Cậu Chủ Nhà Ta Là Phú Hào

Chương 7: Gặp mặt Vương Tử Nghiên



Tám giờ tối, Trần Hạo Vân đúng giờ hẹn, nhưng chỉ có mỗi mình anh.

Dựa theo địa chỉ Vương Tử Nghiên cho đi đến khách sạn có tên là Seaver, Trần Hạo Vân mới biết đây là một khách sạn cao cấp năm sao, xem ra Vương Tử Nghiên thật sự coi trọng buổi gặp mặt này.

Bước vào quầy lễ tân, báo tên của Vương Tử Nghiên, lập tức có phục vụ đưa anh đến phòng trên tầng, trên đường đi, Trần Hạo Vân nhận ra người trong khách sạn không có nhiều, nếu nói không quá, thì chả có khách nào.

“Thưa ngài, đây là phòng mà Vương tiểu thư đã đặt!”

Phục vụ đẩy cửa ra, Trần Hạo Vân nhìn thấy Vương Tử Nghiên ngồi trong đó, màu tóc tím, khuôn mặt trái xoan, ngũ quan xinh xắn đeo đồ trang sức trang nhã, mặc chiếc váy trễ vai màu tím nhạt, lúc này đang chống cằm nhìn cửa, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

“Không nghĩ tới đại thiếu gia tập đoàn Hưng Thịnh, lại là một người đẹp trai như vậy nha!”

Nhìn thấy Trần Hạo Vân ngồi vào bàn, Vương Tử Nghiên không khỏi trêu ghẹo một câu, cái này cũng không khiến cho Trần Hạo Vân cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn nói: “Đại tiểu thư của tập đoàn Hưng Thịnh không phải cũng rất xinh đẹp hay sao?”

“Ha ha, anh thật biết ăn nói!” Vương Tử Nghiên cười khẽ hai tiếng, ánh mắt nhìn về phía Trần Hạo Vân, cuối cùng đứng lên giới thiệu bản thân: “Tôi xin được chính thức giới thiệu, tôi là Vương Tử Nghiên, chủ tịch của tập đoàn Vương Thị.”

“Trần Hạo Vân, tập đoàn Hưng Thịnh!” Trần Hạo Vân cũng đứng dậy bắt tay, nhưng khi chạm vào lòng bàn tay trắng nõn mềm mại, khiến cho anh có cảm giác lạ thường.

“Đinh đinh...”

Vương Tử Nghiên gọi người đem thức ăn lên, khi gần xong, mới mở miệng nói chuyện: “Chúng ta vừa ăn vừa bàn chuyện nhé!”

Trần Hạo Vân thoải mái, phối hợp ăn, mà trong phòng lại vang lên tiếng Vương Tử Nghiên: “Hôm nay tôi muốn mời anh đến, đầu tiên là muốn làm quen với anh, sau đó, là muốn cho Hưng Thịnh các anh một cơ hội!”

“Nói thử xem nào?” Trần Hạo Vân ăn thứ đồ mà chính anh cũng không rõ nó là cái gì. “Chúng ta đều đã biết, hiện tại giá trị của lô đất trống số 1 với số 2 đang tăng lên, đây cũng là ý kiến của ba anh năm đó, bắt đầu đấu giá với lô đất số 2, nhưng vẫn chưa khởi công, giống như là đang chờ đợi lô đất trống số 1...”

“Mà lần này lô đất số 1 cạnh tranh nhiều hơn so với lô đất số 2, ai cũng muốn chia nhau, chúng ta với tư cách là người tham gia đấu giá, cũng hy vọng mảnh đất có thể được định giá đúng với giá trị của nó, cho nên...”

“Cho nên sao?” Vương Tử Nghiên khiến cho Trần Hạo Vân đang ăn phải dừng lại.

“Cho nên tôi đang có ý muốn giao lô đất trống số 1 cho các anh!”

“Việc này còn phải xem xét đã!” Trần Hạo Vân nhíu mày, tin tức này đối với anh không phải là xấu, nhưng anh cũng không nghĩ Vương Tử Nghiên lại tốt như vậy, thực sự muốn giao cho anh mảnh đất số 1 đó.

“Lúc đó, Hưng Thịnh tham gia cạnh tranh bình thường, nhưng mọi chuyện đều đã được sắp đặt trước, nếu không phải các anh, chúng tôi sẽ có cách để làm gián đoạn buổi đấu giá!” Nói xong, Vương Tử Nghiên lộ ra nụ cười như hồ ly: “Tuy nhiên, tôi không chắc Hưng Thịnh có thể giành được mảnh đất này!”

“Chuyện đó thì khác gì để cho chúng tôi cướp lấy lô đất đó?” Vương Tử Nghiên nói cả buổi, thì ra vẫn là muốn để cho tập đoàn Hưng Thịnh ra mặt.

“Tuy rằng cũng không có khác biệt, nhưng tôi có thể cam đoan với anh, khu đất trống số một, nếu không phải tập đoàn Hưng Thịnh thì không ai có thể lấy nó, khẳng định như vậy, còn chưa đủ hay sao?”

Khẽ nâng chén rượu nhấp môi, Trần Hạo Vân cũng không ngốc, lập tức hỏi lại: “Chúng tôi cần phải trả một cái giá đắt ư?”

