Cậu Chủ Nhà Ta Là Phú Hào

Chương 18: Ngạc nhiên hết lần này đến lần khác



"Xoẹt…"

Sau khi vượt qua khúc cua, thân xe trở lại bình thường. Lúc này, khoảng cách giữa xe của Trần Hạo Vân với xe anh Hùng vẫn như cũ.

Qua gương chiếu hậu, anh Hùng thấy chiếc GTR đen bị mình bỏ lại phía sau, anh ta không khỏi bật cười: "Hahaha, với kỹ năng mèo ba chân của cậu, cậu cũng dám đua với tôi. Xem ra tôi cũng không cần phải sử dụng thủ đoạn đó."

Cũng vào lúc anh Hùng nói ra lời này, anh ta đột nhiên phát hiện trong gương chiếu hậu, GTR màu đen đột nhiên ngừng trong giây lát, sau đó càng ngày càng gần, dường như đang tăng tốc.

"Tăng tốc nitơ."

Anh Hùng sửng sốt trong giây lát, nhưng nhanh chóng nhận ra rằng đây không phải là tăng tốc nitơ.

Nhìn cảnh này, mọi người xem trận đấu đều ngẩn ra, chứng kiến chiếc GTR màu đen như được sử dụng kỹ thuật giữ chân đối thủ, nó tăng tốc ngay chỉ trong 1s, nhanh gấp mấy lần trước đó, như thể nó bị đẩy đi, khoảng cách được kéo gần vào trong nháy mắt.

"Mẹ kiếp!"

Anh Hùng tưởng mình bị lóa mắt cho nên lấy tay lau mạnh mắt, nhưng lại phát hiện ra rằng chiếc GTR đen đúng là đã đang ở sau.

"Sao thằng nhóc đó có thể làm được như vậy?"

Không ai biết Trần Hạo Vân đã làm điều đó như thế nào. Nói rõ ràng, e rằng chỉ có Lăng Thanh Nguyệt, người đứng thứ ba, có chút hiểu biết thì mới rõ ràng là xảy ra chuyện gì. Bản thân cô ấy cũng rất thích đua xe. Mặc dù kỹ năng lái xe của cô ấy không đặc biệt tốt, nhưng thường chú ý đến các sự kiện trong khu vực này, vì vậy ngay từ lúc Trần Hạo Vân tới khúc cua, cô ta đã có thể nhận ra hành động của anh.

Chắc hẳn sẽ ít người biết đến thủ thuật này, ngay cả những tay lái chuyên nghiệp cũng khó phát hiện ra, nhưng những ai đã biết tới thủ thuật này thì cũng là một trong số những tay đua khét tiếng trên thế giới. Trần Hạo Vân ở trước mặt cô ta vậy mà lại thủ đoạn này, quả thật vượt xa dự đoán của cô ta, xem ra người ta đáp ứng trận đấu, cũng là có nguyên nhân cả.

Để ngăn cản Trần Hạo Vân vượt qua mình, anh Hùng tiếp tục sử dụng một số biện pháp gây ùn tắc giao thông trên đường cao tốc, nhưng Trần Hạo Vân cũng không vội vàng, phương pháp của anh không chỉ có thể sử dụng trên đường thẳng, khi có góc cua, cũng sẽ có cơ hội.

Việc này kéo dài hơn hai mươi giây, hai chiếc xe đi vào khúc cua tiếp theo, anh Hùng ở làn trong nên rẽ sớm. Tuy nhiên, điều anh ta không ngờ là Trần Hạo Vân lại đi cùng lúc với anh ta. Mặc dù anh đang ở làn đường ngoài cùng, điều đáng kinh ngạc hơn nữa là khi cho xe rẽ, Trần Hạo Vân đang cho xe rẽ thì bỗng dưng ngừng lại, cho xe lao thẳng ra phía làn đường bên ngoài.

