Cậu Ấy Không Phải Tôi

Chương 51: Ác nữ không muốn quay đầu (6)



Lúc Đào Bách hét lên, Tô Ca trên tầng đã nghe thấy, cô thầm mắng một tiếng: Ngu xuẩn.

Tuy vậy, Tô Ca vẫn chạy xuống, cô vừa hay chứng kiến cảnh này, vội vàng vận công, luồng khí trắng đục bao lấy bầy zombie, chúng đột nhiên yên tĩnh không tiếp tục cử động thêm nữa.

Cô vội vã tiến tới lôi Đào Bách ra, trước khi bất tỉnh cô kịp thấy anh thở phào nhẹ nhõm.

“May quá, cô còn sống.”

Dứt lời, anh tựa vào người cô ngất lịm.

Cô gái vừa rồi đứng cạnh Tô Ca cũng lại gần quan sát: “Anh ta bị cào rồi! Sớm muộn gì cũng trở thành zombie.”

Người này tựa như một nữ sinh trung học, làn da cô rất trắng, đôi mắt màu hồng nhạt khiến cô trông hết sức nổi bật.

Tô Ca ngước mắt nhìn người này cảnh cáo: “Không phải chuyện của cô!”

Nói rồi, cô khom người cõng anh lên lưng mình, định xông ra ngoài.

Cô gái bên cạnh hắng giọng: “Lối ra bị chặn rồi.”

Đến giờ Tô Ca mới nhận ra đối phương nói chuyện rất chậm: “Cô mới tập nói à?”

Tô Ca quay người đi tới một chỗ trống đặt anh nằm xuống.

Đào Bách phát sốt, cả người nóng hầm hậm, toàn thân run rẩy.

“Tôi kiến nghị cô lấy dây trói người lại, trước khi biến thành zombie không ai yên tĩnh được cả.” Thiếu nữ chậm chạp lên tiếng.

Tô Ca nghe lời cô lấy dây trói Đào Bách vào ghế, sau đó mới thong thả ngồi xuống bên cạnh nhìn kỹ đối phương: “Cô là ai? Tại sao đi theo tôi?”

Cô gái cố gắng cười, nhưng nụ cười của cô ta hết sức gượng gạo: “Tôi tên Đường Miểu.”

Tô Ca nhướng mày.

Cô gái nuốt nước bọt nhìn chằm chằm cổ cô: “Tôi muốn… sợi dây chuyển này.”

Tô Ca nhìn theo hướng cô ta chỉ, cũng không biết bản thân đeo sợi dây từ lúc nào, có thể từ lúc xuất hiện cô vẫn luôn đeo nó.

Cô không chút do dự gỡ xuống đưa cô ta: “Cầm lấy! Cô có thể đi rồi.”

Đường Miểu sửng sốt nhận lấy: “Cho tôi thật sao?”

Tô Ca gật đầu.

Đối phương thoáng do dự: “Nhưng không được tự tiện chiếm lợi từ người khác.”

Cô ta nhìn Đào Bách rồi lại nhìn cô: “Hắn ta quan trọng với cô lắm sao?”

Tô Ca cau mày: “Ít nhất anh ta không chết trước tôi được.”

Đường Miểu thở dài: “Được rồi! Để tôi giúp cô.”

Bất ngờ cô ấy lại gần Đào Bách khom người, miệng cô lộ ra răng nanh sắc nhọn nhắm đến cổ anh.

Tô Ca vội vàng che lại: “Làm gì?”

Đường Miểu giật giật khóe miệng: “Nếu cô không muốn anh ta trở thành bọn zombie cấp thấp thì hãy để tôi giúp anh ta trở nên giống tôi.”

“Cô? Cô là zombie?” Tô Ca hiếm khi kinh ngạc như vậy.

Đường Miểu ngẩng cao đầu: “Cũng không phải hoàn toàn. Dù sao bọn zombie cấp thấp không thể đem so sánh với tôi.”

Tô Ca vẫn còn chút nghi ngờ: “Làm sao tôi tin cô?”

Đường Miểu phất tay, bầy zombie đang bị thôi miên đột ngột thức dậy, vẻ mặt chúng khiếp sợ đồng loạt lùi ra xa đi về hướng ngược lại.

“Zombie Vương?”

Ánh mắt Đường Miểu có chút tia sáng: “Cô thật thông minh!”

Tô Ca lúc này đột nhiên kéo Đào Bách lùi lại: “Nếu cô cắn anh ấy chẳng phải anh ấy trở thành vương hậu của cô sao? Không được!”

Đường Miểu nghệt mặt: “Cho tôi rút lại lời nói. Cô thật ngu ngốc.”

