Cậu Chủ Nhà Ta Là Phú Hào

Chương 4: Tọa trấn tập đoàn Hưng Thịnh



"Thưa cậu chủ, tổng giám đốc Hà mấy hôm nay đều không đi làm ạ!" Thư ký Đình vội vàng đáp lời: "Nhưng mà một lát nữa tôi sẽ cho người đi điều tra ngay lập tức, bây giờ tôi dẫn cậu chủ tới văn phòng làm việc trước nhé!"

"Cũng được!" Gật đầu đồng ý, Trần Hạo Vân đi theo thư ký Đình rời khỏi đó, bước vào trong thang máy chuyên dụng dành riêng cho chủ tịch.

Thang máy dừng ở tầng cao nhất, tầng số sáu mươi sáu, Trần Hạo Vân chợt nhận ra ông già nhà mình cũng rất biết hưởng thụ đó chứ, cả một tầng lầu rộng thênh thang vậy mà lại được thiết kế thông rộng thoáng đãng. Mặt sàn diện tích cả mấy trăm mét vuông ngoài bộ sô pha ra thì còn có cả phòng nghỉ, phòng uống nước, phòng thay đồ các thứ, quả thật có thể coi như là chẳng thiếu thứ gì.

"Cậu chủ, mời dùng trà."

Mới vừa ngồi xuống, thư ký Đình đã lập tức bưng lên một ly Thiết Quan Âm nóng hổi, ngắm nhìn làn khói trắng bốc lên nghi ngút thì màu nước trà xanh ngắt thơm nồng, Trần Hạo Vân không khỏi nhớ đến Trần Vạn Thiên. Anh còn nhớ rõ đây chính là loại trà mà cha mình thích uống nhất, không bao giờ có sự lựa chọn khác.

"Tôi đã cho người đi điều tra xem tổng giám đốc Hà đang ở đâu rồi, chắc là sẽ sớm có tin tức thôi!"

"Ừ."

Thản nhiên đáp lại một tiếng, Trần Hạo Vân nâng tách trà lên nhấp thử một ngụm, hương vị đậm đà tươi mát ngọt lành, phảng phất trong khoang miệng thật lâu.

"Cậu chủ, trước kia cậu chủ ở nước ngoài sao?" Thư ký Đình có thể nói là vô cùng tò mò về vị chủ tịch tân nhiệm còn trẻ măng ngay trước mắt này, dù sao thì cũng là một anh chàng siêu đẹp trai, hơn nữa hành sự lại mạnh mẽ dứt khoát, so với Trần Vạn Thiên thì quyết đoán hơn rất nhiều.

"Cũng có thể coi là như vậy!" Buông chén trà, Trần Hạo Vân đứng bên song cửa sổ rộng mở, phóng mắt nhìn xuống khoảng sân rộng phía bên dưới tòa nhà, bóng người qua lại bên dưới hơn sáu mươi tầng lầu nhỏ xíu tựa như những con kiến thợ chăm chỉ, thế nhưng cũng chính nhờ những con người bé nhỏ cần cù ấy mà tập đoàn Hưng Thịnh mới có thể phát triển một cách liên tục và lâu dài đến vậy.

"Cựu chủ tịch đã đi rồi, bây giờ có cậu chủ trở về tọa trấn tập đoàn Hưng Thịnh của chúng ta, tôi tin rằng sẽ không có kẻ nào dám động chạm đến tập đoàn Hưng Thịnh đâu."

"Có cho bọn họ cũng không dám!" Trần Hạo Vân từ đầu tới cuối vẫn nhìn chăm chú ra bên ngoài cửa sổ, lần này mục đích trở về của anh đúng là như những gì thư ký Đình vừa nói, về để tọa trấn tập đoàn Hưng Thịnh, anh muốn đưa Hưng Thịnh quay trở lại với quỹ đạo phát triển bình thường, thậm chí còn phải phát triển tốt hơn trước kia nữa, như thế mới khiến cho người cha già dưới suối vàng của anh có thể an tâm mà nhắm mắt.

"Phải rồi, cậu chủ!" Đột nhiên, thư ký Đình đi vào phòng tư liệu, sau đó cầm một bộ tài liệu đi ra: "Đây là thư mời mà khoảng thời gian trước nội bộ tập đoàn Vương Thị gửi tới!"

"Thư mời?" Vươn tay nhận lấy, mở ra xem, Trần Hạo Vân nhận ra đây là một phong thư mời tập đoàn Hưng Thịnh tham gia vào một phiên đấu giá mặt bằng, trên bề mặt bức thư còn được in nổi viền mạ vàng, phải nói là vô cùng xa xỉ.

"Lô đất này có quan trọng với chúng ta không?" Trần Hạo Vân cũng không nắm được quá nhiều thông tin về chuyện kinh doanh của công ty ngày trước, vì thế nên đa phần anh sẽ cần phải dựa vào những thông tin mà thư ký Đình, người vẫn luôn đi theo hỗ trợ cho cha mình báo cáo lại.

