Cậu Ấy Muốn Giống Một Cái Cây

Chương 7: Muốn gặp cậu, muốn gặp cậu, muốn gặp cậu



Trình Hoa là một chàng trai rất thích nghe nhạc.

Hơn nữa thể loại nhạc đều thiên về văn nghệ hoặc dân gian.

Tại sao tôi lại biết?

Có lẽ con gái khi yêu thầm đều sẽ để ý như vậy. Rất mẫn cảm, nghe gió ra mưa, thấy chút động tĩnh là sẽ nghiền ngẫm nửa ngày.

Mà chỉ cần bạn thích một người, tất cả tiểu tiết đều sẽ được phóng đại.

Ví dụ trong app âm nhạc, có thể nhìn thấy danh sách nghe nhạc của bạn tốt.

Tôi thỉnh thoảng sẽ để ý đến danh sách bài hát được cập nhật của cậu ấy.

Hơn nữa Trình Hoa cũng là một chàng trai rất có tâm tư. Những thứ như ảnh đại diện, nickname, chữ ký sẽ ẩn giấu cuộc sống gần đây của cậu ấy.

Sau vài tuần thêm bạn tốt.

Có một lần trường học cho nghỉ về quê, vì tôi là học sinh nội trú nên sau giờ tự học buổi tối thứ bảy liền về ký túc xá nghỉ ngơi. Trình Hoa là học sinh ngoại trú. Thực ra chúng tôi đều cách nhà khá xa, nhưng mẹ cậu ấy lựa chọn thuê một căn nhà ngoài trường để đưa đón cậu ấy.

Thứ bảy, mẹ cậu ấy về nhà giải quyết công việc, cậu ấy không muốn về nhà nên đã đến quán net.

Lúc cậu ấy nói với tôi rằng muốn đến quán net, tôi còn kinh ngạc một lúc. Vì trong nhận thức của tôi, bố mẹ luôn nói với tôi rằng quán net trong thành phố thực ra là nơi rất hỗn loạn và phức tạp. Vì thế tôi đương nhiên cho rằng không nên đi.

Nhưng nghĩ lại, từ hồi tiểu học Trình Hoa đã chơi game, có thể cũng muốn đi chơi game nhỉ.

"Cậu muốn đi chơi game sao? Bài tập đều làm xong rồi?" Tôi không nhịn được hỏi.

"Một tuần học sáu ngày là đủ rồi, thả lỏng một chút không sao. Phải kết hợp giữa học và chơi. Nhưng không phải tớ đi chơi game, game sẽ gây nghiện, tớ khó khăn lắm mới cai được, không thể động vào nữa. Tớ đi xem phim một lúc."

Đến quán net xem phim! Oa! Chuyện này...

"Không phải trong nhà có TV sao? Tại sao phải đến quán net xem phim chứ?"

"Trong nhà chỉ có mình tớ, chán lắm." Cậu ấy trả lời tôi.

Tôi nhìn "trạng thái online" trên khung trò chuyện của đối phương, nhanh nhẹn loé lên suy nghĩ.

"Nếu chán, tớ có thể nói chuyện với cậu." Tôi gõ rất nhanh, gửi đi. Muốn che giấu sự căng thẳng của tôi. Sau khi gửi đi, vẫn luôn đợi đối phương trả lời.

"Bỏ đi, các cậu đều không thức đêm được. Lát nữa mười giờ là tớ sẽ mở thức đêm." Bong bóng hình voi của cậu ấy xuất hiện trên khung trò chuyện.

Tớ có thể thức đêm với cậu, nhưng tớ sợ trong khoảng thời gian đó, chúng ta không có chủ đề để nói chuyện thì sao? Cảm thấy gượng gạo thì sao? Tường thành mà tớ xây dựng từng chút một sụp đổ thì sao?

Tôi còn chưa trả lời. Lại một tin nhắn đến.

"Mười giờ rồi, tớ đi mở phòng thức đêm, sau đó sẽ xem phim, bai bai."

"Ồ, được."

Ồ ~ Được thôi.

Bảy giờ sáng, vừa tỉnh dậy, hai mắt ngái ngủ, mò mẫm tìm điện thoại nhìn khung trò chuyện tối qua. Nhìn lịch sử trò chuyện nhiều dần lên, trong lòng âm thầm vui mừng. Ngày thường thỉnh thoảng đọc mấy lịch sử trò chuyện này, đều sẽ cảm thấy hơi không chân thực.

Yêu thầm, đúng là thấp kém thật đấy.

Tôi biết tối qua Trình Hoa đã xem phim gì.

Là "Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên".

Lúc này thực ra đã sắp chiếu xong rồi.

Tôi chưa từng nghĩ một chàng trai sẽ xem thể loại phim tình cảm thế này. Ha ha ha cậu ấy quả thực là một chàng trai rất đặc biệt.

Bởi vì trong danh sách bài hát của cậu ấy có thêm vài bài nhạc phim "Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên".

Nhìn "trạng thái online" trên khung trò chuyện, tôi gửi cho cậu ấy một tin "Cậu vẫn chưa về nhà sao?".

"Sắp rồi, sắp về nhà ngủ bù rồi. Buổi tối tới trường tự học." Cậu ấy gần như trả lời tôi ngay lập tức.

Tiếp theo đó là một câu "Cậu vẫn chưa dậy sao? Không đi tự học sao?".

Đúng rồi, học sinh nội trú vẫn phải đến tự học vào sáng chủ nhật.

"Tuỳ đi, lát nữa đến lấy lệ là được, không có thầy giáo." Nhất thời không cẩn thận nói thật.

Vừa nói xong, tôi liền hối hận. Xong rồi, hình tượng sụp đổ!

"Ha ha ha ha ha, lớp trưởng thì khác." Cậu ấy trả lời tôi.

Tôi không nói thành lời. Hình tượng tôi muốn gây dựng mất hết rồi sao?

"À... À thì, đúng ha, làm lớp trưởng thì tốt, bọn họ đều phải mặc váy, tớ thì mặc quần."

A Chúa ơi, ông trời ơi, tôi đang nói cái gì thế. Xấu hổ đến mức không còn chỗ trốn rồi. Tất cả đều huỷ diệt đi!

Ban ngày là lịch trình học tập bận rộn và nhàm chán. Lúc ra ngoài làm bài tập, đến khu phục vụ mua đồ ăn vặt, tôi đều không nhịn được mà chú ý quan sát những người xung quanh.

Người nào giống Trình Hoa? Người nào là Trình Hoa?

Đôi lúc buổi tối sẽ nói vài câu.

Nhưng chưa từng nói đến việc gặp mặt.

Trình Hoa, muốn gặp cậu, muốn gặp cậu, muốn gặp cậu.

Cũng sợ gặp cậu.

Tôi vẫn chưa trở thành dáng vẻ tốt.

Mụn trên mặt vẫn chưa hết, giảm cân vẫn chưa thành công, thành tích vẫn chưa nâng lên.

Phù ~ Hơi tự ti.

Đối diện với người mình thích, cậu ấy là người rất ưu tú, tôi sẽ cúi đầu, chỉ nhìn thấy bụi trên mặt đất.

Nhỏ bé như vậy đấy.

Tác giả có lời muốn nói:

Ồ ~ Thì ra tôi mang nhật ký về nhà rồi. Ha ha ha ha

Editor có lời muốn nói:

Bộ truyện này chỉ được đăng DUY NHẤT trên Wattpad @QW2412. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!