Câu Chuyện Tín Xuyên

Chương 11: Mẹ



Trần Viên cũng chưa nghĩ đến có thể thuận lợi liên hệ với Diêu Văn Quân, càng không nghĩ tới chính là đúng dịp cô ấy sẽ về nước, việc này thật sự là trùng hợp.

Trần Viên hẹn cô ấy thứ bảy đến nhà ăn cơm, quay đầu lại lập tức tìm thẻ mỹ viện năm ngoái Đặng Phi kéo cô đi làm, buổi tối thứ sáu tan tầm lập tức chạy đến thẩm mỹ viện.

Khương Thừa Mẫn gọi điện thoại tới hỏi cô: "Răng con bé còn đau không?"

"Không nghe con bé nói, chắc là đã ổn."

"Thỉnh thoảng trẻ con không chú ý, cũng không biết nói, cô cần chủ động hỏi."

"Anh có chuyện nói thẳng đi." Trần Viên cảm thấy buồn cười. Quả nhiên anh ta nói thẳng: "Cô dã hẹn gặp Diêu Văn Quân?"

"Ừ, ngày mai tới nhà tôi ăn cơm. Anh tới không?"

"Tôi, tôi thì thôi." Anh ta bị vạch trần tâm sự, xấu hổ nhượng bộ, "Vậy hiện tại cô đang làm gì?"

"Tôi ở nhà." Trần Viên mặt không đổi sắc tim không đập nhanh nói dối.

"Sao tôi lại thấy xe cô trên đường chứ?" Khương Thừa Mẫn ngẩng đầu, đọc bảng hiệu thấy cách đó không xa, "Chăm sóc da Christine, cô ở đó sao?"

Trần Viên cúp điện thoại. Tiếp đó nằm nửa giờ ở trên giường, mát xa tinh dầu trong đần độn vô vị, trong lòng hỗn loạn.

Làm đẹp xong, ra cửa đã tám giờ. Trần Viên vừa đi vừa tìm chìa khóa, phía trước có người gọi cô, ngẩng đầu nhìn là Khương Thừa Mẫn."Tôi ăn cơm ở bên cạnh, ăn xong xe cô vẫn còn ở chỗ này, chờ cô một lát."

Trần Viên hai tay ôm ngực, "Tôi đến làm mặt, ngày mai phải gặp bạn gái mối tình đầu của chồng, sợ bị so sánh."

Lời này nói ra miệng, trong lòng cô nhẹ nhõm, lúc này mới hiểu được chính mình rốt cuộc suy nghĩ gì. Hóa ra trong tiềm thức câu kia của Khương Thừa Mẫn "Hai ngươi còn rất giống", mấy ngày nay vẫn đều không tiêu tan ở trong đầu cô.

Khương Thừa Mẫn không ý thức được câu nói kia của mình tạo thành ảnh hưởng với cô."Hai người không phải cùng một phong cách." Nói xong chỉ điếu thuốc trong tay cô, "Diêu Văn Quân là ca-cao tham món lợi nhỏ, cô không bỏ hút thuốc uống rượu sao?"

"Trước đó đã cai rồi, gần đây áp lực lớn mới bắt đầu hút." Trần Viên cười, "Nói với tôi cô ấy là dạng người gì đi."

"Cô ấy...... rất hoạt bát, rất được người thích, thành tích không tệ, đầu óc cũng thông minh. Thuộc về loại con gái ngoan ngoãn, làm chuyện khác người nhất chính là theo đuổi Thịnh Tây Nguyên, nhưng mẹ cô ấy vừa nói, còn không phải lập tức bó tay chịu trói."

"Là cô ấy theo đuổi Thịnh Tây Nguyên?" Trần Viên nheo mắt, "Anh không nói với tôi."

"Đúng vậy. Với tính cách kia của Tây Nguyên cô còn hiểu hơn tôi, đánh chết cậu ấy cũng không có chuyện mở miệng chủ động theo đuổi phụ nữ. Diêu Văn Quân theo đuổi cậu ấy cả một năm, cả lớp đều biết cô ấy thích Thịnh Tây Nguyên."

