Cậu Ấy Chạm Nhẹ Tay Tôi

Chương 1: Mong cậu vô lo



Dịch: Kình Lạc

Beta: Nơ

Buổi chiều ngày 4 tháng 9 năm 2010.

Bạch Y ngồi trước bàn học làm bài tập cuối tuần nhưng không quá tập trung.

Mỗi khi làm được vài câu hỏi, cô lại không kìm lòng được mà cầm phiếu điểm ở bên cạnh lên xem.

Hàng thứ hai được cô lấy bút dạ xanh huỳnh quang đánh dấu vào, vô cùng rõ ràng.

Bạch Y, thứ tự trong lớp: 2, thứ tự trong khối: 48.

Bạch Y cong môi cười rộ lên, một tia sáng nhỏ loé lên trong đôi mắt nai xinh đẹp của cô.

Kể từ sau nửa cuối năm lớp 10 phân khối thành lớp tự nhiên và lớp xã hội, mặc dù thành tích của cô vẫn ổn định trong top 5 nhưng chưa bao giờ đứng được trong top 2 của lớp.

Đây là lần đầu tiên.

Cũng là lần lần đầu tiên cô lọt vào top 50 của khối.

Nguyên nhân cô vui vẻ như vậy không chỉ là vì lần này cô thi tốt.

Mà còn vì ba mẹ đã đồng ý với cô, chỉ cần cô có thể lọt vào trong top 2 của lớp, họ sẽ mua ván trượt mới cho cô, đồng thời cũng cho phép cô thỉnh thoảng chơi ván trượt để thả lỏng tâm trạng.

Bạch Y nghĩ đến việc mình sắp có ván trượt mới thì khoé miệng lại bất giác hơi nhếch lên.

Rất lâu rồi cô không động vào ván trượt.

Cái ván trượt trước lúc Bạch Y lên lớp 9 đã bị mẹ cô tự ý mang đi tặng cho người khác, kể từ đó cô cũng không chơi ván trượt nữa.

Bởi vì ba mẹ không cho phép.

Bọn họ cảm thấy cô chơi ván trượt sẽ không để ý đến học hành.

Nhưng cũng chỉ là họ cảm thấy vậy.

Đúng lúc này cô nghe thấy ở cửa có tiếng động.

Bạch Y lập tức đứng dậy rồi cầm lấy phiếu điểm đi ra ngoài phòng ngủ, chạy thẳng xuống lầu.

Y Quân Uyển đổi giày xong, bà nhấn chai khử trùng ở trên tủ chỗ huyền quan để lấy chất khử trùng ra tay, xoa hai tay vào nhau rồi đi về phía phòng khách.

Bạch Y nhìn mẹ có vẻ mệt mỏi, cô ân cần hỏi: "Mẹ ăn cơm trưa chưa ạ?"

Giọng nói của Y Quân Uyển lộ ra vẻ uể oải, bà trả lời cô: "Chưa ăn."

Bạch Y tiện tay để phiếu điểm trên sô pha sau đó bước nhanh về phòng bếp, cô hiểu việc hỏi: "Vậy con làm cho mẹ bát mì nha."

"Cảm ơn bé cưng." Giọng nói của Y Quân Uyển mang theo sự vui vẻ.

Lúc Bạch Y buộc tạp dề cô lại hỏi: "Ba đâu mẹ? Vẫn còn làm phẫu thuật sao?"

Lúc này Y Quân Uyển đã ngồi trên sô pha.

Nghe được lời nói của Bạch Y, bà nhắm mắt lại, từ trong cổ họng phát ra một tiếng "ừ" khe khẽ, sau đó chậm chạp nói: "Làm cho ba con một bát đi Nhất Nhất, ba con cũng sắp về rồi."

"Vâng." Bạch Y trả lời rồi đi vào phòng bếp, cuối cùng là đóng cửa lại.

Ba mẹ Bạch Y đều là bác sĩ.

Ba Bạch Tuấn Nghị là bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình nổi tiếng, mẹ Y Quân Uyển là bác sĩ khoa cấp cứu.

