Cậu Chủ Nhà Ta Là Phú Hào

Chương 2: Ông chủ Vân



Bởi vì sự xuất hiện của Trần Hạo Vân, tang lễ của Trần Vạn Thiên đã diễn ra thuận lợi, không ai dám đứng ra làm loạn nữa, sau khi về đến nhà, Đặng Lan lập tức lôi kéo anh hỏi chuyện, cũng không có chút ngăn cách nào.

Thay vào đó, chú Hải có chút u sầu, đi vào phòng làm việc, sau đó mang theo một tập hồ sơ.

"Đây là cái gì?" Trần Hạo Vân cầm lấy tập hồ sơ, sau đó hỏi chú Hải.

"Đây là các hợp đồng thế chấp của công ty."

Sau khi mở tập hồ sơ ra, Trần Hạo Vân có thể thấy rõ ràng nội dung là một hợp đồng thế chấp, do các công ty khác ký sau khi vay tiền của tập đoàn Hưng Thịnh.

Sau khi mở ra xem vài cái, số tiền đều không dưới bảy trăm tỷ, thậm chí có người còn trực tiếp vượt quá con số ba ngàn năm trăm tỷ.

"Cậu chủ, tập đoàn Hưng Thịnh chúng ta, hiện tại chỉ có thể miễn cưỡng duy trì hoạt động, nhưng cũng không duy trì được bao lâu, nếu không lấy tiền trở lại để xoay vòng vốn, e rằng rất khó tiếp tục." Chú Hải lo lắng nhìn những hợp đồng này, ở bên cạnh Trần Vạn Thiên nhiều năm như vậy, ông ta đều tận mắt nhìn thấy phần tiền này từng chút từng chút trở thành hợp đồng.

“Nợ tiền thì phải trả, vậy thì đi đòi thôi, những thứ này đều đã đến hạn từ lâu rồi đúng không?” Ngồi trên sô pha, Trần Hạo Vâ chỉ vào bản hợp đồng thế chấp vừa mở ra.

“Ôi, nếu bọn họ chịu thì tốt rồi rồi.” Đặng Lan thở dài, nói tiếp: “Trước đây khi ba còn sống cũng đã từng đòi, nhưng bọn họ không trả. Bây giờ ba không còn nữa, bọn họ càng không chịu trả."

"Thì ra còn có chuyện như vậy nữa."

Nghe thấy những điều này, ánh mắt Trần Hạo Vân quay trở lại, nhìn về phía mấy cái hợp đồng, liếm môi nói: "Như thế này đi, ngày mai tôi sẽ đích thân tới đó."

“Không thể được.” Chú Hải vội vàng lấy lại hợp đồng thế chấp từ trong tay Trần Hạo Vân: “Trước đây ông chủ cũng đã tới đó mấy lần rồi, suýt nữa thì đối phương đã động tay động chân rồi.”

"Đừng lo lắng, tôi tự có biện pháp."

Trần Hạo Vân ngẫu nhiên chọn một hợp đồng lớn hơn. Người vay tiền là Ông chủ Vân, đã vay hơn bảy ngàn tỷ, tài sản thế chấp gồm là ba loại hình giải trí siêu lớn ở Hà Nội, một quán karaoke, một quán bar và một câu lạc bộ giải trí.

“Cậu chủ, nếu cậu muốn đi thì nên đổi cái khác.” Nhìn thấy đó là hợp đồng của Ông chủ Vân, chú Hải vội vàng giải thích: “Ông chủ Vân này ở Hà Nội có quan hệ rất rộng, hơn nữa còn có liên quan đến những hành động ở phía sau, nơi ở không cố định, căn bản không thể tìm thấy ông ta."

"Nơi ở không cố định?" Sau khi lặp lại mấy chữ này, Trần Hạo Vân lấy điện thoại ra, ở trước mặt hai người gọi một cuộc gọi bí ẩn.

"Giúp tôi điều tra một người." "Mạc Vân, còn hay gọi là ông chủ Vân."

"Sáng mai sau khi thức dậy, tôi muốn nhìn thấy tài liệu đó."

Trần Hạo Vân nói ra ba câu, hai người chỉ có thể nghe thấy một giọng nữ cung kính ở đầu bên kia điện thoại đáp lại: "Đã hiểu."

Chú Hải và Đặng Lan nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt đối phương, cuộc gọi này, rốt cuộc là gọi cho ai?

Sáng sớm hôm sau, Trần Hạo Vân cầm hợp đồng, lái xe đến một câu lạc bộ giải trí tên là Mạc Ái.

Câu lạc bộ tọa lạc ở một vị trí đắc địa giữa trung tâm thành phố, dù bây giờ mới tám giờ nhưng đã có rất nhiều người ra vào, khi vào bên trong, Trần Hạo Vân có cảm giác như bước vào một cung điện. Trang trí bên trong rất lộng lẫy, có thể nhìn thấy ánh vàng lấp lánh ở khắp mọi nơi. Từ trong góc đại sảnh, trên hành lang đều có thể nhìn thấy các bình sứ cổ.

"Xin chào, anh có đặt chỗ trước không?"

