Cậu Ấy Có Vị Trà Sữa

Chương 4



16

Qua một đoạn thời gian, trường Đại học hồi xưa tôi học kỷ niệm một trăm năm thành lập.

Bọn họ mời các nhân vật kiệt xuất của các giới tính trong đủ lĩnh vực đến, mà tôi, Liêu Mẫn, rất vinh hạnh trở thành một trong số đó.

Cơ hội lôi kéo nhân tài quảng cáo tập đoàn miễn phí thế này mà không tận dụng thì là đồ ngu, sau khi viết xong bài diễn thuyết, tôi dành ra khoảng trống buổi chiều hôm đó ra, kéo Trương Hiến cùng về trường cũ.

Sao lại dẫn Trương Hiến theo ấy hả, bởi vì cậu ấy là đàn em của tôi. Mặc dù là đàn em mấy khóa sau lận, nhưng lúc xem sơ yếu lý lịch tôi đã chú ý đến ngay rồi, đối với người có kinh nghiệm từng trải giống bản thân, người ta vẫn có thói quen quan tâm hơn một chút.

Sau khi kết thúc bài diễn thuyết, mọi người đặt câu hỏi xong, tôi và Trương Hiến cầm quà kỉ niệm trường phát đi đến nhà ăn ăn cơm.

“Hồi đi học giáo viên các cậu có nhắc đến tôi không?” Tôi hơi tò mò.

“Có chứ.” Trương Hiến trả lời, “Chủ tịch lợi hại lắm, lúc đi học, còn có cả đàn anh đàn chị nhắc đến anh nữa cơ.” Cậu ấy bắt chước giọng điệu của bọn họ, “Lần đầu tiên tôi thấy có Omega còn giỏi hơn cả Alpha!”

Tôi khiêm tốn, “Chẳng qua cố gắng hơn chút mà thôi.”

Giỏi hơn các Alpha ở trong trường thì có ích gì đâu, sau khi tốt nghiệp đi tìm việc làm, HR phần lớn cũng vẫn nghiêng về Alpha hơn chứ không phải tôi, cho dù lý lịch của tôi còn xuất sắc hơn cả Alpha. Đến cuối cùng, tôi dứt khoát tự gây dựng sự nghiệp, sáng lập công ty này cùng với mấy bạn học Omega.

Ban đầu công ty vẫn rất bình đẳng, nhưng khi công ty ngày càng phát triển, một số người góp vốn mới tới cũng ngày càng có ý kiến về tôi nhiều hơn. Nhìn mà xem, họ đã ép một cậu bé hoạt bát như tôi thành ra thế nào rồi đây.

Tôi chỉ có thể cố gắng hơn để chứng minh bản thân, nỗ lực hơn gấp trăm ngàn lần, mới có được thành công. Chỉ khi tôi thành công, chỉ khi trăm ngàn cái ‘tôi’ thành công mới có thể dần dần thay đổi hình tượng Omega yếu đuối trong lòng một số người.

Omega không nhất định phải giúp chồng dạy con, Omega cũng có thể có được thành tựu lớn.

17

Có lẽ nhận ra tâm trạng của tôi không tốt, Trương Hiến hỏi, “Chủ tịch, anh có muốn uống trà sữa không?” Mắt cậu ấy cong lên, sáng lấp lánh, “Bảo đảm uống ngon, chính là quán ở cổng Đông của trường kia.”

Đó không phải quán trà sữa ‘ánh trăng sáng’ của tôi sao!

Mấy thứ phiền não trong đầu bỗng chốc được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng tôi vẫn nhớ không thể biểu hiện rõ ràng ra được, ho khan mấy tiếng giả bộ miễn cưỡng, “Nếu cậu muốn uống thì tôi sẽ uống cùng cậu.” Tôi phẩy tay một cái, “Chả mấy khi uống trà sữa, không hiểu sao thanh niên các cậu lại thích như vậy.”

“Bây giờ thị trường đồ uống rất phát triển đấy.” Tôi cứ thấy Trương Hiến đang nhịn cười nói chuyện với tôi, “Chủ tịch coi như đi khảo sát đi, suy nghĩ về việc mở rộng thị trường này xem.” Cậu ấy còn bồi thêm, “Tôi tin rằng, nếu chủ tịch đích thân uống thử, nhất định sẽ giúp hương vị ấy bán chạy.”

Uống thử = Vì công việc = Được uống đến no không bị cười nhạo = Hạnh phúc cuộc đời mở ra từ đây.

Trương Hiến! Tăng lương! Thăng chức! Tôi cho cậu làm CEO!

