Cậu Ấy Đến Từ 1945

Chương 93



Cho dù là khổ sai cũng phải có người làm, bắt đầu từ Lam Thành, ngày thứ sáu sau khi khởi hành, đoàn trao đổi đột nhiên thay đổi lộ trình dự định ban đầu. Trùng hợp thay, thế nhưng lại là nơi Châu Thanh không ngờ tới, quê nhà của cha mẹ, quê hương nơi Châu Thanh từng tự tay chôn cất cha mẹ - Tích Định.

Trước đó khi phòng thờ được thành lập, Trữ Khâm Bạch đã đi trước Châu Thanh một bước, trả rất nhiều tiền để tìm ra mộ cũ.

Khi Châu Thanh nói sẽ không di dời mộ mà chỉ cần xây dựng lại thì trong lòng thật ra đã từng chuẩn bị tâm lý rồi. Cho dù đối với mình mà nói cùng lắm chỉ là một khoảnh khắc, nhưng trên thực tế lại kéo dài gần trăm năm, đó là trăm năm hương hoả không được kéo dài. Chiến loạn, cải cách mở cửa kiến thiết, hiện đại phát triển nhanh chóng, e rằng đã sớm không thể tìm được dấu vết nữa rồi.

Kết quả là nửa tháng sau nhận được tin tức, sau khi chính quyền địa phương tiến hành quy hoạch đất đai đã đổi tên đỉnh núi mà thời Dân Quốc gọi là "Lại Sơn" và đưa vào khu bảo vệ sinh thái. Truyện BJYX

Thời thế đã thay đổi nhưng Lại Sơn vẫn có thể giữ nguyên một cách đầy kỳ tích.

Kế hoạch ban đầu là sẽ đến đó trước.

Cuối cùng lại đột nhiên xảy ra chuyện ở Kỳ Đông và nghỉ ngơi hồi phục một thời gian dài nên không thể không hoãn lại.

Kết quả là chuyến đi còn chưa diễn ra như dự định, thế nhưng chính công việc đã thúc đẩy thời gian lên sớm hơn.

Vào cái đêm biết rằng sẽ đến Tích Định trước, Châu Thanh nhận ra mình bị mất ngủ.

Phòng khách sạn nằm ở tầng rất cao, có thể thấy được ánh đèn neon trên các toà cao ốc của thành phố.

Cậu đứng dậy đến gần cửa sổ, nghĩ đến cảm xúc lần đầu tiên mình nhìn thấy cảnh tượng tráng lệ này, ầm ầm dậy sóng. Đó là cậu thay các bậc tiền nhân nhìn ngắm, cho dù không thể thay thế được sự xúc động và suy nghĩ của nhiều người như vậy, chỉ có thể tận tuỵ cho đến hiện tại, nhưng mong sao sẽ không phụ lòng sự sống lại một lần này.

Cha mẹ của "Châu Thanh" vẫn còn sống, có anh em lại còn có mẹ kế, nhưng tình cảm thật sự rất nhạt nhoà.

Châu Thanh từ đầu đến cuối chỉ có thể quán triệt hai chữ "trách nhiệm", đó là tất cả những gì cậu có thể làm.

Nhưng khi đối diện với cha mẹ mình.

Lúc này đây, Châu Thanh giật mình nhận ra thật ra mình lại lo lắng không yên.

Là một người con, lúc nhỏ được hưởng thụ sự nuông chiều của mẹ, được cha hết lòng dạy dỗ, nhưng quan hệ huyết thống này chỉ ngắn ngủi hơn hai mươi năm.

Thời cuộc khó khăn, gia đình nhỏ không bằng đại cuộc, mỗi một người nhà họ Châu đều hiểu rõ điều này.

Nhưng có nên nói là hối hận không? Không hối hận.

Hối tiếc không? Làm sao có thể không hối tiếc.

Hối tiếc thời gian quá ngắn.

Cha mẹ không kịp già đi, con trai không kịp tận hiếu.

Chiếc điện thoại trên đầu giường phía sau rung lên, giống như có một sự ngầm hiểu nào đó ở cách xa ngàn dặm, màn hình hiển thị tên Trữ Khâm Bạch.

"Anh Trữ." Châu Thanh bắt máy.

Người đối diện vừa nghe được giọng nói trầm thấp nhưng lại không giống như đang mơ ngủ tỉnh dậy này thì giọng nói lập tức hoà hoãn lại: "Sao vậy? Người của đoàn thanh tra khó đối phó à?"

