Câu Chuyện Ngọt Ngào Ở Nhà Ga

Chương 1: Oneshot (Đoản)



Nếu không phải sáng sớm đường xá kẹt xe, mà Vương Liên Vũ lại phải có mặt tại công ty lúc 9h sáng để tham gia buổi họp quan trọng, hắn sẽ không bao giờ bước chân lên xe điện.

Hắn đứng trước cửa nhà ga, dòng người ra vào như hồng thủy, hắn cảm thấy sống 28 năm trời, khảo nghiệm lớn nhất cũng chỉ tới mức này thôi. Vương Liên Vũ dị thường gian nan xoay người nhìn đường cái — xe cộ đông nghịt — sau đó dị thường gian nan xoay người lại, cất bước vào trong nhà gà theo dòng người, tựa như bước vào hang quái vật.

Sau khi trải qua các sự kiện — Người người chen chúc không còn chỗ đứng — Lúc bước lên xe không cẩn thận đụng trúng người ta, bị người ta cho rằng hắn là sắc lang — Xuống xe cũng không được — Chỉ có thể vừa đứng vừa ngồi — Kết quả đi lộn xe — Phải chờ 2 chuyến sau mới lên được — Lần này rốt cuộc cũng được thoải mái lên xuống, trải qua một loạt khổ hình, Vương Liên Vũ đầu đổ đầy mồ hôi đứng trong nhà ga cũng chính là nhà ga ngay trước cửa công ty, bộ dáng chật vật mặt mày xám xịt không hề giống như anh giám đốc tinh anh, ngược lại còn giống như một anh lính vừa mới ra trận trở về.

Mà nhìn qua, anh lính này vừa gặp thêm một vấn đề mới — Cửa.ra.nằm.ở.đâu!?

Công ty của hắn nằm ngay đoạn đường tuyệt hảo, có thể nói là trung tâm thương nghiệp của cả toàn thành phố, cho nên đường sắt đã được sửa thành hai tuyến đường từ hai nơi đổ về đây để đổi trạm, mặt khác còn có trạm xuyên thẳng tới sân bay, còn có một trạm khổng lồ nằm trên mặt đất. Nhưng mà ở đây nhiều cửa quá, ra khỏi cửa thì đi từ điểm A tới điểm K, 11 cửa ra a 11 cửa lận đó, Vương tiên sinh đứng trước tấm bản đồ nhìn nhìn, nhìn trái, nhìn phải, rốt cuộc cũng không biết mình phải đi hướng nào.

Nếu bây giờ có một người thiện lương am hiểu tất cả từ trên trời rớt xuống, giúp hắn tìm được đường tới công ty, hắn tuyệt đối sẽ đem thiên sứ kia đóng hộp lại bưng về nhà đối đãi như tổ tông!

“Xin chào, tiên sinh, ngài có cần giúp gì không?”

Kêu thiên sứ, thiên sứ liền xuất hiện a!

Vương Liên Vũ xoay người lại, dùng đôi mắt nóng bỏng nhìn đối phương, hai tay thậm chí còn kéo tay người ta, lắc lắc hai cái, “Thiên sứ… A không phải, đồng chí, có thể cho tôi biết, công ty XX ở tòa nhà XX phải đi hướng nào không?”

Tiểu thanh niên sợ hãi khi bị hắn mạnh mẽ nắm lấy bàn tay, nhưng vẫn hảo tâm chỉ bản đồ giúp hắn, “Anh nhìn nè, chúng ta bây giờ đang ở cửa này, mà anh muốn tới công ty XX… Chỉ cần xuyên qua con đường này, sau đó lên một tầng, rồi xuống một tầng, quẹo phải, ở đó có một con đường trực tiếp thông tới đó.” Tiểu thanh niên tủm tỉm cười, “Anh hiểu rồi chứ?”

“Không hiểu.” Vương Liên Vũ phán như đinh đóng cột.

Nụ cười trên mặt thanh niên nhất thời cứng đờ.

Đúng vậy, Vương Liên Vũ cái gì cũng giỏi, duy nhất chỉ có một cái ngu chính là ngu đường. Hắn phải mất nửa năm mới nhớ đường tới công ty, thiệt xém chút nữa làm hắn chết luôn. Cho nên càng miễn bàn cái đường đi phức tạp từ nhà ga tới, cái gì mà lên lên xuống xuống trái trái phải phải, hắn thật sự không rõ a.

Tiểu thanh niên vươn tay gãi hai má, bộ dáng có chút phiền não nhưng rất đáng yêu, “Vậy thì để tôi dẫn anh đi?”

