Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 184



Lý Dục Thần mỉm cười: “Nhà họ Lâm thì có gia pháp của nhà họ Lâm, còn Lý Dục Thần tôi thì có quy tắc của mình!”

Lâm Thiền Minh không hề nói gì, chỉ gật đầu: “Mộng Đình, chúng ta đi thôi”.

Trong lòng Lâm Mộng Đình có chút lo lắng, nhưng bản thân cô cũng không rõ rốt cuộc là lo lắng cho an nguy của Lý Dục Thần hay là sợ anh sẽ xuống tay quá tàn nhẫn.

Cô len lén liếc mắt nhìn Lý Dục Thần: “Anh cẩn thận một chút”.

“Yên tâm đi, về nhà nhớ ngủ một giấc thật ngon vào! Muốn ăn đồ nướng thì nhắn tin cho tôi, chúng ta lại tới quán cũ”, Lý Dục Thần nói.

Lâm Mộng Đình hiểu ý anh, mỉm cười rồi đi theo Lâm Thiền Minh.

Nhìn bóng dáng của bọn họ biến mất ở giao lộ.

Lý Dục Thần mới nhìn về phía Lâm Thiếu Hằng.

“Mày tính làm gì?”

“Hình như tôi đã từng nói, nếu anh mà giở trò, tôi sẽ đánh gãy nốt cái chân kia của anh”.

“Mày… mày nói giở trò gì? Tao đã làm theo lời mày rồi”.

“Nhưng mà, anh đã gọi bố của anh tới, như thế không tính là giở trò sao? Hơn nữa, anh đối xử với Mộng Đình như vậy, cô ấy là vợ chưa cưới của tôi, anh đã nói rất nhiều lời không nên nói. Miệng anh hôi thối như vậy à! Nết tôi cũng kỳ, rất ghét loại người mồm miệng thúi hoắc như anh, tôi đang nghĩ cần dùng cách nào để chặn họng anh lại, tránh cho sau này anh lại làm người ta khó chịu”.

Lý Dục Thần nói rồi thì tiến từng bước từng bước về phía trước.

“Mày… mày đừng có mà qua đây!”, Lâm Thiếu Hằng sợ đến mức liên tục lui về phía sau.

Dương Tử Hoa lóe người, chắn bên cạnh Lâm Thiếu Hằng, lạnh lùng nhìn Lý Dục Thần.

“Họ Lý, đừng có mà khinh người quá đáng”. Lâm Lai Phong nói: “Nếu cậu dám đụng tới Thiếu Hằng lần nữa, tôi nhất định sẽ giết cậu. Đừng tưởng chú hai đến đây một chuyến thì tôi sẽ không dám làm gì cậu”.

Mắt của Hoàng Tam loé sáng.

Đây chính là ông lớn nhà họ Lâm.

Là nhân vật có tiếng tăm ở thành phố Hoà.

Anh ta đang rất muốn xem thử, rốt cuộc là ông lớn sừng sỏ của thành phố Hoà hay là vị thần có thể điều khiển sấm chớp này lợi hại hơn.

Lý Dục Thần khẽ cười nói: “Giết được tôi rồi hẵng nói”.

Lâm Lai Phong giờ phút này cũng đã vô cùng tức giận, chuyện trù tính cả nửa đời sắp thành, ông ta cũng sắp hết khổ ở nhà họ Lâm, thế mà lại bị thằng nhóc này phá hủy.

Trong lòng ông ta rất rõ, đêm nay ông ta không thể trở lại nhà họ Lâm.

Nếu như trở về, dù ông cụ Lâm có thiên vị nhà họ cỡ nào chăng nữa nhưng gia pháp của tổ tông truyền lại vô tình, ông ta không chịu nổi.

Cũng may, ông ta còn chừa cho mình đường lui.

Chỉ cần ông cụ không đuổi cùng giết tận, cho ông ta một khoảng thời gian để dưỡng sức thì ông ta có thể đợi thời trở lại.

“Là tự mày tìm chết!”

Lâm Lai Phong đổ hết oán hận của bản thân lên Lý Dục Thần.

“Tử Hoa, giết nó!”