"Sao có thể chứ?" Châu Thanh tựa đầu vào kính cửa sổ, "Vì chuyện ầm ĩ lên tin tức nên bây giờ người ta đều cho rằng em chỉ cần gió thổi là ngã, ngoài công việc chính thức ra còn vô cùng chăm sóc em trong đời sống hằng ngày. Đúng rồi, còn có người tìm em xin chữ ký của anh, nói là con trai đang học cấp ba xem anh như thần tượng, năm sau sẽ chuẩn bị thi vào Học viện Điện ảnh."

Trữ Khâm Bạch: "Đồng ý rồi à?"

"Đồng ý rồi. Đến lúc đó làm phiền anh Trữ viết thêm vài lời động viên cho người ta." Châu Thanh nói đến đây, nghĩ đến nét bút mạnh mẽ khi anh ký tên thì thêm vào một câu: "Mặc dù bà ngoại nói anh không có chút xíu tế bào nghệ thuật nào, nhưng chữ của anh nhìn đẹp."

"Thích à?"

"Ừm."

"Thích cái gì?"

"Chữ."

"Không thích người à?"

"Thích."

Cứ hỏi là trả lời, còn đột nhiên nghe lời như vậy, trông không giống Châu tổng.

Trữ Khâm Bạch lại hạ giọng thêm một chút: "Không ngủ được hả?"

"Ngày mai đi Tích Định." Châu Thanh nói ra nguyên nhân, ngẩng đầu lên khỏi tấm kính, hà hơi vào kính thủy tinh. Cậu nhìn sương mù tan đi, từ rõ ràng chuyển sang mờ ảo, rồi từ mờ ảo chuyển sang cảnh đêm rõ ràng, nói: "Có hơi cận hương tình khiếp (*), nói không chừng bọn họ đã luân hồi chuyển kiếp từ lâu rồi, không biết liệu có còn nhận ra em không."

(*) cận hương tình khiếp: lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng.

Bên kia im lặng khoảng nửa phút.

"Châu Thanh Thanh." Trữ Khâm Bạch đột nhiên gọi cậu như vậy.

Giống như cách gia đình ngày xưa gọi cậu khi còn nhỏ.

Châu Thanh bỗng nhiên "ừm" một tiếng.

Trữ Khâm Bạch: "Em là niềm kiêu hãnh của bọn họ, quá khứ là vậy, hiện tại cũng vậy."

"Phải không?"

"Đương nhiên."

Lần này Châu Thanh rơi vào mộng đẹp.

Sau khi tỉnh dậy từ trong mơ, trời bên ngoài đã sáng.

Tích Định là một thị trấn nhỏ, sở dĩ đoàn thanh tra đến đây lần này là vì nơi này nối liền với vận tải đường sông, theo quy hoạch ​​sang năm sẽ phát triển mạnh mẽ.

Một nhóm người đến nơi lúc chín giờ sáng nhưng lại gặp một nhóm lễ tân mới ở lối ra.

Nhóm lễ tân chuyên nghiệp đã lấy đi toàn bộ hành lý, ý tứ trong lời nói là: "Anh Trữ của chúng tôi lần này tình cờ đến đây dự sự kiện, biết Châu tổng đi công tác ở đây nên sắp xếp chỗ ở cùng nhau luôn, mọi người nhất định đừng khách sáo."

Lúc Châu Thanh còn đang ngơ ngác, sau khi những người đồng hành biết được cách thức sắp xếp đều bắt đầu khách sáo với Châu Thanh.

"Anh Trữ cũng khách sáo quá rồi, thật ra sắp xếp cho mình Châu tổng cậu là được rồi, thế mà còn chiếu cố bọn tôi nữa."

"Châu tổng, lần này bọn tôi phải hưởng ké cậu rồi."

"Nếu đã đến đây rồi thì nhất định phải cùng nhau ăn bữa cơm."

"Nhóm lễ tân chuyên nghiệp này thì khác, nhà khách lúc đầu chúng ta ở lại ấy, trời ạ, ngủ mà lưng eo tôi nhức hết cả lên, hành xác hết chuyến này chắc xương cốt tôi sẽ rã rời mất."

Châu Thanh ngơ ngác bị người dẫn lên xe, nhìn những người ngồi trong xe, Châu Thanh vẫn còn hơi chưa kịp phản ứng lại.

"Đến khi nào vậy?" Cậu hỏi.

Trữ Khâm Bạch đưa tay ra cầm lấy túi trong tay cậu, kéo người sang, vừa bảo tài xế lái xe vừa nói: "Đi chuyến bay sớm."

Châu Thanh nhìn khung cảnh đường phố hoàn toàn xa lạ đối diện rồi lại nhìn người trước mặt, thấp giọng hỏi: "Bởi vì hôm qua em đã nói với anh sẽ đến Tích Định sao?"