Vừa dứt lời, Tô Ca phóng ra một luồng khí, bầy zombie xông vào cắn xé lẫn nhau.

Đường Miểu vội vàng ngăn cản: “Đừng đừng! Cô đừng trút giận lên bọn chúng chứ! Ý tôi là vết cắn của tôi chỉ giúp anh ta tiến hóa theo quy luật của zombie vương mà không phải giống zombie bình thường. Cô nhìn bọn chúng đi! Cô muốn anh ta trở nên giống bọn họ sao?”

Tô Ca do dự giây lát, cuối cùng cũng thỏa hiệp.

Cô cúi đầu, vén tay áo Đào Bách lên: “Cắn ở đây!”

Đường Miểu bỉu môi: “Vậy còn không thừa nhận hai người yêu nhau.”

Tuy nói vậy, cô ấy vẫn thành thật cắn lên cổ tay anh, lúc nhả ra cô còn làm vẻ mặt ghét bỏ.

Tô Ca nhìn Đào Bách vẫn còn đang sốt cao: “Xong rồi? Sao vẫn chưa hạ nhiệt?”

Đường Miểu nghe vậy nhất thời choáng váng muốn té xỉu: “Cô đừng có quá đáng! Đây là quá trình cần thiết để biến đổi thành zombie! Chẳng lẽ cô còn muốn anh ta trở lại thành người?”

Tô Ca trầm mặc nhìn Đào Bách đang run rẩy, trán anh liên tục ra mồ hôi, áo sơ mi trắng cũng ướt đẫm.

“Được rồi! Cảm ơn cô. Cô đi đi.”

Đường Miểu mừng rỡ: “Vậy tôi đi đây! Cảm ơn sợi dây chuyền của cô.”

“Khoan đã!” Tô Ca đột nhiên gọi giật lại.

Đường Miểu bất ngờ: “Còn chuyện gì sao?”

Cô không nói mà lặng lẽ tiến tới bầy zombie, bàn tay phải đưa lên giữa không trung.

Một con zombie bị nâng lên, đợi tới khi cô bóp chặt tay, nó bị xé xác thành từng mảnh trước mắt Đường Miểu.

Đối phương khiếp sợ không thôi, cô ấy nhớ rõ chính con zombie này đã cào phải Đào Bách.

Nhìn vẻ mặt suy yếu của Tô Ca, cô không nhịn được lên tiếng: “Dị năng của cô đang suy yếu, nhất thiết phải dùng nó để ra tay tàn nhẫn với một con zombie? Giết như thế nào không phải kết quả đều như nhau sao?””

Tô Ca im lặng, ánh mắt đen láy của cô khiến Đường Miểu hoảng hốt.

Cô ta dẫn theo bầy zombie rời đi, còn tri kỷ giúp cô phá tan đám dây leo chằng chịt.

Tô Ca phất tay, Đào Bách lập tức biến mất giữa không trung, sau đó một mình xông ra ngoài leo lên xe rời đi.

Đợi đến khi Đào Bách tỉnh lại đã là nửa đêm.

Anh trấn tỉnh ngồi dậy quan sát xung quanh.

Đào Bách cảm nhận được bản thân đang trong một căn phòng bụi bặm, mùi gỗ xộc thẳng lên mũi khiến anh bất giác hắt xì.

Tô Ca cũng vì vậy mà tỉnh giấc, cô giơ tay định chạm vào anh: “Anh thấy sao rồi?”

Đào Bách né tránh, ánh mắt anh đen như mực, mang vài tia mơ hồ: “Cô là ai?”

Tô Ca sửng sốt: “Đào Bách?”

Đối phương khựng lại: “Đào Bách? Là tên tôi sao?”

Tô Ca im lặng quan sát, lâu đến mức anh muốn ngủ gục, cô mới lên tiếng đáp lại: “Ừm.”

“Vậy cô là ai? Có quan hệ gì với tôi?” Đào Bách hiếm khi ngây ngô như vậy.

Tô Ca không khỏi kỳ lạ, bản thân lại nói dối không chớp mắt: “Không có quan hệ, chỉ là một người qua đường.”

Đào Bách thất vọng cụp mắt: “Ồ. Tôi biết rồi.”

Dứt lời, anh đứng bật dậy.

Tô Ca vội vàng kéo tay anh: “Anh đi đâu?”

Đào Bách lắc đầu: “Tôi không biết.”

“Vậy sao còn đi?”

Đào Bách liếm đôi môi đang khô khốc: “Cô là nữ, nam nữ ở chung không tiện.”

Tô Ca thở dài, cô có chút hối hận vì đã lừa anh: “Thôi được rồi. Đừng đi nữa. Tôi là chị gái ruột của anh.”