Trần Hạo Vân cười nhạt nhìn cô gái xinh đẹp đang đi tới: "Có, phòng riêng chữ Thiên."

Đây là thông tin anh nhận được vào sáng nay, thông tin được cung cấp trong đó nói rằng Ông chủ Vân đã mời người của nhà họ Tôn của Hà Nội đến gặp mặt tại phòng riêng chữ Thiên.

"Phòng riêng chữ Thiên." Cô gái vô cùng bất ngờ, dù mới làm việc ở đây chưa đầy một tháng, nhưng trong câu lạc bộ Mạc Ái, phòng riêng cao cấp nhất, cũng chỉ có bốn phòng, lần lượt là Thiên, Nam, Địa, Bắc. Hơn nữa, trong số đó, phòng riêng chữ Thiên, là nơi ông chủ câu lạc bộ, Mạc Vân, ông chủ Vân sử dụng.

"Đúng vậy, phiền cô đưa tôi đến đó được không?"

“Được rồi, mời anh đi theo tôi.” Nghĩ đến việc quản lý vốn đã có sắp xếp, nói rằng hôm nay ông chủ Vân mời khách quý, cô gái xinh đẹp cũng không ngạc nhiên quá lâu, vì vậy nhanh chóng thu xếp, rồi đi về phía trước dẫn đường.

Có người dẫn đường, cũng bớt đi không ít phiền phức, hai người đi thang máy lên tầng mười lăm, Trần Hạo Vân nhận ra tầng này yên tĩnh lạ thường.

Sau khi dẫn Trần Hạo Vân tới trước một gian phòng có vệ sĩ đứng canh, cô gái nói với vệ sĩ: "Đây là vị khách quý do chủ tịch Vân mời tới, xin hãy giúp chúng tôi thông báo".

Nhìn Trần Hạo Vân hai lần, tên vệ sĩ có hơi nghi ngờ, gõ cửa, đứng ở cửa hét lớn: "Ông chủ, khách quý mà ông mời đã đến."

“Thằng nhóc Tôn Nghị đó không phải nói rằng buổi tối mới đến sao?” Một giọng nói khó hiểu truyền ra từ phòng riêng, khiến khóe miệng Trần Hạo Vân hơi nhếch lên, lẩm bẩm nói: “Tìm được ông rồi.”

“Ông chủ, người ông mời là Tôn Nghị sao?” Người này dường như biết Tôn Nghị, lập tức quay đầu nhìn về phía sau: “Vậy anh ta là ai?”

"Anh đoán xem."

Lúc lão ta nói, Trần Hạo Vân đã đẩy cửa bước vào, những người ở cửa muốn ngăn cản anh, nhưng ngay khi bàn tay họ vươn tới trước mặt Trần Hạo Vân, giây tiếp theo giống như bị kẹp sắt kẹp chặt, khiến bọn họ đau đớn vô cùng.

Trái phải hai bên xông lên, từng cú đấm rơi xuống, người hai bên lập tức che mặt lùi lại, còn về người ở phía trước, đã bị Trần Hạo Vân nhấc chân đạp xa mấy mét, nặng nề bay vào trong phòng riêng, lăn vài lần trên mặt đất.

Dáng vẻ này khiến cô gái xinh đẹp dẫn đường choáng váng, khiến ông chủ Vân ở trong phòng riêng phải thốt lên: "Tên nhóc cậu là ai hả?"

“Tôi là ai không quan trọng, nhưng ông chắn chắn có quen biết.” Mạc Vân mặc áo choàng tắm kinh ngạc đứng dậy, Trần Hạo Vân vẫn mỉm cười, lấy ra hợp đồng thế chấp lắc lắc trước mặt.

"Cậu là người của Tập đoàn Hưng Thịnh."

"Cũng không ngốc."

“Còn dám tới chỗ tôi làm loạn, gan của cậu cũng không nhỏ.” Sau khi nhìn thấy hợp đồng, ông chủ Vân có thể xác định được thân phận của đối phương, tâm trạng căng thẳng lúc đầu đột nhiên thả lỏng, cầm một điếu xì gà ở trên bàn, châm một điếu, tùy ý hít vài hơi rồi nói: "Có biết rằng ngay cả khi chủ tịch của cậu ở đây, khi nói chuyện với tôi cũng phải lễ phép ba phần."

Không đợi Trần Hạo Vân trả lời, ông chủ Vân dường như nghĩ ra điều gì đó lập tức nói thêm: "Ồ, suýt nữa quên mất, chủ tịch của các cậu đã không còn rồi, nghe nói hôm qua đã nhập thổ rồi."

"Xin chúc mừng, chúc mừng."

Nghe thấy âm thanh này, nụ cười trên mặt Trần Hạo Vân dần dần cứng lại, ánh mắt như mũi tên nhìn chằm chằm vào ông chủ Vân đang hút xì gà.

"Ồ, tức giận rồi!"

Nhìn thấy vậy, ông chủ Vân càng cười vui vẻ: "Như vậy đi, cậu từ mình từ tầng mười lăm lăn xuống tầng một, tôi có thể miễn cưỡng xem xét vấn đề hợp đồng."

