái độ của anh khi nói câu đó là gì. Đổi lại là người khác thì câu này có tính châm ngòi li gián gây xích mích, nhưng không hiểu sao tôi lại có cảm giác Biên Dã nói câu đó là vì bất bình thay tôi.

Một khi nói ra liền không ngừng được.

Tôi không giống Vương Chiêu, tôi không phải người ở đây, quan hệ giữa chúng tôi cũng không thể tiết lộ với bạn bè và gia đình. Về cơ bản thì mỗi khi có vấn đề tôi đều tự giải quyết, không thể thảo luận hay xin lời khuyên từ người khác. Giải quyết không được thì chỉ còn nước kìm nén lại. Mà kìm nén quá nhiều tất sẽ gặp sự cố.

Hình như Biên Dã nhận ra tôi có chuyện muốn nói, anh cười, lòng bàn tay trái hướng xuống dưới, năm ngón tay phải chụm lại trong lòng bàn tay trái, nói:

– Thay đổi đi. Giờ thì đi xuống thôi, nếu không Hiểu Thần và Vương Chiêu sẽ nghi ngờ chúng ta. Ngày mai còn có thời gian mà.

Sau khi trở về tôi vẫn rất hoang mang. Nghĩ thế nào cũng thấy lời cuối của Biên Dã là lạ, nghĩ sâu hơn sẽ thấy có chút ám muội. Tôi không biết hình dung cảm giác đó thế nào, chắc là do tôi mẫn cảm quá