"Vậy anh ấy là như vậy, ban đầu không có hứng thú, sau đó chậm rãi thích cô ấy?"

"Cô phải hỏi Thịnh Tây Nguyên chứ." Anh ta cười. Lời này nói ra, hai người đều im lặng. Tàn thuốc dính vào mu bàn tay Trần Viên, cô hơi giật mình, nói: "Tôi phải về đây."

Khương Thừa Mẫn tự biết nói lỡ miệng, trong lòng cũng không hơn gì, hai người nói lung tung rồi đều vào trong xe.

Một người lặng lẽ ngồi ở trong xe, Trần Viên không nhịn được lại mở không gian QQ của Diêu Văn Quân, lục về phía trước. Năm 2004 cô ấy tốt nghiệp đại học, sau đó ra nước ngoài học thạc sĩ, năm 2006 sau khi tốt nghiệp kết hôn ở Mĩ, sinh một cô con gái tên Bối Bối. Chồng cô ấy hình như là lập trình viên, lớn hơn cô ấy mấy tuổi, tóc ngắn, đeo kính mắt, mặc áo sơmi ca rô, hơi béo, nhưng nhìn ra được dấu vết rèn luyện.

Ở bờ đại dương đối diện, thỉnh thoảng liệu cô ấy có nhớ tới mối tình đầu của mình không?

Vận động viên điền kinh tóc ngắn, học tập tốt lớp thi đua, ngoan ngoãn ngồi ở trước mặt cô, thiếu niên để cô làm tai thỏ.

Khương Thừa Mẫn ở bên ngoài gõ cửa sổ, Trần Viên hạ cửa kính xe, anh ta còn giống như chưa nghĩ ra muốn nói gì, rầu rĩ gãi đầu, Trần Viên ung dung chờ anh ta mở miệng.

"Trở về hỏi con bé răng còn đau không."

"Chỉ có cái này? Đã biết, cám ơn anh." Trần Viên kéo cửa kính lên.

"Chờ đã." Anh ta lỗ mãng bám cửa xe, "Cái kia, cô đừng nghĩ nhiều."

"Nghĩ nhiều cái gì?"

"Diêu Văn Quân, đã là chuyện tám trăm năm trước."

Trần Viên cười rộ lên, nhận lấy an ủi ngốc nghếch của anh ta, "Đã biết, cám ơn." Chỉ phía trước, "Anh dịch xe đi, đỗ gần vậy tôi không đi được."

Khương Thừa Mẫn chạy đi.

Sao có thể không nghĩ chứ? Buổi tối tắm rửa xong ngồi xuống bôi kem dưỡng da, Trần Viên nhìn khuôn mặt trong gương không nhịn được lại nghĩ tới Diêu Văn Quân.

Khương Thừa Mẫn nói đúng, diện mạo hai cô quả thật là một dạng, mắt một mí, làn da trắng, gầy gò, chỉ là môi Trần Viên dày hơn một chút, lúc tô son môi thoạt nhìn sẽ chín chắn hơn.

Cô nhìn chăm chú gương, nhớ tới trước kia xem phim điện ảnh Nhật Bản, sau khi nam chính bất ngờ qua đời, trong lúc vô tình bạn gái phát hiện chính mình giống y xì mối tình đầu của anh, muốn nói chính mình hóa ra là thế thân sao, nhưng bởi vì đương sự đã qua đời, vĩnh viễn không tìm được đáp án.

Nội dung cũ rích như vậy sẽ lại tái diễn trên người cô sao? Cô âm thầm cân nhắc.

Suy nghĩ trong chốc lát vẫn không rõ ràng, ra sức lắc đầu, tạm thời gạt đi.

Trần Viên ở chung cư cao cấp, Diêu Văn Quân không mất sức tìm tới. Cửa vừa mở ra, chính cô ấy cũng sửng sốt: liếc mắt một cái nhìn lại, dáng vẻ cô gái trước mắt quả thực rất giống mình. Thế nhưng cô ấy bình tình hơn mình rất nhiều, khẽ cười: "Mời vào."