"Rất quan trọng!"

Chỉ vừa nghe được ba chữ này thôi mà cũng đủ để khiến cho nội tâm Trần Hạo Vân chấn động không thôi, mà ngay sau đó, thư ký Đình lại tiếp tục liệt kê ra lý do vì sao lô đất này lại quan trọng đến như thế.

Từ năm kia, cựu chủ tịch đã dùng một cái giá rất mềm mua được lô đất số hai, khi đó vẫn còn chưa có ai coi trọng mặt bằng ở bên đó cả, có điều đã hơn hai năm trôi qua rồi, tất cả mọi người đều có thể đánh hơi được cơ hội làm ăn tuyệt đỉnh tỏa ra từ nơi đó, giá trị của lô đất số một cũng dần dần được bộc lộ ra bên ngoài. Nếu tập đoàn của bọn họ có thể giành được lô đất số một thì sẽ có thể triển khai một hạng mục khá là lớn.

"Hạng mục khá lớn sao?" Trần Hạo Vân chưa thật sự hiểu được điều này là có ý gì.

"Nói thẳng ra là, địa bàn của chúng ta đủ lớn thì sẽ có thể suy tính tới việc triển khai những dự án lớn hơn, một dự án có quy mô lớn đủ sức tác động tới sự phát triển kinh tế, thậm chí là cả dân số, xu hướng của cả Hà Nội này."

"Thì ra là vậy!"

Nghe xong phân tích, Trần Hạo Vân bấy giờ mới coi như là hiểu thông hiểu thấu: "Nếu đã như vậy thì lô đất số một này, chúng ta không thể không giành rồi."

"Đúng vậy!" khẽ gật đầu, thư ký Đình lại nói tiếp: "Đây cũng là một tâm nguyện lớn mà cựu chủ tịch đã ấp ủ bấy lâu."

"Vậy cô giúp tôi thu xếp một chút, tới lúc đó chúng ta cùng nhau đi."

"Vâng!"

Bên này, hai người vừa trong đổi xong, thì lại bất chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại từ máy bàn trong phòng làm việc vang lên đột ngột, thư ký Đình sải nhanh bước chân đi tới bắt máy: "Tôi là Liễu Đình, xin hỏi là ai đấy ạ?"

"Tổng giám đốc Hà, chào anh!"

Trần Hạo Vân chậm rãi xoay người lại, chỉ thấy Liễu Đình liên tục gật đầu đáp lại người ở đầu dây bên kia điện thoại, sau đó lại quay ra nói với mình: "Cậu chủ, tổng giám đốc Hà gọi tới!"

Đi tới cầm lấy điện thoại, đặt ống nghe tới sát bên tai, anh chỉ nghe được cái giọng nói khiến cho người ta khó chịu của Dương Hà truyền lại qua tiếng sàn sạt từ bộ phận cảm biến âm thanh: "Cậu chủ Vân, bảy giờ tối nay, tôi đợi anh ở Karaoke Hoàng Gia, tới uống một chén nhé!"

"Tại sao tôi lại phải đến đó?"

"Anh không thấy là giữa chúng ta hình như có hiểu lầm gì đó sao?" Dương Hà hoàn toàn không kiêng dè gì, nói thẳng mục đích của mình: "Hơn nữa, chuyện hồi chiều hôm nay, tôi cũng muốn cho anh một lời giải thích tử tế nữa!"

"Vậy anh cứ chờ ở đó đi!" Cúp máy, Trần Hạo Vân coi như là đã đồng ý nhận lời mời của Dương Hà, anh cũng không ngờ là tên kia ấy vậy mà lại ngang nhiên dám chuẩn bị hẳn một buổi Hồng Môn Yến tặng riêng cho mình. Có điều, Trần Hạo Vân anh đây là ai cơ chứ, Hồng Môn Yến chứ gì, anh đây đã trải qua không ít rồi, nhưng chẳng phải là anh vẫn còn bình an vô sự mà đứng sừng sững ở nơi này hay sao.

"Karaoke Hoàng Gia à?" Ngẫm lại một chút, Trần Hạo Vân vẫn cứ cảm thấy cái tên nghe có chút quen tai, hình như là địa bàn của ông chủ Vân, nhưng hắn ta ngược lại còn chủ động hẹn anh đi, điều này khiến cho Trần Hạo Vân cũng cảm thấy có chút ngạc nhiên.

Nhìn Trần Hạo Vân vẫn trầm mặc không lên tiếng, thư ký Đình lại trực tiếp mở ngăn kéo bàn làm việc ra, lấy thêm một phong thư nữa từ bên trong ra: "Cậu chủ, còn nữa, đây là bản kế hoạch mà cựu chủ tịch đã nhắn tôi phải bàn giao lại cho cậu chủ!"

Đưa mắt nhìn phong thư, Trần Hạo Vân lại liếc nhìn thư ký Đình một chút, xem ra ông già nhà mình quả thật rất tin tưởng người thư ký tên Liễu Đình này, ngay cả thứ này mà cũng có thể đưa cho cô ấy để giao lại cho mình, mà không phải là chú Hải.