"Tìm chết."

Cuối cùng, miệng của Trần Hạo Vân cũng phát ra hai chữ, một cái hất tay của anh, ánh sáng màu bạc đã bắn ra, trong nháy mắt, Ông chủ Vân, người vừa mới nở nụ cười rất vui vẻ, bây giờ giống như đã bị thuật định thân giữ chặt lại, trong một cái chớp mắt, sau ba giây đầy đủ, lão ta đưa tay lên che tai trái.

"A a!"

Cơn đau dữ dội khiến Ông chủ Vân gần như ngất đi, những tên đàn em đứng ở cửa, cũng như cô gái dẫn đường đều run lên, bởi vì tai trái của Ông chủ Vân, thật sự đã bị một con dao đâm thủng.

Mà con dao đó, đã cắm sâu vào bức tường phía sau, cán dao vẫn rung rinh.

"Xin chúc mừng ông."

"Đã thành công khiêu chiến điểm giới hạn của tôi."

Trần Hạo Vân từng bước tiến đến gần, ánh mắt của ông chủ Vân trở nên có chút bối rối: “Cậu rốt cuộc là ai?” Lão ta gầm gừ nói, nhịn đau đớn bên tai trái mang tới: “Dám ra tay với Mạc Vân tôi, cậu đừng nghĩ hôm nay có thể đứng mà ra khỏi nơi này."

“Hì hì!” Anh giễu cợt nhìn ông chủ Vân, Trần Hạo Vân đút hai tay vào túi, hơi cúi người xuống, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Ông chủ Vân: “Dám xúc phạm tới Trần Hạo Vân tôi, từ trước đến nay, không có ai còn sống."

"Trần, Trần Hạo Vân…"

Nghe thấy cái tên này, ông chủ Vân lập tức thất thần, không khỏi mở miệng: "Nghe nói Trần Vạn Thiên khi còn trẻ có một đứa con trai, nhưng chưa có ai thấy qua, thì ra là cậu."

"Không sai."

Ông chủ Vân giật mình tròn mắt, lão ta chưa từng nghĩ, người này là con trai của Trần Vạn Thiên, hơn nữa lại có thể ra tay độc ác đến vậy, thật sự không giống ba con một chút nào.

"Cậu, cậu muốn gì?"

Trần Hạo Vân không nói chuyện, mà chỉ lấy ra hợp đồng một lần nữa, ông chủ Vân trong lòng cũng rõ ràng, đây là muốn lão ta trả tiền, nếu không vẫn chưa biết được hôm nay lão ta có thể sống sót hay không.

Lão ta lấy điện thoại ra, ông chủ Vân cũng không thèm nhìn màn hình, bấm số xong lập tức vội vàng ra lệnh: "Trả lại bảy ngàn tỷ mà công ty nợ tập đoàn Hưng Thịnh cho bọn họ."

Lão ta hôm nay coi như đã rõ ràng, tuy tiền quan trọng, nhưng mạng sống còn quan trọng hơn tiền. Có được núi xanh, lo gì không có củi đối, một khoản này, lưu lại sau này từ từ tính toán.

"Như thế này không phải được rồi sao." Ông chủ Vân nhìn chằm chằm vào Trần Hạo Thiên, trên môi nở nụ cười.

Trần Hạo Vân không trả lời, anh đang đợi.

Rất nhanh sau đó, điện thoại reo, là chú Hải.

Chú Hải ở đầu dây bên kia hào hứng hét lên: "Cậu chủ, nhận được rồi, bảy ngàn tỷ của ông chủ Vân, ông chủ Vân thật sự trả lại tiền, thật sự đã trả lại rồi"

“Được rồi, tôi hiểu rồi.” Cúp điện thoại, Trần Hạo Vân liếc nhìn ông chủ Vân: “Sớm như vậy thì đã tốt rồi, tốn nhiều công sức như vậy, còn làm tổn thương hòa khí hai bên, hà tất phải như vậy chứ.”

“Hừ, Trần Hạo Vân, tiền này, cậu xài cũng không an toàn, chuyện này, hai chúng ta còn chưa xong đâu.” Ông chủ Vân rất khó chịu.

Nhưng Trần Hạo Vân hoàn toàn không quan tâm, trực tiếp ném bản hợp đồng vào mặt ông chủ Vân rồi xoay người nói: "Đúng vậy, tập đoàn Hưng Thịnh chúng tôi lúc nào cũng hoan nghênh ông chủ Vân đến hợp tác. Mọi người vui vẻ mở cửa làm ăn, nhưng cũng có thủ đoạn. Khuyên Ông chủ Vân vẫn nên cân nhắc kỹ lưỡng. Hưng Thịnh của hiện tại khác với Hưng Thịnh của ngày xưa. Đừng có đá vào tấm thép mà không biết. Chỉ để lại một chút lời khuyên nhỏ cho Ông chủ Vân, đi đây."

Nói xong, Trần Hạo Vân cài khuy áo, lấy trên bàn ra một tờ giấy lau tay, hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt như dao xung quanh, sải bước rời đi.