Bởi vì hai người họ bình thường đều bận tới nỗi không thấy bóng đâu nên rất nhiều lúc Bạch Y phải ở nhà một mình.

Cho nên từ bé cô đã rất tự lập, cũng rất hiểu chuyện, luôn cố gắng không để ba mẹ lo lắng cho mình.

Tự mình nấu cơm, tự mình ngủ, quần áo cũng tự mình giặt.

Làm bài tập không cần ba mẹ đốc thúc giám sát, mỗi lần đều chủ động hoàn thành sau đó đợi họ tới kiểm tra.

Cô chỉ có một lần phản nghịch duy nhất, có lẽ là năm lớp 9, bởi vì mẹ tự ý mang ván trượt cô yêu thích nhất tặng cho người khác mà cô đã cãi nhau một trận với họ, tuyên bố với họ cả đời này bản thân sẽ không từ bỏ chơi ván trượt.

Khi Bạch Y nấu mì xong, cửa nhà lại vang lên tiếng động.

Cô để hai quả trứng ốp la ra hai bát rồi mới cho mì vào, cuối cùng cẩn thận cầm một bát ra ngoài.

Bạch Tuấn Nghị vừa về đến nhà, ông còn đang lấy dịch khử trùng xoa tay, thấy thế liền lập tức đi tới đón lấy cái bát nóng trong tay con gái.

Bạch Y xoay người quay về phòng bếp cầm hai đôi đũa và một cái bát khác đi tới bên cạnh bàn ăn.

Cô đặt bát đũa xuống sau đó ngẩng lên gọi mẹ đang cúi đầu xem phiếu điểm của cô: "Mẹ ơi, ăn cơm thôi."

Y Quân Uyển cầm phiếu điểm của cô rồi đứng lên đi tới, lúc ngồi xuống còn cười nói: "Lần này thành tích thi của Nhất Nhất không tồi, đuổi kịp bạn học Ngô cùng lớp có thành tích luôn ổn định ở vị trí thứ hai rồi."

"Bạn học Ngô" trong miệng Y Quân Uyển là Ngô Văn Bân, người trở thành bạn cùng lớp với cô sau khi chia khối làm hai ban tự nhiên và xã hội.

Từ lúc bắt đầu chia lớp, lần nào Ngô Văn Bân thi cũng xếp vị trí thứ hai.

Cũng có vài lần Bạch Y thi được vào vị trí thứ ba, kém cậu ta vài điểm nhưng vẫn không thể nào vượt qua được.

Thật ra lần này cũng không hề vượt qua mà là xếp vị trí thứ hai cùng cậu ta.

Điểm tổng giống nhau, nhưng điểm các môn khác biệt.

Y Quân Uyển tỉ mỉ so sánh điểm các môn của Bạch Y và Ngô Văn Bân, sau đó nói: "Bạn học Ngô này hầu như không mất điểm ở môn hoá lý nhưng lại không giỏi tiếng Anh với ngữ văn. Nhất Nhất, tiếng Anh của con gần như đạt điểm tuyệt đối, môn hoá cũng không mất điểm nhiều, các môn khác không tệ, nếu như giỏi vật lý hơn chút thì có thể vượt qua nó."

Bạch Y mím môi, lập tức nở nụ cười yếu ớt: "Lần sau con sẽ cố gắng."

"Nếu không để mẹ đăng ký cho con một lớp học thêm lý?" Y Quân Uyển giương mắt nhìn về phía Bạch Y, dò hỏi.

"Có chỗ nào không biết con hỏi thầy cô với bạn bè là được, không cần phải tới lớp học thêm đâu ạ."

Bạch Y cũng không muốn thứ Bảy mà còn phải đi tới lớp học thêm gì đó.

Y Quân Uyển cân nhắc, bà nhìn phiếu điểm lần nữa rồi gật đầu nói: "Cũng được, vậy bình thường con cứ hỏi bạn học Ngô nhiều hơn, còn cả bạn học Chương đứng đầu lớp đầu khối nữa, điểm tổng của thằng bé này luôn trên bảy trăm, điểm lý hoá được tuyệt đối, không hiểu thì hỏi người ta nhiều vào."