Vương Liên Vũ lúc này mới để ý tới tiểu thanh niên đang mặc đồng phục của nhân viên nhà ga, trên ngực có gắn bảng tên lộ ra khuôn mặt nhỏ bé xinh xắn cười đến ngại ngùng, bên cạnh còn có số hiệu và tên của hắn: Triệu Tử Úc KZ5243XXX, bên dưới có một hàng chữ nhỏ: “Hết sức trung thành vì ngài phục vụ.”

“Tử Úc đúng không, thật sự là làm phiền cậu rồi!” Vương Liên Vũ vô cùng cảm tạ ân nhân chủ động trợ giúp, dọc theo đường đi cứ theo đuôi Triệu Tử Úc, thần tình cẩn thận, người ta nhìn vô còn tưởng hắn đang đi thám hiểm rừng cây.

Bước được hai bước thì một dòng cương thi… À không, là dòng người đột kích, nguyên lai là tàu sắp chạy, bốn chiếc xe điện chạy theo hai tuyến đường khác nhau sắp sửa dừng đón khách, nhóm tri thức hùng hổ tạo thành hai hàng đổ ào về phía trước, đám người mãnh liệt bao phủ lấy Triệu Tử Úc cao 1m7, mà Vương Liên Vũ ở đằng sau cũng vì đấu đá lung tung giữa đám người mà xém tí nữa mất dấu tiểu thiên sứ.

Cũng may thiên sứ chính là thiên sứ, ngay tại lúc Vương Liên Vũ dừng lại, nhìn xung quanh tìm kiếm thì hắn phát hiện Triệu Tử Úc đang đi ngược dòng, trở lại bên người hắn, trong giọng nói cũng không có gì oán giận, “Tiên sinh, hình như anh không thường xuyên đi xe điện đúng không? Sáng sớm đều là vậy, anh nhớ theo sát tôi nha không thôi lạc đó.”

Vương Liên Vũ ỷ mình cao, từ trên nhìn xuống, trên mặt mang theo thích ý, “Tôi cảm thấy tôi mà không lạc mới lạ đó.”

“Không sao không sao.” Triệu Tử Úc cười tươi, chủ động vươn tay tới trước mặt Vương Liên Vũ, “Lần này anh nắm tay tôi đi, sẽ không lạc nữa đâu.”

Từ lúc sinh ra tới giờ, 28 năm trời đã biết mình không thẳng, nhìn làn da trắng nõn giơ trước mặt mình, Vương Liên Vũ nuốt nước miếng một cái ực.



Đứng trước cửa nhà ga, tiểu thanh niên cao ngất nhìn giống như một nhân viên sửa ống nước, đồng phục khoác lên người hắn trông thật đẹp, “Được rồi, từ chỗ này đi tới là công ty XX, tiên sinh, tôi còn công việc, không thể tiếp tục đi, tôi phải về đây.” Triệu Tử Úc buông lỏng bàn tay, Vương Liên Vũ đột nhiên trống rỗng, hận không thể kéo hắn lại, nắm tay nhào nặn vài lần.

“Đừng kêu tiên sinh, gọi tôi là Vương Liên Vũ đi.”

“A?” Triệu Tử Úc đầu tiên là sửng sốt nhưng vẫn rất nhanh nở nụ cười, “Vương tiên sinh mau đi đi, bây giờ sắp 9h rồi, coi chừng trễ giờ. Giờ này thường đông như vậy đó, lần sau anh đừng quên cửa ra nữa nha.”

Trong lòng Vương Liên Vũ khẽ động, “Nếu tôi không nhớ, có thể tìm cậu chỉ đường nữa không?”

Triệu Tử Úc gật đầu thật mạnh, trên mặt tràn ngập hưng phấn, xem ra rất cao hứng vì công việc của mình, “Ân!”

Nụ cười kia đã làm chân Vương Liên Vũ sắp nhũn ra.

Vương Liên Vũ vẻ mặt say mê lảo đảo bước vào công ty, trong đầu hắn chỉ phát đi phát lại hình ảnh nụ cười tươi kia của Triệu Tử Úc. Hắn biết, đây là vừa gặp đã yêu.



Vương Liên Vũ năm nay 28 tuổi, thân kinh bách chiến, đối với Triệu Tử Úc có thể nói là tình thế bắt buộc. Mà Triệu Tử Úc còn non hơn đậu hủ, ngay cả nắm tay con gái còn chưa từng được nắm, tự nhiên sẽ nhìn không ra Vương Liên Vũ đang theo đuổi mình, chính là tò mò tại sao lúc nào mình cũng tình cờ nhặt được di động, bóp tiền, chìa khóa ngay trước cửa nhà ga, khi dùng loa kiếm chủ nhân thì lúc nào cũng là Vương Liên Vũ.