Điều này có nghĩa là trong khi anh Hùng vẫn đang di chuyển, thì Trần Hạo Vân đã di chuyển xong, anh để hướng xe lao ra ngoài, giúp tiết kiệm đáng kể thời gian khi vào khúc cua, sử dụng đường ngoài làm đường trong.

"Tên nhóc này thật sự chỉ là ông chủ tập đoàn nhỏ thôi sao?” Trong khu biệt thư, hai chủ nhân của Ngụy Nghĩa hội không khỏi cảm thán, thủ nghệ lái xe này hiển nhiên cao hơn anh Hùng một bậc.

“Có vẻ như không dùng đến thủ thuật đó thì sẽ không thành công đâu.” Cả hai lắc đầu, coi như đã xem hết trò chơi rồi, nếu không sử dụng thủ thuật đó, anh Hùng sẽ thua, sợ rằng Trần Hạo Vân sẽ thật sự cho anh Hùng phải vào bệnh viện nằm.

Trên đường đua, Trần Hạo Vân không quên lời Lăng Thanh Nguyệt, sau này hãy cẩn thận với anh Hùng, bây giờ đã vượt qua anh ta thì càng phải cẩn thận với những thủ đoạn xảo quyệt của anh ta.

Tuy nhiên, đúng lúc này, Trần Hạo Vân đột nhiên phát hiện có thứ gì đó lóe lên ở đường đua một trăm mét phía trước, khi quan sát kỹ hơn thì anh phát hiện thứ đó chính là chiếc đinh đặt ngược đầu nhọn lên trên.

"Thật là thú vị…"

Trần Hạo Vân xoay tay lái, phóng xe lên vỉa hè, tuy rằng giảm tốc độ đột ngột nhưng may mắn không có nhiều người ở đây, anh vừa vặn đi vòng qua vị trí đinh ghim giữa đường đó, sau đó lại quay lại làn đường cũ khiến anh Hùng không thể không bực bội đập vào vô lăng: "Con mẹ nó, tên nhóc này phát hiện ra rồi."

Tới vòng đua thứ hai, anh Hùng không thể chịu đựng được nữa, anh ta dùng nitơ để tăng tốc trên đường thẳng, khoảng cách nhanh chóng bị thu hẹp, có vẻ như sẽ vượt qua Trần Hạo Vân ở hai góc cua liên tiếp cuối cùng ở phía trước. Miễn là vượt được, thì sẽ giành chiến thắng, bất luận là dùng cách gì đi chăng nữa.

Chắc chắn mình sẽ chiến thắng, trước khi xe tới góc cua thứ nhất anh Hùng âm thầm cổ vũ bản thân, nhưng Trần Hạo Vân vẫn không hoảng sợ, tại thời điểm tưởng chừng như anh Hùng sẽ vượt được, anh lại đột nhiên sử dụng nitơ để tăng tốc, phá vỡ động tác drift ( Trượt bánh sau dành cho việc người đua xe đột nhiên phanh gấp để quay xe) đầu tiên, đẩy người về phía trước, tiếp tục phóng ở ngay góc cua thứ hai, cuối cùng là tăng tốc tới một điểm cố định khác, khiến con GTR đen này lao ra khỏi góc cua ngay lập tức, cách chiếc xe của anh hung vài mét.

"Thắng."

Năm giây sau, Trần Hạo Vân đã thành công đến được lối ra, đoạn anh đậu xe bên đường, Trần Hạo Vân xuống xe, rất kiên nhẫn chờ đợi sự xuất hiện của anh Hùng.

"Gru…”

Tuy nhiên, điều mà Trần Hạo Vân không ngờ tới là chiếc GTR màu trắng của anh Hùng không hề giảm tốc độ khi về cuối, mà vẫn tăng tốc, lao thẳng về phía anh.

"Tự tìm chết."