Mở phong thư ra, nhìn lướt qua nội dung một lượt, anh phát hiện ra trong đó có nhắc tới chuyện của lô đất số một, nhưng phần nhiều lại là những vấn đề của nội bộ công ty, ví dụ như loại tham nhũng ung nhọt trong hội đồng quản trị như Dương Hà. Đọc hết cả một bức thư, anh có thể nhìn ra được cha của mình cho dù là đã ra đi mãi mãi rồi, nhưng lại là ra đi một cách không an lòng, Hưng Thịnh có quá nhiều chuyện khiến cho ông ta luôn vướng bận trong lòng, ai bảo đây chính là tâm huyết cả đời của ông ta cơ chứ.

"Cái này cô đã xem qua chưa?" Cầm phong thư vẫy nhẹ với thư ký Đình, hỏi một câu bâng quơ, rồi lại phát hiện ra cô ấy vội vã lắc đầu phủ nhận: "Không, tôi làm sao mà dám mở ra xem được chứ!"

"Không sao, cô cũng cầm lấy mà xem đi!" Đưa phong thư cho thư ký Đình, Trần Hạo Vân lại ngồi xuống, tiếp tục thưởng trà.

Ba phút sau.

"Cậu chủ, việc này..." Thư ký Đình cũng bị nội dung được viết trong thư kế hoạch khiến cho kinh ngạc, phong thư này bề ngoài thật sự là một bản kế hoạch, nhưng ẩn chứa sâu trong đó lại là toàn bộ kế hoạch thanh tẩy tập đoàn.

"Cô đi theo ba tôi bao nhiêu năm rồi?"

"Chưa tới bốn năm!"

Nghe vậy càng khiến cho Trần Hạo Vân cảm thấy tò mò, chỉ trong chưa đến bốn năm ngắn ngủi, vậy mà dĩ nhiên lại có thể khiến cho cha mình tin tưởng cô ấy đến như vậy, từ đó có thể thấy được người phụ nữ này vẫn là có chút bổn sự đấy.

Nhìn mặt đồng hồ treo tường cỡ lớn treo trong văn phòng, Trần Hạo Vân chợt nhận ra đã hơn năm giờ, gần sáu giờ rồi.

"Đi thôi, tôi mời cô ăn cơm, buổi tối tôi sẽ đi gặp Dương Hà."

"Ối, bây giờ sao?" Đối mặt với lời mời của chủ tịch tân nhiệm, thư ký Đình kinh ngạc vô cùng.

"Thế nào, tối nay cô có việc gì bận sao?"

"Không có!" Lắc đầu, Liễu Đình có chút xấu hổ đáp: "Vậy thì có lẽ phải phiền cậu chủ đợi một chút, tôi có thể đi thay quần áo được không?"

"Được!"

Lại ngồi trong văn phòng chờ một lát, sau khi uống hết một ly Thiết Quan Âm, trong nháy mắt khi anh vừa buông chén trà xuống, cánh cửa của phòng thay đồ lại được đẩy mở, thư ký Đình khoác lên mình một bộ váy dài hở vai màu đen bước ra, hai cánh tay thon dài khẽ đung đưa theo nhịp bước chân, hấp dẫn ánh nhìn của người khác vô cùng. Trên tay cô ấy còn cầm theo một chiếc túi xách nhỏ, cũng không biết có phải là do giày cao gót hay không, nhưng nhìn qua có vẻ rất thon thả, cao gầy.

Trên đường đi, Trần Hạo Vân lại tìm hiểu thêm được một vài thông tin khác về Liễu Đình. Ví dụ như cô ấy năm nay hai mươi lăm tuổi, bởi vì thành tích học tập xuất sắc nên chưa đến hai mươi mốt tuổi đã tốt nghiệp đại học rồi, thậm chí trước đó đã đi thực tập ở bên ngoài rồi.

Nếu bây giờ anh đã trở thành chủ tịch tân nhiệm rồi, vậy thì Trần Hạo Vân anh phải tạo mối quan hệ thật tốt với người như thư ký Đình. Có sự trợ giúp của cô, bản thân anh có thể thoải mái không ít, bằng không còn tội gì phải nuôi thư ký làm chi cho cực chứ.

Vì để thuận tiện cho lát nữa đi gặp Dương Hà, hai người đặc biệt lựa chọn một nhà hàng gần với Karaoke Hoàng Gia, có điều vừa mới bước vào, thư ký Đình lại đã thu hút không ít ánh nhìn của thực khách xung quanh. Điều này cũng khó mà trách cô ấy được, lúc trước nhìn qua cũng không khác gì một cô thư ký bình thường, vậy mà chỉ cần cởi bỏ sơ mi âu phục, thay bằng một bộ thường phục nhẹ nhàng, lại có thể khiến cho cô ấy như biến thành một nữ thần vậy, toàn thân đều tỏa ra vẻ quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành.