Cấp Trên Bí Ẩn Của Tôi

Chương 1



Hôm nay là ngày thứ nhất sau khi Tuyết Nguyệt tốt nghiệp đại học của mình sau 4 năm của mình.

Tuyết Nguyệt chỉ hoàn thành 3 cấp học phổ thông trong khoảng 16 năm mà thôi.

Tuyết Nguyệt là người vô cùng thông minh chẳng có gì Tuyết Nguyệt không làm được cả.

Hôm nay Tuyết Nguyệt dậy từ sớm và bắt đầu đi tìm kiếm việc làm cho mình, Tuyết Nguyệt vào phòng tắm đánh răng tắm sau đó là xuống nhà.

Tuyết Nguyệt thắc mắc rằng hôm nay không biết mẹ lại nấu những món gì cho Tuyết Nguyệt đây.

Nghĩ đến đó thôi Tuyết Nguyệt liền vui mừng sung sướng mà chạy nhanh xuống dưới nhà của mình.

" Mẹ ơi, hôm nay mẹ nấu những món gì vậy "

Tuyết Nguyệt nũng nịu chạy đến gần một người phụ nữ đã có phần lớn tuổi mà ôm.

" Nguyệt Nguyệt con dậy rồi đó sao, mau lại bàn ngồi lát đi mẹ sắp xong rồi "

Tuyết Nguyệt mặc cho người phụ nữ đó nói mà vẫn nũng nịu ôm lấy người phụ nữ đó.

Người phụ nữ dịu dàng này chính là mẹ của Tuyết Nguyệt, bà ấy tên là Liên Kiều.

" Nguyệt Nguyệt con nghe mẹ nói gì không đó? "

" Dạ con nghe mà mẹ "

" Nghe thì con mau buông mẹ ra lại bạn ngồi đi ôm mẹ miết vậy mẹ làm sao làm đồ ăn đây "

Liên Kiều bất lực với đứa con gái đang đu bám mình như sam.

" Nguyệt Nguyệt con mà không nghe lời mẹ liền cắt bánh ngọt của con đấy "

Liên Kiều thấy mãi chẳng thấy con sam này buông ra liền buông lời đe dọa, quả nhiên lời đe dọa này có hiệu quả.

" Mẹ Nguyệt Nguyệt biết rồi mẹ đừng cắt bánh của Nguyệt Nguyệt nha mẹ "

Tuyết Nguyệt liền đưa ánh mắt cún con mà nhìn Liên Kiều và tất nhiên Liên Kiều thấy ánh mắt đó của Tuyết Nguyệt mà đành bỏ qua cho Tuyết Nguyệt.

" Được rồi con mau ngồi vào bàn ngoan ngoãn chờ đi "

Liên Kiều nhìn Tuyết Nguyệt mà cười bất lực dịu giọng bảo Tuyết Nguyệt.

" Dạ mẹ "

Tuyết Nguyệt nghe lời Liên Kiều mà chạy lon ton lại bàn ngồi ngay ngắn chờ.

Tuyết Nguyệt nhìn tấm lưng của Liên Kiều mà cảm thấy xót cho bà, bởi vì Liên Kiều đã một mình chăm sóc Tuyết Nguyệt từ nhỏ.

Một mình bà tần tảo để nuôi Tuyết Nguyệt học hành thành tài như ngày hôm nay, ba Tuyết Nguyệt đã mất khi Tuyết Nguyệt vừa lên 6 tuổi.

Khi đó Tuyết Nguyệt chẳng biết gì cả và rất ngây thơ, Tuyết Nguyệt thấy ba mình nằm yên bất động mà cứ mãi gọi ba.

Liên Kiều thấy cảnh như vậy mà kiềm không được nước mắt, Tuyết Nguyệt lâu lâu lại nói Liên Kiều là nhớ ba và muốn được gặp ba.

Liên Kiều nghe những lời đó mà lòng đau như cắt bà cắn răng nói nhỏ nhẹ với Tuyết Nguyệt rằng: " Ba con hiện tại đi làm ăn xa rồi không thể nào về thăm hai mẹ con mình được "

Tuyết Nguyệt lúc nhỏ nghe những lời đó thì cũng tin và cứ vậy Tuyết Nguyệt lớn lên sau khi Tuyết Nguyệt đủ nhận thức được mới biết ba mình đã mất rồi.

Lúc đó Tuyết Nguyệt như sụp đổ khóc cả ngày và nhốt mình trong phòng làm cho Liên Kiều rất lo lắng.

Bà lo cho con gái nhỏ của mình vì đau lòng không chấp nhận được sự thật mà làm tổn thương đến thân thể.

Liên Kiều đứng trước cửa phòng Tuyết Nguyệt mà khuyên bảo hết lời, may mà sau đó Tuyết Nguyệt suy nghĩ lại và mở cửa ra.

Liên Kiều thấy con gái mình đã chịu mở cửa mà ôm lấy Tuyết Nguyệt an ủi và cả hai mẹ con đều ôm nhau khóc rất nhiều.

Sau đó hai mẹ cũng gạt đi sự đau buồn mà sống tiếp cuộc sống phía trước và sống luôn phần của người đã khuất.

Cũng bởi vì đó mà Tuyết Nguyệt thương Liên Kiều rất nhiều vì cả một đời bà đã hy sinh quá nhiều cho mình.

" Nguyệt Nguyệt con làm gì thẩn thờ vậy con? "

Liên Kiều đặt bát đồ ăn xuống mà thấy Tuyết Nguyệt vẫn không có chút động tĩnh bà liền lo lắng hỏi.

" Dạ không có gì đâu mẹ con chỉ suy nghĩ linh tinh thôi nên mẹ đừng lo "

Liên Kiều nhìn Tuyết Nguyệt mà khẽ giọng nói.

" Có chuyện gì cứ nói cho mẹ nghe đừng để trong lòng sẽ khiến con khó chịu đấy "

" Dạ con nhớ rồi mẹ, thôi ăn thôi mẹ con đói rồi "

Tuyết Nguyệt khẽ mỉm cười mà nói cho Liên Kiều bớt lo lắng và bắt đầu buổi ăn sáng như mọi ngày.

Sau khi ăn xong Tuyết Nguyệt liền chào Liên Kiều rồi đi ra khỏi nhà.

Trên con đường là hai hàng cây xanh cao lớn đang vươn ra che bớt nắng khiến tâm trạng của Tuyết Nguyệt rất thoải mái.

Tuyết Nguyệt đang hưởng thụ sự thoải mái yên tĩnh đó thì lại có âm thanh của điện thoại làm phá vỡ sự yên tĩnh.

" Alo "

" Nguyệt Nguyệt bây giờ mày đang đâu vậy? "

" Là An An sao? Hiện tại tao đang trên đường đi kiếm việc làm, mày có chuyện gì sao? "

" Bộ có chuyện gì tao mới được kiếm mày sao? "

" Không có "

" Thôi bỏ qua chuyện đó đi mày đến quán cà phê gần chỗ tao làm việc đi tao đang ngồi ở đó "

" Được tao tới ngay "

" Nhanh nhanh đó nha "

" Ừm tao nhớ rồi "