Mì trong bát của Bạch Tuấn Nghị đã vơi một nửa mà bát của Y Quân Uyển vẫn đầy như cũ.

Bạch Y liên tục gật đầu, cô nhắc mẹ: "Mẹ ăn mì trước đi, nếu không ăn thì mì trương lên đấy."

"Đừng nhìn nữa, ăn đi." Bạch Tuấn Nghị nói xong, sau đó lấy phiếu điểm trong tay vợ mình, ông nhìn hàng được Bạch Y lấy bút nhớ huỳnh quang đánh dấu, giọng điệu bình tĩnh nói một câu: "Quả thật thi không tồi."

"Con muốn gì không? Lần này ba mẹ sẽ thưởng cho con." Bạch Tuấn Nghị nở nụ cười, ông hỏi Bạch Y.

Bạch Y cũng không giấu, cô nắm lấy cơ hội: "Ba mẹ, lúc trước hai người nói chỉ cần còn thi được vị trí thứ hai sẽ mua ván trượt cho con, hai người còn nhớ không?"

Bạch Tuấn Nghị sửng sốt, không lập tức nói chuyện.

Y Quân Uyển đang cúi đầu ăn cũng không nói gì.

Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh trầm lặng.

Qua chốc lát, Bạch Tuấn Nghị quay sang nhìn vợ mình rồi sau đó mới cười cười trả lời Bạch Y: "Nhớ chứ, ba mẹ đều nhớ rõ, Nhất Nhất muốn có ván trượt đúng không?"

Bạch Y gật đầu.

Bạch Tuấn Nghị còn chưa nói hết, Y Quân Uyển chợt lên tiếng: "Nhất Nhất, mẹ cảm thấy bây giờ con nên coi việc học là chính, chắc chắn ba mẹ sẽ mua ván trượt cho con nhưng không phải hiện tại, đợi sau khi con tốt nghiệp cấp ba lúc đấy mua ván trượt con muốn chơi bao lâu cũng được, con thấy được hay không? Mẹ đưa con tới trung tâm thương mại mua quần áo, buổi tối một nhà chúng ta cùng nhau ăn một bữa thịnh soạn..."

Những lời Y Quân Uyển nói sau đó Bạch Y đều không nghe vào.

Cô ngồi trước mặt bọn họ, hai tay đặt trên đùi đan vào nhau, đáy lòng từ từ nguội lạnh.

Từ nhỏ đến lớn lần nào cũng vậy, đồng ý mua cho cô nhưng chưa bao giờ thực hiện, mỗi lần đều dùng từ "về sau" để lảng tránh nói qua loa với cô.

Lúc đồng ý thì rất thoải mái nhưng tới khi thực hiện lời hứa lại khác, họ căn bản không thực hiện được yêu cầu cô nói ra trước đó.

Bạch Y rất tủi thân.

Những cái khác của cô đều có thể không tính đến, nhưng ván trượt là thứ mà cô yêu thích nhất, suốt những năm qua nó đều là môn vận động cô ưa thích. Thế mà họ muốn cướp đi quyền lợi chơi ván trượt của cô, thậm chí còn không cho cô có được chiếc ván trượt của chính mình.

"Con sẽ không để nó ảnh hưởng tới việc học." Bạch Y cắn đôi môi mềm mại, giọng điệu chắc chắn giống như cam đoan với họ: "Con tuyệt đối không để nó ảnh hưởng tới việc học đâu ạ."

Giọng điệu của Y Quân Uyển nghiêm túc, bà nói: "Nhất Nhất, mẹ là muốn tốt cho con, ở tuổi này con nên học hành chăm chỉ, những thứ khác không quan trọng."

"Hơn nữa lần này con cũng chỉ đồng hạng với bạn học Ngô mà thôi, mẹ biết chỉ số thông minh giữa người với người khác nhau, mẹ cũng không yêu cầu con phải đuổi kịp bạn học Chương nhiều lần đạt cả hai vị trí đầu, nhưng con có thực lực để vượt qua bạn học Ngô, lại cố gắng thêm nữa đi, con nỗ lực giữ chắc vị trí thứ hai là được."