Nhà bọn họ cũng không rộng, hai phòng ngủ hai phòng khách, nằm trục nam bắc, gió đêm có thể từ ngoài xuyên vào, mang đến không khí mới mẻ. Trong phòng bếp đang nấu canh, trên tường treo tranh phong cảnh, hoa hồng cắm ở bình hoa, nhìn ra được là có lòng, thường xuyên đổi mới.

Trần Viên mời cô ấy ngồi xuống, "Thịnh Hạ đi nhà bà ngoại chơi, hôm nay không ở. Cô Diêu cũng có con gái nhỉ? Trước đó thấy cô đăng ảnh chụp con gái."

Diêu Văn Quân gật đầu, "Gọi tôi Văn Quân là được rồi, tôi cũng gọi cô là Trần Viên nhé, hai chúng ta tự nhiên chút."

Trần Viên mỉm cười, nói được.

Một bữa cơm ăn không nhanh không chậm, kể chuyện Thịnh Tây Nguyên từ sau mười tám tuổi.

Anh học Đại học Tín Xuyên, vừa học vừa làm. Có bạn bè mới, chơi bóng rổ rất tốt, vốn muốn đi Nhật Bản du học, cảm thấy quá đắt lại từ bỏ. Tốt nghiệp vào công ty IT, nhanh chóng kết hôn lại nhanh chóng ly hôn, có Thịnh Hạ.

Trần Viên nấu nướng không quá tốt, nhưng vẫn không tệ. Diêu Văn Quân vừa ăn vừa nghe, lại nhạt như nước ốc.

Loại trạng thái như đi vào cõi thần tiên này vẫn liên tục đến khi cơm nước xong, Trần Viên hỏi cô ấy: "Có muốn uống rượu không? Nhà tôi có rượu mơ, vừa uống vừa trò chuyện đi."

Diêu Văn Quân gật đầu, cảm thấy uống chút rượu có thể giúp mình bình tĩnh.

"Tôi có mang theo ảnh chụp thời trung học, không biết cô có muốn xem không?"

Cả đêm đều là một mình Trần Viên nói chuyện, cô vốn đang do dự nên nói về đề tài này thế nào, không nghĩ tới Diêu Văn Quân chủ động nhắc tới, vì thế cô đồng ý.

Dưới ánh đèn, chất lỏng trong cốc thủy tinh phản xạ màu hổ phách, giọng Diêu Văn Quân cũng nhẹ nhàng dịu dàng, có dấu vết được che chở chiều chuộng lớn lên.

"Thời trung học anh ấy rất ngốc."

"Nói như thế nào nhỉ?"

"Nói như thế nào đây...... Rất bị động, tôi tiến một thước, anh ấy mới tiến một tấc, rất biết trốn tránh mạo hiểm." Cô ấy cười rộ lên, "Thổ lộ cũng là tôi mở miệng trước, sau đó theo đuôi cả một năm."

Trần Viên hơi đăm chiêu gật đầu, "Đúng là con người anh ấy."

"Hai người quen biết thế nào, không ngại nói một chút chứ?"

"Đàn anh cùng phòng thí nghiệm thời đại học, bạn gái anh ấy là bạn trung học và đại học của Thịnh Tây Nguyên. Bọn họ giới thiệu chúng tôi làm quen nhau." Cô cười, "Chính là Đặng Phi, có lẽ cô cũng biết đấy."

"Khi đó dù sao anh ấy cũng phải có chút tiến bộ chứ?"

Trần Viên còn thật sự suy nghĩ, nói: "Vẫn là tôi chủ động. Tuy rằng không mở miệng thổ lộ, nhưng tôi cũng theo đuổi gần một năm."

Diêu Văn Quân cũng cười."Cho tôi xem ảnh cưới của hai người đi, có chụp ảnh cưới không?"

"Không có ảnh cưới. Lúc kết hôn chúng tôi cùng đi Thanh Hải, ảnh chụp đều giống như quỷ."

"Đúng là con người anh ấy."

Hai người nhìn nhau một chút, không hẹn mà cùng cười to.

Cười xong, Trần Viên hỏi: "Cô có biết Triệu Bình không?"

Cái tên này đêm nay đâm vào dây thần kinh nhạy cảm của Diêu Văn Quân. Cô ấy khẽ buông tay, cốc rượu rơi xuống thảm, rượu mơ đổ xuống.

