Cắt Sóng

Chương 65



"Cho thằng bé trong đội mượn điện thoại đánh game," Du Vũ càng nghĩ càng giận, "Thằng quỷ này đúng gấu luôn, bao nhiêu cái acc bị nó phá cho khóa hết."

Tô Liệu bật cười nói đã biết không phải em từ lúc cậu ta nhắn mấy thứ lượn sóng ~ rồi.

Du Vũ rầu rĩ không vui mà "Ừ" một tiếng: "Nó nghĩ anh là mẹ em, sợ vãi đái."

Tô Liệu không nhịn được phá lên cười.

Du Vũ không nói nữa. Kể từ chuyện Stanford offer, cả hai không bận học thì cũng bận huấn luyện, cho đến khi cậu bay đến cao nguyên, hai người vẫn chưa có cơ hội gặp nhau nói chuyện cho rõ. Du Vũ che giấu tâm sự, ngột ngạt đến sắp hóa thành đá tảng.

Tô Liệu im lặng một lát, chủ động hỏi: "Có tiện gọi video không?"

Trái tim Du Vũ đột nhiên đập nhanh hơn —— chứng say độ cao của cậu mấy hôm nay đã cải thiện nhiều, sao lại bắt đầu —— Hầu kết Du Vũ lăn một vòng, lẩm bẩm như giận hờn: "Để làm gì?"

Tô Liệu thấp giọng nở nụ cười, hơi thở va vào ống nghe, nhẹ nhàng rung động: "Muốn nhìn em một chút."

Du Vũ định đả kích người ta thêm đôi ba câu, nhưng ngón tay rất không có tiền đồ bấm gọi video. Không lâu sau, trên màn hình hiện lên khuôn mặt Tô Liệu. Anh đang nằm trên giường, Du Vũ có thể nhìn rõ họa tiết ngôi sao trên tấm ga của đối phương. Có lẽ do vấn đề góc độ, Tô Liệu trong khung hình lại chẳng giống Tô Liệu chút nào.

Nếu như Tô Liệu thật sự xuất ngoại... phải chăng họ chỉ có thể trò chuyện như thế này?

Du Vũ nhìn màn hình điện thoại, cảm thấy trong lòng ngứa ngáy kinh khủng, như thể không có gì là đủ, rất muốn kéo Tô Liệu ra khỏi cái khung chữ nhật bằng lòng bàn tay này, tốt nhất là có thể ôm anh một xíu. Ừm, ôm một xíu thôi cũng tốt rồi.

Tô Liệu tò mò nhìn cậu: "Trên tai em đeo gì vậy?"

"À, là một thiết bị theo dõi." Du Vũ nhanh chóng thuật lại dự án thần kinh trung ương của Đào Trạch Ba.

"Đáng lẽ chỉ mang khi huấn luyện thôi." Cậu sờ tai, hơi nhíu mày, "Nhưng anh Đào xem em như chuột bạch, một mực bắt đeo, nói là để theo dõi 24/24."

"Là do mắt anh hay do dạo này em gầy đi vậy?" Tô Liệu nhíu mày, "Trông có vẻ rất mệt."

Du Vũ đột nhiên có chút chột dạ, qua quýt trả lời: "Lúc mới đến bị chứng say độ cao, bây giờ đã ổn rồi." Trạng thái lúc trước quá tệ, Du Vũ không dám nói với mẹ, tất nhiên cũng không kể cho Tô Liệu. Dù có nói ra thì cũng không suy chuyển được gì, hà cớ gì phải khiến mọi người lo lắng thêm?

Tô Liệu đăm đăm nhìn thẳng vào màn hình, im lặng quan sát quầng thâm đến "bộ lọc làm đẹp" cũng không che được của Du Vũ, hiển nhiên không tin lời đối phương: "Có chuyện gì vui ở trại tập huấn không kể cho anh với nào."

Câu hỏi này khiến Du Vũ trở tay không kịp. Cậu khẽ hé môi, vắt óc nửa buổi vẫn không moi ra được chuyện gì vui vẻ. Tô Liệu lập tức lộ ra vẻ mặt "anh biết ngay": "Vừa bắt đầu gọi video, anh đã thấy em không vui vẻ mấy."

Du Vũ càng chột dạ, nhỏ giọng giọng lầu bầu: "... Rõ ràng như vậy à."

Tô Liệu nằm ở trên giường, với tay lấy con gấu bông cá voi sát thủ. Anh tựa cằm lên đỉnh đầu nó, chỉnh tư thế thoải mái một chút: "Kể cho anh nhé."

