Cấp Trên Bí Ẩn Của Tôi

Chương 24



" Cô trả lời đi chứ? Cô thấy được tôi sao? "

Chàng trai đó liền đưa bàn tay bị gãy trở thành hình thù kì dị lên định đặt lên vai Tuyết Nguyệt.

" Tại sao cô không nói gì hả? Con đàn bà chết tiệt mày cũng giống như con đ* kia mà thôi "

Chàng trai đó hỏi mãi mà chẳng thấy Tuyết Nguyệt trả lời liền tức giận mà rít lên từng chữ.

Chàng trai đó áp sát gương mặt mình với Tuyết Nguyệt, nó gần đến độ Tuyết Nguyệt ngửi thấy mùi tử khí và mùi máu hai thứ đó trộn lẫn lại khiến Tuyết Nguyệt chỉ muốn nôn ngay thôi.

" Con đ* kh.ố.n n.ạ.n mày với con nhỏ kia cũng như nhau mà thôi, mày cũng đừng hòng sống sót "

Chàng trai đó dùng hai bàn tay móng dài, thịt thì đang rớt xuống từng mảng đó đưa vào cổ Tuyết Nguyệt, khiến Tuyết Nguyệt khó thở và gượng mặt sợ hãi nhìn chàng trai đó.

" Tại sao? Tại sao chúng mày lại đối xử với tao như vậy hả? Mày phải chết, phải chết "

Chàng trai rít lên từng tiếng sau đó lại hét lớn lên khiến tai của Tuyết Nguyệt như ù đi và muốn điếc vậy. Rồi Tuyết Nguyệt nói bằng giọng như sắp tắt thở.

" T-Tôi chẳng có làm gì anh cả...anh có điều gì còn uất ức thì...c-cứ nói tôi nghe, l-làm ơn...đừng giết tôi "

Gương mặt với những đường nét sắc sảo và xinh đẹp của Tuyết Nguyệt đang dần trắng bệt đi. Chàng trai đó tức giận rồi quát thẳng vào mặt Tuyết Nguyệt.

" Mày đừng có giả nhân giả nghĩa, mày cũng như những con đàn bà ngoài kia điều kh.ố.n n.ạ.n và điểu cán như nhau mà thôi "

Chàng trai đó càng nói thì càng dùng lực siết chặt cổ của Tuyết Nguyệt. Tuyết Nguyệt nghĩ mình sắp chết đến nơi thì...

" Nguyệt Nguyệt mày sao vậy? Đừng làm tao sợ mà "

Hạ An vừa ngồi vào xe đã thấy gương mặt Tuyết Nguyệt trắng bệt mắt trợn lên toàn lòng trắng mà lo lắng gọi Tuyết Nguyệt.

" Nguyệt Nguyệt mau tỉnh lại đi Nguyệt Nguyệt, đừng làm tao sợ mà "

Tuyết Nguyệt nghe được tiếng gọi của Hạ An liền trở lại bình thường, nhìn quanh thì không thấy chàng trai đó đâu nữa.

Tuyết Nguyệt liền thở vào nhẹ nhõm rồi nhìn sang Hạ An, thấy cô bạn thân mình đã rơi lệ mà khẽ xót.

" Tao không sao, chỉ còn sợ cảnh lúc ở tập đoàn nên vậy thôi "

Tuyết Nguyệt biết Hạ An đang vô cùng lo lắng cho mình nên trấn an cô bạn thân của mình. Tuyết Nguyệt cũng biết Hạ An sợ ma hơn Tuyết Nguyệt, nên Tuyết Nguyệt quyết định không nói những chuyện vừa nãy chỉ sợ nói sẽ làm Hạ An sợ mà thôi.

" Mày thật sự không sao chứ? Lúc nãy mày làm tao lo lắm đó " Kiểm tra khắp người Tuyết Nguyệt.

" Tao thật sự không sao đâu này yên tâm đi " Khẽ cười rồi ra sức trấn an Hạ An cũng như bản thân Tuyết Nguyệt.

" Có gì phải nói biết tao ngay đó, tao đưa mày về tận nhà "

" Được phiền mày rồi "

" Có gì đâu, mày là bạn thân tao mà "

Nói rồi Hạ An nhấn ga rồi lái xe chạy đi mất. Hạ An đưa Tuyết Nguyệt về tận cổng nhà và dặn dò vài thứ.

" Nè, mày mau đem vào nhà hâm lại rồi ăn có chuyện gì thì gọi tao nghe không? "

Tuyết Nguyệt nhìn Hạ An mà mỉm cười.

" Tao biết rồi, mày cứ như người yêu tao không bằng ý "

" Mày chịu thì tao cũng yêu mày lâu rồi cơ " Hạ An mỉm cười trêu lại.

" Con này, thôi về cẩn thận tao vào nhà đây "

" Ừm gặp mày sao "

" Ừm.. tạm biệt mày " Tuyết Nguyệt nói xong mở cổng nhà đi vào khóa lại rồi đi vào bên trong nhà.

Hạ An nhìn bóng lưng của cô bạn thân mình đi khuất vào nhà mới yên tâm lái xe chạy đi.

...Cạch...

" Thưa mẹ con mới về " Tháo giày rồi mang dép trong nhà vào.

" Con về rồi sao Nguyệt Nguyệt, con đã ăn gì chưa? Đói không mẹ nấu cho con ăn "

Tuyết Nguyệt bất lực nhìn Liên Kiều đang hỏi mình tấp nập.

" Lúc nãy Hạ An rước con có mua đồ ăn này, mẹ vào ăn cùng con đi " Đi vào bếp.

" ôi trời, con bé rước con sao? "

" Dạ đúng rồi mẹ " Đang hâm lại đồ ăn.

" Để mẹ lấy sữa cho con "

Tuyết Nguyệt nghe thế liền quay lại nhìn Liên Kiều bằng cặp mắt thắc mắc.

" Là anh hai con mang về đó "

Tuyết Nguyệt nghe Liên Kiều nói xong liền mở to mắt ngạc nhiên.

" Anh hai? Anh hai về hả mẹ? "

Tuyết Nguyệt mừng rỡ liền quay lại khiến tay động phải nồi canh đang được hâm.

" Ui da đau quá "

" Cái con bé này, phải cẩn thận chứ! " Đi lại thổi thổi chỗ bị bỏng cho Tuyết Nguyệt.

Rồi bỗng Tuyết Nguyệt nghe được một giọng của con trai khá trầm vang lên.

" Nhóc con, em vẫn như hồi bé nhỉ? Điều hậu đậu như trước "

Tuyết Nguyệt nghe vậy liền quay ngoắt sang hướng có giọng nói thì thấy có một người từ lầu đi xuống rồi Tuyết Nguyệt mừng rỡ cất giọng gọi.

" Anh hai " Chạy lại ôm lấy người con trai đó