Diêu Văn Quân cuống quýt nói xin lỗi, Trần Viên đứng lên đi lấy khăn lau, nói không sao dù sao thảm cũng cũ, hai người cùng nhau xử lý thảm bị rượu làm bẩn, trong đầu Diêu Văn Quân choáng váng, loáng thoáng nghe được Trần Viên lại thử hỏi: "Cô có biết Triệu Bình không?"

"Biết." Cô khẽ đáp, giọng xa lạ giống như cũng không đến từ miệng mình, "Là mẹ Thịnh Tây Nguyên."

Tất cả chuyện về Triệu Bình đều là nghe miệng từ mẹ cô ấy.

Năm 1997, Diêu Văn Quân mười lăm tuổi, học lớp mười. Cha cô ấy làm ăn càng ngày càng tốt, số lần về nhà hàng tháng lại càng ngày càng ít. Cô ở trường học tự học đến muộn mới về nhà, ở ngoài cửa nghe thấy tiếng mẹ đập đồ, chìa khóa cắm vào trong ổ lại rút ra bởi vì sợ hãi.

Cô ấy từng gặp người phụ nữ kia hai lần.

Thứ bảy vốn có thể ngủ đến chín giờ mới dậy làm bài, mẹ cô lại sớm đánh thức cô: "Quân Quân, theo mẹ ra ngoài."

"Đi làm cái gì?" Diêu Văn Quân còn buồn ngủ đi đường, suýt chút nữa té ngã, mẹ kéo cô đứng lên, sắc mặt xanh mét.

Thật lâu về sau Diêu Văn Quân mới dần hiểu được, vẻ mặt của mẹ nói là phẫn nộ, không bằng nói là sợ hãi và tuyệt vọng.

Mẹ đưa cô xuống xe, ở trong ngõ nhỏ đi tới đi lui, cuối cùng kéo cô đứng ở một cánh cửa. Đợi nửa tiếng, Diêu Văn Quân nhỏ giọng oán giận: "Mẹ, con tê chân."

Mẹ chưa kịp đáp lại, cửa mở, cha cô và một người phụ nữ xa lạ nắm tay đi ra.

Chuyện kế tiếp xảy ra vượt quá tưởng tượng trong mười lăm năm cuộc đời Diêu Văn Quân, rồi lại giống như tất cả những chuyện ngoại tình trên thế giới này. Người vợ vừa khóc vừa kéo tình nhân đánh, người chồng một bên là vợ một bên là tình nhân, vừa đấm vừa xoa bảo bình tĩnh.

Đó là lần đầu tiên Diêu Văn Quân nhìn thấy Triệu Bình.

Bà bốn mươi tuổi, nhưng dáng vẻ còn rất trẻ tuổi, rất đẹp, liếc mắt một cái cũng chỉ tầm ba mươi tuổi. Từ nhỏ bà đã từ Giang Tô đến Tín Xuyên làm thuê, hai mươi tuổi theo một chủ thầu, không đợi được kết hôn đã chia tay, trong mười mấy năm kế tiếp, nhảy theo hết người đàn ông này đến người đàn ông khác, coi đó là kiếm sống, cho đến hai năm trước gặp được ông Diêu.

Triệu Bình có một đứa con đang học trung học, nghe nói thành tích không tệ, nhưng trước đó mâu thuẫn với bà, sau đó cũng không nhận bà.

Lúc ấy Diêu Văn Quân cũng không biết con trai của bà chính là Thịnh Tây Nguyên.

Chuyện tiếp sau đó, Diêu Văn Quân biết được cũng không nhiều. Hình như cha vẫn còn ở với Triệu Bình, lại giống như cũng không biết khi nào thì chia tay, nhưng Triệu Bình đi rồi, người phụ nữ khác lại xuất hiện, không thay đổi chính là sắc mặt mẹ càng ngày càng âm trầm và ánh mắt thâm đen.

Cho đến một học kỳ cuối cùng cấp ba, mẹ ở trước mặt Thịnh Tây Nguyên chửi ầm lên. Đối tượng mắng là Triệu Bình, còn có con Triệu Bình tức Thịnh Tây Nguyên. Mẹ thậm chí chạy đến trường học làm ầm ĩ, đến bây giờ nghĩ lại Diêu Văn Quân cũng không biết chính mình có phải nên cảm kích cô để lại một chút thể diện cuối cùng cho Thịnh Tây Nguyên, ít nhất không ở trường học vạch trần cha mẹ anh qua đời là nói dối, tung hết chuyện của mẹ anh ra.

Câu chuyện của bọn họ cũng đặt một dấu chấm hết vào buổi chiều ở KFC ấy.

Diêu Văn Quân lần thứ hai, cũng là một lần cuối cùng gặp được Triệu Bình, là vào ngày tốt nghiệp trung học.

Cách ba năm, Diêu Văn Quân vẫn từ trong đám người liếc mắt một cái nhận ra người phụ nữ kia, vẫn là tóc dài quăn cuộn sóng, tô son môi, mặc váy, đi giày cao gót, chỉ là sắc mặt già nua hơn rất nhiều. Sân trường có hạn, cha mẹ không được phép vào, chỉ có thể đứng ở bên ngoài rào chắn trường học nhìn, bà chen ở trong đám người, nhìn con trai dùng thân phận đại biểu tốt nghiệp Nhất Trung Tín Xuyên năm 2000 lên sân khấu phát biểu, nói xong được mọi người hoan hô, chúc phúc tiền đồ rộng lớn vô hạn.

Phát biểu còn chưa kết thúc, bà đã biến mất.

"Cô nói Thịnh Hạ là con gái Triệu Bình?" Diêu Văn Quân châm chọc, "Tôi còn chưa tốt nghiệp đại học cha tôi đã mất, ung thư phổi, con bé không có khả năng là con cha tôi. Cha Thịnh Hạ rốt cuộc là ai, có thể ngay cả Thịnh Tây Nguyên cũng không biết."

"Thật ra khi đó nếu anh ấy nói với tôi, có lẽ chúng tôi đã ở bên nhau rồi, không cần lo lắng chuyện cha mẹ...... Tôi sẽ đồng ý với anh ấy." Cô ấy cười, nước mắt lại chảy xuống, "Cho dù phải đi từng bước, cho dù bị mẹ tôi đánh gãy chân tôi cũng sẽ ở bên anh ây. Nhưng anh ấy không có, anh ấy vừa thấy tôi đã không nói lời nào, lập tức chủ động buông tay."

"Cô nói anh ấy do dự, tôi hiểu được, quả nhiên là Thịnh Tây Nguyên, sợ đầu sợ đuôi, không dám đi về phía trước. Không phải cô vẫn kết hôn với anh ấy sao? Anh ấy có một đứa con gái, con mẹ nó chuyện này cũng gạt cô, một đống lớn phiền toái ở sau mông, sao vẫn dám kết hôn với cô chứ?"

Nước mắt cô ấy không tiếng động mãnh liệt rơi xuống.

"Khương Thừa Mẫn nói với tôi, dáng vẻ tôi rất giống cô." Trần Viên khẽ nói.

Diêu Văn Quân nhìn qua. Trần Viên đón lấy ánh mắt của cô ấy, tiếp tục nói: "Lúc nhìn ảnh chụp của cô, tôi hoảng sợ, tuần này cũng không ngủ ngon, vẫn nghĩ liệu tôi có phải là một thế thân chăng? Thấy người thật, lại bị dọa đến nhảy dựng, nghĩ thầm đây không phải là tôi sao."

"Thế thân cái gì? Hai chúng ta cũng không giống." Cô ấy cười, "Tôi sẽ không mời bạn gái cũ của chồng đến nhà xem ảnh chụp ôn chuyện."

"Đúng vậy." Giọng Trần Viên ôn hòa trầm thấp, mang theo chút mỏi mệt, "Hiện tại tôi đã xác nhận."

Lời này hơi đột ngột, Diêu Văn Quân sau một lúc lâu không nói tiếp, mở miệng chỉ hỏi: "Trần Viên, cô nhớ anh ấy không?"

"...... Nhớ chứ." Trần Viên khẽ nói, “Mỗi một ngày đều nhớ."