"Lão Diêm nói lượng hồng cầu của em hơi thấp..." Du Vũ vốn không muốn nói, nhưng giống như đang mở một miệng túi vậy, khi từng hạt đậu đã đổ ào ra ngoài, tiếng lạch tạch sẽ liên tục vang lên không ngừng được. Cứ thế nói ra hết, Du Vũ chợt cảm thấy những thứ tích tụ trong lồng ngực đều tiêu tan, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.

Cách nghìn núi muôn sông, Tô Liệu cũng không biết phải an ủi cậu thế nào: "Người xưa nói tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường. Thiếu hồng cầu cũng chưa hẳn là chuyện xấu."

"Đối vận động viên mà nói, sao có thể không phải chuyện xấu chứ!"

Tô Liệu suy nghĩ hồi lâu mới nghẹn ra một câu: "Nghĩ tích cực một chút, xuất phát điểm của em thấp thì không gian tiến bộ chắc chắn sẽ lớn hơn người khác!"

Du Vũ: "..." Anh đúng là biết cách dỗ dành người khác.

Tô Liệu thử thay đổi đề tài: "Mà này, chỗ em ở là cao nguyên, chắc phong cảnh đồ cũng đẹp lắm nhỉ? Phong ca nói đợi chúng ta tốt nghiệp, sẽ tổ chức cho cả đội bơi đi du lịch ở phía Tây Nam."

Du Vũ ngạc nhiên, gật đầu, nói bên ngoài toàn là đồi và núi. Nếu không phải Tô Liệu nhắc đến, chắc Du Vũ cũng chẳng còn hơi sức đâu mà màng đến chuyện này. Ngày đầu tiên chạy bộ trên núi, phong cảnh có vẻ thật sự rất đẹp, nhưng khi đó cậu nôn thốc nôn tháo, nào còn tâm trạng thưởng thức, sau này lại bận giằng co giữa tập luyện và chứng say độ cao, thậm chí cứ rời khỏi bể bơi thì cậu chẳng buồn nhúc nhích nữa.

"Anh muốn xem." Tô Liệu cười nói, "Em có thể cho anh coi trực tiếp không?"

"Chờ!"

Du Vũ bật dậy, cầm theo điện thoại chạy một mạch lên tầng thượng kí túc xá. Trên sân thượng có một chiếc thang sắt rỉ sét nhỏ dẫn thẳng lên ngói, tầm nhìn vô cùng tốt. Đáng tiếc hôm nay trời âm u, chỉ có thể nhìn thấy căn cứ huấn luyện nằm trong một thị trấn nhỏ và vài ngọn núi đẹp đẽ ẩn mình trong đám mây phía xa.

Gió trên cao nguyên không nhỏ, thổi bay tóc mái Du Vũ khiến cậu phải nheo mắt lại. Cậu đổi chiều camera, xoay điện thoại một vòng, cuối cùng chỉ sang một chỗ: "Tiếc ghê, đáng ra có thể nhìn thấy một ngọn núi to lắm."

Tên của ngọn núi đó cực kỳ khó phát âm, Du Vũ đành chịu thua. Tuy nó không phải là một danh lam thắng cảnh nổi tiếng, nhưng cao chót vót, trên đỉnh núi còn có tuyết bao phủ, khi mặt trời chiếu sáng trên đó rất đẹp.

Du Vũ tìm một chỗ khuất gió trên sân thượng, cùng người nào đó tán gẫu một hồi: "Còn anh thì sao? Gần đây anh thế nào?"

Cuộc sống của học sinh cuối cấp không có gì mới mẻ, Tô Liệu ngoại trừ giải đề thì cũng là làm đề: "Thế để anh chia sẻ chuyện vui nhất gần đây. Thi tháng lần này, cuối cùng anh đã quay về 20 vị trí đầu khối."

Nghỉ học mấy tháng, đây là tin vui nhất từ sau cuộc phẫu thuật.

Du Vũ chẳng hề kinh ngạc nhướng mày, không mặn không nhạt khen "Anh Liệu giỏi nhất", nhưng trong lòng vẫn nghĩ đến offer nước ngoài của anh. Du Vũ không dám hỏi, trái lại Tô Liệu bỗng chủ động đề cập tới: "Mới hôm trước anh còn rối rắm lắm, nhưng bây giờ anh cảm thấy sẵn sàng thi đại học rồi, chắc chắn sẽ thi tốt."

"Anh hạ quyết tâm rồi?" Du Vũ sững sờ, "Anh thực sự muốn thi đại học à?"

Tô Liệu không nói gì, bỗng không kìm được cười khẽ: "Thật ra anh đã nghĩ kĩ từ lâu. Anh vốn không có ý định đi du học. Vả lại nhìn anh đâu có giống kẻ ngốc, nếu muốn du học còn lãng phí nhiều thời gian ôn tập thế làm gì?"