Trữ Khâm Bạch đưa cho cậu một trong hai bó hoa cúc trắng ở bên cạnh.

"Anh đoán là em tới đây đầu tiên sẽ muốn đi xem một chút." Trữ Khâm Bạch nhìn cậu nhận lấy hoa mới chậm rãi nói: "Trước đây đi Cát Thành, em nói muốn đi một mình chuyến đó, anh đã đồng ý vì biết lúc đó tâm tình em nhất định rất phức tạp nên cần phải tự mình hoá giải khúc mắc. Nhưng lần này lại khác, cúng bái cha mẹ em, sao anh có thể để em đi một mình chứ."

Châu Thanh bình tĩnh lại, nhìn hoa cúc trắng trong tay.

"Cảm ơn." Cậu nói.

Trữ Khâm Bạch giơ tay nhéo mặt cậu, "Còn khách sáo nữa chứ, tìm thời gian bổ sung đám cưới đi."

"Đám cưới?" Châu Thanh đột nhiên kinh ngạc nói.

Trữ Khâm Bạch nhướn mày: "Tốt xấu gì cũng phải danh chính ngôn thuận, cũng phải để cho ba mẹ yên tâm. Nếu cha mẹ em biết anh tự nhiên trộm mất con trai bọn họ, sau này mỗi năm đi cúng bái chẳng phải anh sẽ đều cảm thấy chột dạ sao?"

Châu Thanh mỉm cười, thật ra không quan tâm đến hình thức gì cả.

Có người đặt loại chuyện này trong lòng, nói là để cho cha mẹ yên tâm, Châu Thanh liền cảm thấy như thể chuyến đi này có thêm một nhiệm vụ, là thật sự muốn mang người bên cạnh này đến gặp bọn họ.

Xe dừng lại dưới chân núi.

Sau khi Lại Sơn được quy hoạch đã xây dựng thêm một cầu thang bằng đá.

Châu Thanh đã không còn tìm được bất kỳ cảm giác quen thuộc nào nữa, không tìm được con đường năm đó lên núi cùng hàng xóm ở quê nhà, không tìm được đám cỏ dại năm đó đã nhổ cùng Thuận Tử, không nhìn thấy rừng thông kia, cũng không nhớ được tấc đấc mà mình đã từng quỳ lên đó.

Trữ Khâm Bạch dường như còn quen thuộc hơn cả cậu, đưa cậu một đường đi lên.

Châu Thanh cho rằng sẽ nhìn thấy cỏ mọc um tùm, gạch đá và rêu phong đổ nát nhưng trên thực tế, trên bãi đất trống gần đỉnh núi đã dựng lên ngôi mộ đá mới, không thiếu trái cây và hương hoả, bia mộ có thể nhìn thấy rõ ràng.

Châu Thanh dừng lại cách đó mười bước, xung quanh là cây gai khô héo và cỏ đuôi chó cao đến nửa người đang được gió hiu hiu thổi, nhưng cậu vẫn chậm chạp không bước tới.

Trữ Khâm Bạch hiểu được sự do dự của cậu, nói: "Thật ra nơi này vẫn luôn được giữ gìn rất tốt, cha em cũng được xem là danh nhân ở quê nhà, được vô số người cùng quê kính trọng và ngưỡng mộ. Thế hệ đi trước dần dần qua đời thì con cháu cũng sẽ nghe nói đến, làm sao có thể dễ dàng bị hư hỏng được."

Hốc mắt của Châu Thanh dần dần đỏ lên.

Ngón tay Trữ Khâm Bạch quét qua dưới mí mắt cậu, chậm rãi nói: "Nhưng thời gian cũng khá lâu thật nên mồ mả đã cũ đi một chút, vốn dĩ nên để con cháu thân nhất đứng ra xây dựng lại. Nhưng anh tự xưng là con rể, em lại đang hồi phục sức khỏe sau khi bị bệnh không nên nhọc lòng nên anh đã tự ý đưa ra quyết định này. Anh nghĩ cha mẹ em sẽ thông cảm, ngài Châu cũng sẽ không cảm thấy anh vượt quá chức phận, nhỉ?"

"Trữ Khâm Bạch."

Châu Thanh giơ cánh tay lên che mắt, khàn giọng nói: "Anh cố ý chọc em làm gì?"

... (còn tiếp)

- --

(giải pass và đọc tiếp trên Wordpress capngagiangson.wordpress.com)

Xin lỗi vì sự bất tiện này ạ 🥺🙏🏻