Phát hiện ra hành động của bên kia, Trần Hạo Vân chống một tay lên nóc chiếc xe GTR màu đen, trở mình một cái thật đẹp, lật người sang phía bên kia, trong khi xe của anh Hùng hất văng gương chiếu hậu của xe GTR màu đen và lao vào cây xanh đằng trước, đâm trực diện vào trụ đá tới mức đầu xe biến dạng.

"Cần gì phải như vậy chứ."

Nhìn thấy cảnh tượng này, Trần Hạo Vân không khỏi lắc đầu, loại người này đã thua là không chịu nổi. Nếu như ngã mà không thể đứng dậy được, thì ngay từ đầu cần gì phải đánh cược.

Anh đứng tại chỗ lấy ra một điếu thuốc, tiếp đó im lặng châm lửa, Trần Hạo Vân nhìn chiếc GTR màu đỏ của Lăng Thanh Nguyệt đang từ từ đậu bên đường, bước xuống xe, cô ta cũng nhìn về phía bên này với vẻ mặt khó tin. Mặc dù từ xa cô ta cũng đã nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng không ngờ rằng anh Hùng lại muốn đâm thẳng vào Trần Hạo Vân.

"Cậu chủ Trần, ván này anh thắng rồi, tôi lập tức sẽ gọi điện bảo bọn họ trả xe và đưa ông Khiêm xuống."

Vừa nói xong, Lăng Thanh Nguyệt bấm điện thoại trước mặt Trần Hạo Vân, hai người đợi gần mười phút, có vài chiếc xe thể thao chạy đến bên cạnh rồi dừng lại. Trần Hạo Vân nhìn ông Khiêm, vẻ mặt của ông ấy tốt hơn trước rất nhiều, có lẽ đã uống thuốc giải, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, ông ấy không khỏi kinh ngạc, dùng hết sức kéo tay Trần Hạo Vân: "Cậu chủ, cậu không sao chứ?"

"Không sao, nhắc mới nhớ, nhìn thảm trạng của anh Hạo đâ, tôi sợ rằng anh ta sẽ phải đến bệnh viện báo tên."

Trần Hạo Vân há miệng phun một vòng khói, sau đó đi đến bên cạnh chiếc GTR màu trắng nhìn xem, tất cả túi khí bên trong đều nổ tung, anh Hùng không có phản ứng gì cả.

"Nhanh lên, cứu anh Hùng."

Hai chủ nhân còn lại của Ngụy Nghĩa hội ra lệnh, lập tức có người đến chỗ xe muốn mở cửa nhưng do xe biến dạng nên cuối cùng không mở được.

"Anh Lưu, cánh cửa này bị biến dạng không thể mở được." Một tên yếu ớt báo cáo.

"Tránh ra." Trần Hạo Vân hừ lạnh một tiếng, đi về phía trước, kéo mạnh cửa xe, mọi người chỉ nghe thấy tiếng ma sát cọt kẹt, cửa xe bỗng chốc đã bị anh kéo ra. Trần Hạo Vân đưa tay vào trong túi khí, anh lôi anh Hùng ra giống như lôi một con chó, đoạn ném mạnh anh Hùng xuống đất.

“Cảm ơn cậu chủ Trần đã giúp đỡ.” Hai vị chủ nhân Ngụy Nghĩa hội nhanh chóng cảm tạ, ai bảo họ có quan hệ tốt với anh Hùng.

“Đừng hiểu lầm.” Tuy nhiên, Trần Hạo Vân nhanh chóng giơ tay giải thích: “Tôi chỉ muốn một tay của anh ta như đã thống nhất.”

"Ặc."

Tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt, anh ta đã như vậy, anh còn muốn ra tay, không xấu hổ sao?

Về vấn đề này, Lăng Thanh Nguyệt nhìn Trần Hạo Vân chằm chằm, bỗng nhiên cảm thấy anh rất thú vị, sự tò mò trong ánh mắt càng thêm nồng đậm, cô ta không thể ngờ rằng ở Hà Nội lại có người đàn ông như vậy.