Du Vũ kinh ngạc mở to hai mắt, đến khi hoàn hồn mới cả giận nói: "Vậy mà không nói sớm!"

Đuôi mắt Tô Liệu cong lên, nụ cười xấu xa treo trên mặt: "...Cứ tưởng được nghe em nói em không nỡ cơ. Thôi, cá voi sát thủ nhà mình chả có lương tâm gì hết, nói bỏ là bỏ."

Du Vũ bị chọc ghẹo đến mức oan ức, càng thêm nóng vội: "Em —— Em không phải! Em chỉ không muốn —— anh vì bất kì ai —— cho dù là vì em đi chăng nữa —— để đưa ra quyết định quan trọng như vậy!"

"Cũng giống như anh không nên vì ba mình mà theo học vật lý. Anh cũng hiểu mà." Du Vũ dịu giọng, "Không chỉ có ba anh, anh không cần đưa ra quyết định vì bất kì người nào cả!"

"Quan trọng nhất vẫn là —— anh muốn làm gì." Du Vũ liếm môi, nhỏ giọng nói, "Bất kể anh có muốn đi hay không, dù em có không nỡ thì vẫn sẽ ủng hộ."

Tô Liệu thong thả nhướn mày: "Ồ? Vậy là không nỡ thật?"

Du Vũ định phản bác, rồi lại không biết nói gì bèn quăng cho Tô Liệu ánh mắt ghét bỏ: "Cút đi, nghĩ xong rồi mà không nói với người ta!"

Tô Liệu thu lại ý cười, nghiêm túc nói: "Đây là ý muốn của anh. Anh đã nghĩ kĩ rồi, cũng tìm hiểu một ít tài liệu."

"Suốt khoảng thời gian hậu phẫu thuật, anh luôn suy nghĩ xem mình là ai, muốn làm gì và muốn trở thành người như thế nào. Anh tìm hiểu về chương trình học chính quy ở nước ngoài, thấy nhận thức giáo dục của họ là Liberal Education, mà Liberal còn có nghĩa là tự do." Tô Liệu dừng lại, "Anh bắt đầu nhận ra ý nghĩa của giáo dục nằm ở việc trao quyền cho mọi người để không còn ai bị 'bắt cóc' cuộc sống."

"Khi còn bé không biết trời cao đất rộng, luôn cảm thấy mình sinh ra đã khiếm khuyết, đến sau này trưởng thành thì nghĩ mình cũng như bao người bình thường, bởi vì anh đủ cố gắng --- cố gắng vận động, cố gắng bồi bổ ---- cố gắng sống. Nhưng sau cuộc phẫu thuật này, anh nhận ra thứ đã cứu anh không phải là nỗ lực hay may mắn gì cả, mà là y học hiện đại."

"Cảm giác này lạ lắm, không biết nên nói cho em hiểu thế nào." Tô Liệu suy nghĩ một chút, hiếm khi có chút ngượng ngùng: "Như thể anh nhận được ngọn đuốc từ tay người đi trước mới có cuộc sống hiện tại, cho nên anh thực sự hy vọng có thể truyền ngọn đuốc và giúp đỡ nhiều người hơn nữa. Vì vậy, anh hạ quyết tâm muốn đậu đại học chính quy ngành y lâm sàng."

"Nhưng du học không phải là sự lựa chọn tốt nhất trong nghiên cứu lâm sàng." Tô Liệu giải thích, "Anh đã tìm đọc rất nhiều tài liệu, không có chương trình y khoa chính quy tại các trường đại học Mỹ, thay vào đó là một chương trình tên pre-med. Nó không phải là một chuyên ngành, sinh viên cần phải chọn một ngành khác làm tiền đề cho ngành y. Sau khi tốt nghiệp, hầu hết sinh viên sẽ chọn làm nghiên cứu y học, hoặc thực tập trong bệnh viện để tiếp tục học lên trường y trong bốn năm kế tiếp, chưa kể còn chương trình đào tạo nội trú dài đằng đẵng —— nói cách khác, nếu anh chọn ra nước ngoài để học y lâm sàng, ít nhất không thể về nước trong mười mấy năm tới.

(*) Ok theo như mình tìm trên mạng, sinh viên học Y ở Mỹ phải trải qua 3 giai đoạn: Pre-med (4 năm đại học), trường y khoa, trường nội trú chuyên khoa. Ý Tô Liệu có thể là qua học đại học ở Mỹ tức là đang pre-med chứ chưa được vào chuyên ngành ngay (?) Mình không rõ lắm, cũng không diễn giải đoạn này cho mượt được, có gì sai sót thì cmt giùm mình nha

(*) Thông tin thêm là pre-med không đào tạo ngành Y mà tập trung vào các môn khoa học đại cương bao gồm: sinh học, hóa học, hóa học hữu cơ, vật lý cho một số lĩnh vực khoa học cơ bản. Sau khi tốt nghiệp sẽ được cấp bằng B.S hoặc B.A, hai bằng này là điều kiện để đậu trường y. Tìm hiểu thêm trên google he

"Ngay cả khi anh về nước, nền tảng và kinh nghiệm làm việc của anh có thể không phù hợp với Trung Quốc. Đây là một vấn đề thực tế." Tô Liệu nói, "Không phải chọn chuyên ngành hay trường học mà là chọn cuộc sống của mình. Cho nên anh quyết định tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, nhất định vẫn có cơ hội ra nước ngoài trao đổi ở giai đoạn nghiên cứu sinh."

Du Vũ nghe Tô Liệu nói rất có cơ sở, có vẻ cũng hiểu được, liên tục gật gù. Rốt cuộc cũng bỏ được tảng đá trong lòng xuống, khóe miệng cậu cong thành vòng cung: "Chỉ cần là quyết định mà anh muốn thực hiện, vậy thì cứ làm thôi."

"Hứa rồi nhé, hẹn gặp ở Bắc Kinh."

Du Vũ nở nụ cười: "Được, hẹn ở Bắc Kinh."

Không biết từ lúc nào hai người nấu cháo điện thoại đến mức điện thoại Du Vũ nóng lên, thấy trời nhá nhem tối, Du Vũ mới ngắt video.

Buổi tối hôm đó, Đào Trạch Ba ôm ipad đến tìm Du Vũ: "Tiểu Vũ à, xế chiều hôm nay em làm gì đấy?"

Du Vũ không hiểu ra sao: "Hả? Em học bài."

Đào Trạch Ba đầy bụng nghi ngờ, quan sát cậu thật kĩ.

"Là thế này," Đào Trạch Ba lật màn hình ipad lên, "Chẳng phải thần kinh trung ương của em đang quá tải sao? Vậy mà chiều nay đã giảm không ít, bây giờ duy trì ở mức bình thường nên anh mới muốn hỏi chiều nay em làm gì."

Du Vũ: "......" Ba cái đồ quỷ này cũng nhạy phết.

"Mặc kệ em làm gì, cứ phát huy nhiều vào." Đào Trạch Ba hào hứng nói, chợt quay sang thấy Trình Triết Phàm bèn đổi giọng la rầy, "Em —— không được tập thêm vào chủ nhật nữa! Trước đây chỉ số thần kinh trung ương của em đã đạt giới hạn, bây giờ còn tập luyện nhiều nên đã vượt xa ngưỡng quá tải rồi!"

Trình Triết Phàm ngờ vực nhìn chằm chằm vào màn hình ipad.

*

Sáng sớm thứ hai, trước khi chuông báo thức reo lên, đồng hồ sinh học đã khiến Du Vũ mở mắt. Thứ đầu tiên cậu nhìn thấy là ánh nắng vàng lấp lánh xuyên qua khe hở trên rèm cửa —— mặt trời vừa ló dạng! Du Vũ tỉnh cả ngủ, thừa dịp bạn cùng phòng còn hôn mê bất tỉnh, cậu đứng dậy lẻn lên sân thượng.

Tô Liệu bị lời mời gọi video của Du Vũ đánh thức.

Điện thoại vừa kết nối. Tô Liệu đã gào ầm lên: "Đệt sớm vậy mà cưng đã gọi hồn anh, hôm qua anh làm bài đến hai giờ sáng đấy!"

Du Vũ mặc kệ gió thổi "phần phật", reo lên: "Anh nhìn này!"

Cậu hướng máy ảnh về phía dãy núi phía xa, đỉnh núi tuyết hùng vĩ vén màn giữa mây, bình minh rọi nắng vào đỉnh núi trắng như tuyết, như được dát một lớp vàng kim nóng rực, dần dần ngả từ đỏ sang vàng ấm.

"Chào buổi sáng, cho anh thấy một chuyện vui vẻ!"

Đó là một ngày mới.

____^_^____

Editor: Theo ba cái kinh nghiệm iu đương không đáng tin của mình thì mình thấy hai đứa bằng tuổi mà xưng anh - em cũng hong có ngượng mồm lắm, cộng thêm ý kiến số đông thì thấy sến sến kiểu anh - em cũng dzui nên mình lại quyết định đổi sang anh - em. Mong mng hãy tha thứ cho người con gái bị dính lời nguyền này hí hí