Bạch Tuấn Nghị cũng hùa theo: "Nhất Nhất, mẹ con nói rất đúng, con cũng lớp 11 rồi, vậy cứ tập trung vào việc học trước, đợi thi đại học xong ba sẽ đưa con đi chọn ván trượt."

Bạch Y không nói thêm gì, cô cụp mắt xuống, tâm trạng suy sụp sau đó đứng dậy lên lầu quay về phòng.

Bạch Tuấn Nghị và Y Quân Uyển ăn qua loa rồi về phòng nghỉ ngơi.

Hai người đều liên tục phải làm việc trên bàn phẫu thuật, lúc này căn bản không còn sức để nghĩ tới thứ khác, đầu dính vào gối là chìm vào giấc ngủ say.

Bạch Y ở trong phòng nắm chặt chiếc bút, ép buộc bản thân phải tiếp tục làm bài. Nhưng bởi vì bị cảm xúc ảnh hưởng nên hiệu suất cực kỳ thấp.

Cuối cùng Bạch Y dứt khoát không làm nữa.

Tới hoàng hôn, ánh nắng chiều ngoài cửa sổ đã nhuộm hồng phía chân trời, ánh sáng màu cam chiếu nghiêng vào trong căn phòng, khoảng sáng trên bàn học từ từ thay đổi.

Bạch Y muốn ra ngoài hít thở không khí.

Cô mở tủ quần áo ra, tìm quần áo phù hợp để thay sau đó cầm điện thoại rồi đi xuống lầu.

Bạch Tuấn Nghị vừa mới thức dậy, đang uống nước ở phòng khách.

Nhìn thấy con gái ăn mặc chỉnh tề hình như muốn ra ngoài, Bạch Tuấn Nghị khàn giọng hỏi: "Nhất Nhất đi đâu thế?"

Bạch Y giả vờ như không có gì, nhẹ nhàng trả lời: "Con tới thư viện mua sách tham khảo."

Bạch Tuấn Nghị lấy tiền từ trong ví ra, nhét một trăm tệ vào trong tay Bạch Y: "Đi đi, nhớ về sớm chút."

Bạch Y khẽ mím môi rồi gật đầu: "Vâng."

Sau khi ra khỏi nhà, Bạch Y thở dài một hơi.

Cô đến trạm xe buýt ở gần đấy, khi lên xe tìm chỗ gần cửa sổ ở hàng ghế sau cùng ngồi xuống, sau đó ngắm nhìn phong cảnh thành phố, cô ngơ ngẩn nhìn chằm chằm ra ngoài để giết thời gian.

Bỗng nhiên điện thoại kêu lên.

Bạch Y hoàn hồn lại, cô cúi đầu ấn mở điện thoại.

Là Bành Tinh Nguyệt, bạn thân kiêm bạn cùng lớp, gửi QQ tới.

【Girl đẹp Tinh Nguyệt: Cool girl ván trượt, không ra ngoài khoe với mình à?】

Bạch Y mang theo tâm trạng buồn bực trả lời cô nàng: 【Ba mẹ mình nuốt lời rồi, họ nói đợi mình tốt nghiệp cấp ba xong sẽ mua cho mình.】

【Girl đẹp Tinh Nguyệt: Hả? Sao lại thế? Bé cưng Nhất Nhất ôm mình đi, đợi chị em tích tiền mua cho cậu một cái!】

Bạch Y bị lời an ủi của Bành Tinh Nguyệt chọc cười, cô còn chưa trả lời, Bành Tinh Nguyệt đã gửi tới một tin nhắn nữa.

【Girl đẹp Tinh Nguyệt: Hôm nay anh họ mình tới Thẩm Thành rồi, mình vừa mới biết anh ấy cũng chơi ván trượt, hơn nữa còn cực kỳ cao siêu! Mình còn định ngày mai tìm một chỗ để hai người pk ván trượt cơ!】

Bạch Y cũng chưa từng gặp anh họ của Bành Tinh Nguyệt, cô chỉ biết đối phương tên là Chu Vụ Tầm.

Ngoài ra cô còn biết một số chuyện về người đó cũng như hoàn cảnh gia đình cơ bản.

Mấy cái này đều là nghe từ miệng Bành Tinh Nguyệt mà ra.

Bạch Y nhìn chằm chằm tin nhắn của Bành Tinh Nguyệt, vô thức chu môi, chậm rì rì đánh chữ: 【Chắc chắn mình không bằng được, lâu rồi mình không động vào ván trượt.】

Bành Tinh Nguyệt trả lời cô: 【Đột nhiên mình nghĩ tới! Về sau Nhất Nhất cậu muốn chơi ván trượt, mình sẽ giúp cậu mượn của anh họ để cho cậu chơi!】

【Girl đẹp Tinh Nguyệt: Dù sao anh họ cũng chuyển tới lớp chúng ta, có cơ hội!】

Bạch Y kinh ngạc: 【Anh họ cậu chuyển tới lớp chúng ta?】

Bành Tinh Nguyệt nói: 【Đúng đó, đã chắc chắn rồi, ngày mai sẽ đi tới trường cùng mình.】

Lúc khai giảng mấy ngày hôm trước, Bạch Y chợt nghe Bành Tinh Nguyệt nói Chu Vụ Tầm có thể chuyển trường tới đây.

Nguyên nhân là ba mẹ cậu ấy ly hôn, con cái do người ba tiếp tục nuôi dưỡng.

Nhưng ba cậu ấy quanh năm phải ra nước ngoài làm việc, căn bản không có thời gian quan tâm tới con cái. Cho nên sau khi ba mẹ ly hôn, Chu Vụ Tầm sẽ tới trường thành phố nơi bà nội cậu ấy sinh sống để học tập, đợi tốt nghiệp cấp ba xong lại ra nước ngoài.

Sau khi nói chuyện với Bành Tinh Nguyệt, Bạch Y xuống xe tại công viên Tân Hải.

Tân Hải là công viên lớn nhất Thẩm Thành, có đủ các loại thiết bị giải trí.

Đồng thời cũng là công viên duy nhất ở Thẩm Thành có sân trượt lộ thiên.

Sau khi Bạch Y vào công viên liền đi ngay vào sân chơi ván trượt.

Cô ngồi trên chiếc ghế dài cạnh sân, nhìn những thiếu niên thiếu nữ ở trong sân tự do tự tại chơi ván trượt, trong lòng vô cùng hâm mộ.

Bất giác ngồi đó đến tận khi sắc đen phủ phía chân trời, Bạch Y vẫn chưa phát hiện ra giờ đã muộn.

Mãi đến lúc ba gửi tin nhắn thì Bạch Y mới vội vàng đứng dậy, cô định đi tới hiệu sách mua sách tham khảo trước rồi mới quay về nhà sau.

Cô vừa trả lời tin nhắn của ba vừa bước nhanh ra khỏi sân trượt.

Đột nhiên một luồng gió phả vào mặt, nó mạnh mẽ mà mãnh liệt.

Cùng lúc đó, cả người Bạch Y rơi vào trong lòng một người nào đó, cái mũi của cô đập vào lồng ngực cứng rắn của đối phương.

Cú va này đau tới nỗi nước mắt cô rưng rưng.

Chàng thiếu niên vốn dĩ đang giẫm lên ván trượt lao nhanh về phía này đột nhiên nhảy ra khỏi ván trượt. Người nhảy xuống nhưng còn chiếc ván trượt kia vẫn tiếp tục lao về phía trước.

Bởi vì quán tính cơ thể, đến khi cách Bạch Y hai bước chân cậu mới có thể dừng lại.

Mà Bạch Y cũng bởi vậy mà bị cậu dồn ép lảo đảo lùi về phía sau.

May mà tay của đối phương đỡ ở sau lưng cô, nếu không cô sẽ trực tiếp ngã ngửa ra mặt đất phía sau.