“Vương tiên sinh, anh thật sự rất sơ xuất.” Bởi vì luôn nhặt được đồ của Vương Liên Vũ ‘đánh rơi’, Triệu Tử Úc càng ngày càng quen mặt hắn, lúc nói chuyện cũng không còn câu nệ, “Sao lúc nào cũng làm rớt đồ vậy a, cũng may lần nào tôi cũng nhặt được, nếu mất luôn thì biết làm sao bây giờ.”

“Đúng đúng đúng.” Vương Liên Vũ khiêm tốn thừa nhận lỗi sai, “Tôi là một người đàn ông độc thân cho nên không để ý tới mấy chuyện này, trong nhà không có tri kỷ đốc thúc tôi a!” Lời này của hắn là có hàm ý, lúc nói chuyện còn cố gắng phóng mị lực, đôi mắt phóng điện vèo vèo. Triệu Tử Úc chưa từng gặp qua người có mị lực như thế này, nhất thời bị trúng điện phải dời mắt đi.

Thấy hắn không nói gì, Vương Liên Vũ cũng không nhẫn tâm làm khó hắn, cười ha hả thưởng thức chiếc Iphone, “Điện thoại này tôi còn nghĩ đã mất rồi, vừa mua cái mới thì cậu lại gọi tôi tới nhận điện thoại.”

“Hả? Vừa mất điện thoại anh đã đi mua cái mới sao?”

“Đúng vậy, cậu phải biết công việc của tôi là buôn bán, điện thoại một phút cũng không được rời khỏi tay.” Vương Liên Vũ tỏ vẻ buồn rầu, “Đáng tiếc, chiếc này làm sao bây giờ, thật vất vả mới nhắn số xong.”

Triệu Tử Úc vô tâm, nhìn không ra chiếc di động ‘cũ’ mới vừa nhặt được là chiếc mới toanh, giống như vừa lấy khỏi hộp.

Vương Liên Vũ biết thời thế, nói ra mục đích của mình, “Nếu không như vầy đi, chiếc của cậu cũng cũ rồi, hai ta cũng không còn xa lạ, hay cậu lấy của tôi dùng đi.”

Hắn nghĩ Triệu Tử Úc sẽ lấy thái độ làm người lễ độ từ chối một phen, trong bụng đã chuẩn bị lời thuyết phục. Ai ngờ Triệu Tử Úc lại hoan hô đoạt lấy chiếc di động ‘cũ’ trong tay hắn, “Vương tiên sinh, anh tốt ghê, anh tôi cũng có một chiếc Iphone, tôi cũng muốn dùng, nhưng điện thoại lại chưa có hư, cho nên vẫn đang suy nghĩ có nên mua hay không.” Hắn đứng dậy, giống như một đứa con nít ôm lấy Vương Liên Vũ, “Anh còn tốt hơn anh của tôi!”

Vương Liên Vũ theo bản năng tiếp lấy người đột nhiên nhào vào lòng mình, trong lòng như nở hoa. Hắc hắc, đây là lần đầu tiên hai người thân mật như thế này, tặng hắn một chiếc di động liền được một cái ôm, ai nói không đáng giá chứ? Hắn còn sợ mình tặng quà, Triệu Tử Úc sẽ thêm chướng mắt, bây giờ thì tốt quá rồi, Vương Liên Vũ cái khác không có nhưng tiền thì không thiếu. Lát nữa mua cho tiểu thiên sứ chiếc laptop, có khi nào mình được người ta hôn nhẹ không?

“Nếu tôi còn tốt hơn anh cậu, vậy đừng gọi tôi là Vương tiên sinh nữa, gọi tôi là Liên Vũ đi!”

Triệu Tử Úc bị hắn lừa cho vô cùng vui vẻ cũng không hề chần chờ, rất nhanh sửa lại cách xưng hô, gọi một tiếng, “Liên Vũ!” Vừa nói xong thì tim ai kia liền đập thình thịch, lý trí lập tức như con chim nhỏ bay vèo qua cửa sổ.

Hắn còn chưa cao hứng đủ thì người trong lòng liền truyền đến thanh âm nghi hoặc.

“Liên Vũ, sao Iphone của anh không tháo pin được?”

“…Hả?”

“Hơn nữa Iphone còn có thể thay chuông bằng lời của mình, sao của anh không có vậy?” Triệu Tử Úc nghĩ nghĩ, “Anh tôi nói iphone của ảnh là Iphone10, Iphone của anh là đời mấy vậy?”

Vương Vũ Liên trầm mặc một hồi lâu, yên lặng xoay đầu, “Của tôi là Iphone4… So với cái của anh cậu thì xài tốt hơn.”



Sau khi Triệu Tử Úc và Vương Liên Vũ quen thân, Vương Liên Vũ vẫn cứ chứng nào tật đó không chịu sửa, cứ vài ngày lại làm rớt đồ một lần, hơn nữa không đợi Triệu Tử Úc liên hệ, hắn liền trực tiếp mua cái mới, cái ‘cũ’ thì đưa cho Triệu Tử Úc xài. Không phải lần nào cũng là đồ điện tử mắc tiền, có đôi khi là một đôi găng tay, có khi lại lại miếng giữ ấm, Vương Liên Vũ ‘làm rớt’ mấy món đồ, bất luận là món gì thì đều rất hữu dụng.

Đợi Vương Liên Vũ trùng hợp làm ‘rớt’ đôi giày thể thao ở nhà ga, Triệu Tử Úc đã sớm mai phục một bên liền xuất thế, giống như mãnh hổ nhào vào người hắn, chụp tay hắn kéo lại, “Anh anh anh anh anh anh ở lại giải thích đi, anh rốt cuộc muốn làm cái gì!” Triệu Tử Úc chống nạnh, hùng hổ. Đáng tiếc căng thẳng quá nên nói lắp.

—- Anh anh anh anh còn có thể muốn gì, muốn em chứ gì.

Trong lòng Vương Liên Vũ nghĩ như vậy nhưng trên mặt lại bất động thanh sắc, “Muốn làm gì đâu a, không phải tôi đang mang giày sao.”

“Anh đừng tưởng tôi không phát hiện ra ánh mắt của anh, làm sao cứ lần nào cũng rớt đồ ngay cái ghế đó chứ?” Trong nhà ga không có nhiều ghế lắm, trong đó có một chiếc nằm gằn phòng nghỉ của nhân viên, để cái gì ở đó Triệu Tử Úc đều nhìn thấy.

Vương Liên Vũ không nghĩ tới đồng chí Triệu Tử Úc lại có một ngày thông minh, lúc này câm họng không nói được gì, lý do gì trong đầu đều biến sạch, không thể tìm ra được một cái thích hợp.

So với Vương Liên Vũ ấp a ấp úng thì Triệu Tử Úc lại thẳng thắn hơn, “Anh cứ lặp đi lặp lại chuyện ‘rớt’ đồ ngay trước mặt tôi, anh muốn cái gì? Quanh co lòng vòng, người không biết nhìn vô còn tưởng anh đang theo đuổi tôi đó!”

Vương Liên Vũ lập tức thốt ra, “Thì anh đang theo đuổi em mà!”

Một giây, hai giây, ba giây.

Não bộ của Triệu Tử Úc không thể hoạt động, hai má đỏ lên, “Anh anh anh anh anh anh anh….” Tiểu nhân viên đáng thương đỏ mặt, cũng may không bị dọa tới nỗi bỏ chạy, trong lòng Vương Liên Vũ khẽ nói — Chuyện này phỏng chừng có thể thành!

“Em nhìn đi, vì để em biết anh lấy lòng em nên mấy ngày nay làm rớt không ít đồ ở nhà ga.” Vương Liên Vũ nói hết sự thật, “Thật ra anh không có nói cho em biết, một số đồ anh làm rơi đã bị người ta lấy mất.”

“Hả?”

“Anh sợ nếu tặng trực tiếp em sẽ không nhận, cho nên chỉ có thể xài cách này, ai ngờ đồ chưa tới tay em đã bị người ta lấy đi mất tiêu.” Hắn thở dài, “Nếu em chấp nhận việc anh theo đuổi, về sau anh có thể trực tiếp tặng đồ cho em, cái này vừa giúp anh tiết kiệm được tiền vừa làm em bớt lo, đúng không?”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng nhị gì hết á, anh đối với em vất vả biết bao nhiêu. Quà anh tặng em có thích không? Em có đau lòng khi anh làm mất đồ không? Có muốn giúp anh giàu hơn không?”

“Ách, ách, ách.” Não bộ của Triệu Tử Úc không thể tiếp thu, sắp sửa hôn mê, “Muốn.” Vương Liên Vũ đối với mình tốt như vậy, tất nhiên là muốn người ta giàu hơn rồi.

“Vậy còn một vấn đề cuối cùng.” Vương Liên Vũ cười tủm tỉm kéo tay hắn, “Em quan tâm tới anh như vậy, có muốn làm người yêu của anh không?”

“…”

“Nghĩa là?”

“Muốn ><”

Cuối cùng hắn cũng được toại nguyện, Vương Liên Vũ vô cùng cao hứng ôm chầm lấy người vợ mới của mình, ở bên miệng hung hăng hôn một cái.

Hết.

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!