18

Quán trà sữa ấy vẫn như cũ, dòng người xếp một hàng dài trước cửa. Tôi đứng ở đội ngũ sau cùng, Trương Hiến đột nhiên kéo tôi vào trong.

“Không xếp hàng sao?”

Trương Hiến lắc đầu, cười nói, “Quán này do anh tôi mở.”

Cởi áo khoác âu phục ra, Trương Hiến đeo tạp dề vào, cậu ấy rửa tay sạch sẽ rồi hỏi tôi, “Muốn uống gì?”

“Trà xanh bốn mùa thêm kem sữa bảy phần đường —“

Xong rồi, cái cách gọi đồ quen thuộc như vậy, nhìn một cái là biết tay già đời, không bị lộ đấy chứ?!

“Được.” Trương Hiến không hỏi tôi cái gì dư thừa cả, thuần thục bắt đầu pha trà sữa.

Trong thoáng chốc, một bóng người trong trí nhớ của tôi kì diệu thế nào lại trùng khớp với cậu ấy, chỉ là người nọ không vuốt keo xịt tóc, cũng không cao được như kia…

Bome, Trương Hiến không phải là cậu học sinh cấp 3 làm thêm ở quán khi đó đấy chứ?!

Vậy là cậu ấy biết dáng vẻ hồi xưa của tôi rõ như lòng bàn tay?!

19

Nhận lấy cốc trà sữa, tôi kéo Trương Hiến vào một xó của quán.

“Hồi cấp 3 cậu làm thêm ở chỗ này phải không?”

Trương Hiến gật đầu, đổi cách xưng hô “Tiểu Liêu, anh nhớ ra em rồi?”

“Sao cậu lại đến chỗ tôi làm thư ký?”

Trương Hiến thẳng thắn, “Lúc em học cấp 3 còn chưa phân hóa đã thích anh rồi, vì anh nên em thi vào trường Đại học kia, tốt nghiệp xong là đến công ty của anh luôn.” Cậu dè dặt, “Em biết em chưa đủ xuất sắc, cho nên em cũng không mơ mộng gì được ở bên anh, quan hệ như hiện giờ là em thỏa mãn lắm rồi…”

“Cho nên cậu biết bản chất của tôi là như thế nào?”

“Biết chứ.” Cậu ấy làm động tác kéo khóa, “Nhưng em sẽ không nói với ai khác đâu.” Ánh mắt cậu ấy nhìn tôi, như biến về cậu thiếu niên hồi ấy gọi tôi là anh tiểu Liêu. “Em biết anh rất vất vả, không thể không giả vờ nghiêm túc được. Nhưng…” Cậu ấy cắm ống hút cho tôi, “Thay đổi thế giới này rất khó, nhưng ít nhất ở trước mặt em, anh có thể được làm chính mình.”

“Muốn uống bao nhiêu cốc trà sữa, muốn ăn bao nhiêu đồ ăn vặt cũng được, không cần phải làm cấp trên mặt lạnh.” Cậu ấy cười với tôi, ánh mắt vẫn giống hệt khi ấy, “Anh vĩnh viễn là anh tiểu Liêu của em.”

Tôi biết thế giời này rất tàn nhẫn, tiêu chuẩn đối xử với Omega cũng rất cay nghiệt, nếu Omega muốn trở thành người quản lý, thì dường như nhất định phải cắt hết thất tình lục dục, làm những chuyện giống như Alpha vậy.

Nhưng mà, Alpha cũng có thể được uống trà sữa nha.

20

“Trương Hiến.” Tôi gọi tên cậu ấy, “Em được thăng chức.”

“Hả?”

“Phu nhân chủ tịch, có làm không?” Tôi cúi đầu uống một ngụm trà sữa, mục đích là để Trương Hiến không nhìn thấy hai mắt đỏ bừng của tôi.

Sau khoảng yên lặng ngắn ngủi, Trương Hiến đột nhiên xông đến ôm tôi xoay một vòng — “Làm!”

“Đổ trà sữa rồi!”

Lãng phí trà sữa chính là khinh nhờn thần linh đấy!

“Làm cốc khác cho anh!”

Thôi vậy, dù gì cũng là một cậu nhóc.

Tôi kệ cho cậu ấy ôm.

Omega thích uống trà sữa tìm được Alpha vị trà sữa, cũng coi như là duyên trời định*.

*gốc 世纪佳缘 thế kỷ giai duyên, tui kh nghĩ ra được cụm nào khác nên để duyên trời định, ai có câu nào hay hơn chỉ tui hén.

END