“Một cái giá đắt ấy à...” Vương Tử Nghiên sờ cằm suy nghĩ, chưa có quyết định, hai mắt đảo liên tục.

Một lúc sau mới trả lời: “Vào thời điểm thực hiện các hạng mục, cho chúng tôi một vị trí bỏ vốn đầu tư, thế nào?”

Nghe vây, Trần Hạo Vân trầm mặc, không phải là anh không thể cho một vị trí, mà cảm thấy tâm cơ của Vương Tử Nghiên này đúng là không đùa được.

Cô nói nhiều như vậy, đều là hướng đến tập đoàn Hưng Thịnh, nhưng tập đoàn Vương Thị của cô cũng có thể kiếm lời, có thể nói là một mũi tên trúng hai đích.

“Anh Vân không nói gì nữa, tôi coi như anh đã đồng ý nhé.” Vương Tử Nghiên cười tủm tỉm cầm chén rượu lên: “Nâng chén, chúc cho chúng ta hợp tác vui vẻ”

Trần Hạo Vân vẫn như trước không nói chuyện, ngẩng đầu nhìn cô ta, cụng ly, cho đến khi rượu vào trong bụng, lúc này lông mày anh mới hơi giãn ra.

Chỉ là ăn một bữa, có thể nói Trần Hạo Vân thu hoạch được khá nhiều, không chỉ biết được Vương Tử Nghiên, thậm chí còn lấy được từ Vương Tử Nghiên một tin tức tốt, điều này đối với Hưng Thịnh mà nói, là một tin tốt.

“Anh Vân, không biết anh có rảnh hay không?” Đứng trước cửa khách sạn Neville, Vương Tử Nghiên mở miệng dò hỏi một lần nữa.

“Thì sao?”

“Là như vậy, tôi có một số người bạn đang tổ chức một bữa tiệc, nhiều người có địa vị ở Hà Nội sẽ có mặt ở đó, anh lại mới từ nước ngoài trở vể, cho nên tôi muốn giới thiệu cho anh, về sau sẽ dễ dàng làm việc hơn.”

Nghe vậy, Trần Hạo Vân nhìn đồng hồ, hơn chín giờ, cũng chưa phải là quá muộn, anh cũng cần đi gặp gỡ một chút, dù sao nếu muốn Hưng Thịnh phát triển hơn nữa, cũng không thể tránh khỏi việc gặp gỡ giao lưu những người này.

“Vậy làm phiền cô.”

“Đừng khách sáo, mọi người nên giúp đỡ lẫn nhau.”

Không thể phủ nhận, Vương Tử Nghiên cười lên nhìn rất đẹp, tựa như một loại ma thuật vô hình nào đó hút người khác vào, không khỏi khiến cho Trần Hạo Vân nhìn thêm nhiều lần.

Khi đến nơi này Trần Hạo Vân mới phát hiện ra, nơi này là một câu lạc bộ cao cấp, nơi tiếp khách giống như sàn diễn thời trang, đi vào bên trong, âm thanh du dương của dương cầm phát ra, phục vụ đều là những nam thanh nữ tú.

“Thật có lỗi, để mọi người đợi lâu” Hai người trực tiếp đi đến căn phòng ở cuối hành lang, vừa mở cửa, Vương Tử Nghiên đã lập tức nói xin lỗi với mọi người ở bên trong.

“Ơ, người đẹp Vương sao tối nay lại xinh đẹp như vậy nha…”

“Lại còn mặc váy dài, thật là một chuyện kì lạ.”

Không để ý những lời nói trêu đùa, Trần Hạo Vân đi theo vào, sau đó, anh liền cảm nhận được những ánh mắt dừng lại trên người mình.

“Tử Nghiên, vị này là?” Một giọng nói của đàn ông vang lên, có vài người phụ nữ còn chưa sợ lửa cháy lớn, nửa đùa nửa thật nói: “Không phải là bạn trai của Tử Nghiên đấy chứ?”

“Ồ, mọi người khoan hãy nói, có khi đúng là bạn trai của cô ấy đấy.”

Mỗi người nói một câu, Vương Tử Nghiên cúi đầu nói: “Mọi người nghĩ nhiều rồi, anh ấy không phải bạn trai của tôi.”

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng lại chủ động kéo Trần Hạo Vân vào phòng giới thiệu cho mọi người: “Người này chính là chủ tịch mới nhận chức của tập đoàn Hưng Thịnh, Trần Hạo Vân.”

“Anh ta chính là Trần Hạo Vân?”

Giờ phút này, mọi người đều nhìn Trần Hạo Vân với ánh mắt kinh ngạc, ánh mắt của những người phụ nữ còn lấp lánh hơn: “Chào anh Long, em là Cố Văn Tĩnh.”

“Tôi là Trương Yến.”

“Tôi là Lục Trạch Sinh.”

“Tôi là...”

Cho dù là nam hay nữ, mọi người đều chủ động giới thiệu bản thân, nhưng đến người giới thiệu cuối cùng, Trần Hạo Vân phát hiện trong ánh mắt đối phương hiện ra một tia âm trầm: “Xin chào! Tôi là Tôn Nghị.”