Nhưng cũng vì thế mà hai người họ đã ôm nhau trong tích tắc.

Lọt vào trong tầm mắt cô là màu trắng tinh.

Bạch Y đang nhìn chiếc áo thun trắng, đột nhiên nghe thấy một giọng nói rất sạch sẽ nhẹ nhàng.

"Xin lỗi." Sau khi chàng thiếu niên dừng lại, đỡ cô đứng vững liền buông lỏng tay ra, người cũng lùi về sau một bước. Cậu cúi đầu cụp mắt nhìn cô, cất giọng nói sáng trong hỏi han: "Cậu không sao chứ?"

Bạch Y chịu đựng cơn đau ở mũi cùng đôi mắt hơi sưng do nước mắt sinh lý, lắc lắc đầu.

Chu Vụ Tầm nhìn cô gái nhỏ xinh ở trước mặt.

Giữa hai hàng lông mày của cô có một nốt ruồi nhỏ nhạt, đôi mắt nai trong veo gần như thấm đẫm ánh nước, tựa hồ như giây tiếp theo nước mắt sẽ lập tức chảy xuống.

Cậu không quá chắc chắn nên hỏi lại lần nữa: "Thật sự không sao chứ?"

Bạch Y gật đầu, giọng nói nhỏ nhẹ mà mềm mại, trả lời cậu: "Không sao hết."

Nói xong cô vội vội vàng vàng bước chân đi qua bên người cậu.

Từ đầu tới cuối cô không hề ngẩng đầu nhìn cậu, chỉ để ý thấy cậu đeo một sợi dây màu đỏ ở cổ tay trái.

Lúc này Chu Vụ Tầm mới đi tới chỗ ván trượt.

Sau khi ra khỏi sân trượt, ma xui quỷ khiến thế nào mà Bạch Y quay đầu nhìn chàng thiếu niên vừa nãy.

Cậu mặc chiếc áo thun trắng và quần đen đơn giản, dưới chân đi một đôi giày vải màu đen.

Người cao chân dài, bóng lưng thẳng tắp mà thon gầy.

Lúc này chàng thiếu niên đã giẫm lên ván trượt lao về phía chuyên dành cho người trượt ván.

Đằng trước có năm bậc thang đi xuống.

Cậu thuần thục làm một kiểu trượt Ollie, trong khoảnh khắc nhảy lên đó, chân cậu giống như không hề tách ra khỏi ván trượt, cảm giác như người và ván trượt hoàn toàn là một thể.

So với cậu, Bạch Y căn bản không làm được động tác đẹp và lưu loát tới vậy, hoàn hảo như một màn biểu diễn nghệ thật tuyệt vời.

Bạch Y tận mắt nhìn cậu vững vàng đáp xuống dưới bậc thang, sau đó tiếp tục trượt về phía trước.

Không biết vì sao cô hoàn toàn không di chuyển được nữa.

Bạch Y đứng tại chỗ, ánh mắt chăm chú nhìn bóng dáng của cậu, nhìn cậu không ngừng thực hiện các động tác, nhìn cậu đi lên đi xuống, đi qua đi lại trong sân trượt vòng cung, thành thạo giống như chú cá voi trắng ngao du trong đại dương.

Còn có cả vẻ đẹp trai cool ngầu trong đó nữa.

Cô nâng tay dụi dụi cái mũi vẫn còn hơi đau của mình, sau đó đột nhiên nhớ tới luồng gió mà cậu vừa mang về phía cô khi nãy.

______

Ngày 4 tháng 9 năm 2010.

Tôi gặp một chàng thiếu niên phóng khoáng như gió.

________________________

Suy nghĩ của tác giả:

Từ khoá của câu chuyện: Lúc đầu là đơn phương yêu thầm, sau đó là hai bên yêu thầm. Hơi mang âm hưởng hai bên cứu rỗi. Chậm nhiệt, song C.

Nữ chính 1m58. Nam chính 1m80.

Ollie: thủ thuật trượt ván, từ chuyên dùng trong trượt ván.

Sân trượt vòng cung: nơi chuyên dùng để trượt ván.