Câu Chuyện Tín Xuyên

Chương 14: Tiền Phương Dân – Hải Môn



Hải Môn là một thành phố cấp huyện ở Giang Tô, quy mô cũng không lớn, tính tổng có ba ngã tư đường, chín trấn. Khu phồn hoa nhất là khu trung tâm, hai bên đường đứng sừng sững những nhà cao tầng mới xây, cũng không thấy có người thường xuyên ra vào, có thể thấy chả mấy được sử dụng.

Bảy giờ sáng xuất phát từ Tín Xuyên, mất năm tiếng mới đến, Trần Viên nói với Khương Thừa Mẫn: "Chúng ta tìm trước một chỗ ăn cơm đi."

"Được, để tôi xem gần đây có chỗ nào ăn không."

Hải Môn là thành phố nhỏ ven biển, nhiều bãi bùn cùng bãi than, không có tài nguyên hấp dẫn khách du lịch, Khương Thừa Mẫn lướt app, quyết định từ bỏ: "Tùy tiện ăn đi, gần đây có quán ăn."

Tháng mười là thời tiết Khương Thừa Mẫn thích nhất, trời cao thoải mái, gió mát, ánh mặt trời cũng vô cùng tốt, bọn họ tìm được một nhà hàng hải sản ngồi xuống, gọi một đống. Lúc ăn cơm anh nhìn sắc mặt Trần Viên, không quá tốt.

"Buổi chiều đi tìm Mạnh Vĩ Quốc kia trước, trò chuyện với ông ta, sau đó bảo ông ta dẫn đi tìm Tiền Phương Dân."

Trần Viên hơi bị cảm, giọng khàn, ừ một tiếng.

Khương Thừa Mẫn múc thêm cơm vào bát cô, "Ăn nhiều một chút."

Buổi sáng sáu giờ đã dậy, uống tách cà phê, Khương Thừa Mẫn chuẩn bị tinh thần một mình đến Giang Tô. Trước khi xuất phát suy nghĩ vẫn là gọi điện thoại cho Trần Viên. Tiếng chuông chỉ vang một chút, cô giống như vẫn canh giữ ở trước điện thoại chờ anh gọi đến.

"Thật sự không đi sao? Tôi sắp xuất phát, lái xe đến đó cũng phải bốn năm giờ, ngày mai trở về."

Cô không nói lời nào, Khương Thừa Mẫn nghe tiếng hít thở của cô, kiên nhẫn chờ đợi.

"Cho tôi mười lăm phút chuẩn bị. Lái xe của anh?"

Mười lăm phút sau chạy đến khu chung cư nhà cô, cô đã cầm túi đứng ở dưới tòa nhà, bên người là Thịnh Hạ dựa vào ngủ đến ngã trái ngã phải. Khương Thừa Mẫn đưa Thịnh Hạ đến nhà cha mẹ Trần Viên, lái trước ba giờ, sau lại đổi thành Trần Viên, hai người một hơi chạy đến mục đích, đều ngột ngạt, ăn cơm cũng không biết vị.

Mạnh Vĩ Quốc năm nay 58 tuổi, là sở trường đồn công an trấn Lâm Giang, hàng năm ở trong cuộc sống thể chế an ổn không gặp mưa gió nuôi dưỡng một thân béo mập, nhìn thấy hai người ở cửa nhà, nhất thời còn hơi sửng sốt.

Hồi đó cha Khương Thừa Mẫn làm hạng mục ở Giang Tô, lúc trước giúp Thịnh Tây Nguyên liên hệ với hệ thống công an bên này tìm người, cuối cùng liên lạc với Mạnh Vĩ Quốc.

"Lúc ấy đều là dùng điện thoại liên hệ...... Chưa từng gặp ông chủ Thịnh, cũng không biết tại sao cậu ấy muốn tìm người." Mạnh Vĩ Quốc hơi xấu hổ, bởi vì lúc ấy vẫn là một lãnh đạo giới thiệu Thịnh Tây Nguyên đến để ông ta hỗ trợ, vốn không nên lấy tiền, ai ngờ Thịnh Tây Nguyên mở miệng chính là tìm được người cho ông ba mươi nghìn. Mười năm trước ba mươi nghìn không phải số tiền nhỏ, ông ta vốn không muốn thu, không nghĩ tới cuối cùng tìm được người rồi, đương sự cũng không xuất hiện, khiến cho ông ta cảm thấy ba mươi nghìn này thật phỏng tay.

"Vậy Tiền Phương Dân kia như thế nào? Ông chủ Thịnh cho ông tin tức gì, sao ông tìm được người?" Trần Viên đưa ra một chuỗi câu hỏi, những câu này đều hỏi trọng điểm, Khương Thừa Mẫn không khỏi nhìn cô, nghĩ thầm quả nhiên là vệ sĩ.

"Cậu ấy nói với tôi Tiền Phương Dân là người trấn Lâm Giang, từ sớm đã đến Tín Xuyên làm công, nhờ tôi điều tra hiện tại ông ta đã quay về Hải Môn chưa, cụ thể ở chỗ nào. Tìm cũng dễ mà, dù sao trong hệ thống chúng tôi đều có ghi chép, không đúng sự thật thì đi thôn ủy hỏi một vòng là có thể tìm được." Mạnh Vĩ Quốc bị cô hỏi đến đổ đầy mồ hôi, cả người thoạt nhìn giống miếng thịt ba chỉ chảy mỡ, "Cuối cùng phát hiện Tiền Phương Dân năm 2002 đi Tín Xuyên làm công, năm 06 trở về mua xe vận tải, còn sửa nhà kết hôn, sau đó vận chuyển hàng hóa cho xưởng đồ điện ở trấn trên."

Khương Thừa Mẫn cau mày hỏi: "Bây giờ người này còn ở chỗ này không? Hiện tại như thế nào?"

Mạnh Vĩ Quốc gật đầu như giã tỏi: "Còn ở, vẫn lái xe cho người ta."

Khương Thừa Mẫn hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, bảo Mạnh Vĩ Quốc buổi chiều hôm nay dẫn bọn họ đi tìm Tiền Phương Dân, Mạnh Vĩ Quốc hiển nhiên không quá thích chạy chân, nhưng sợ đắc tội cậu công tử này, do dự một lát vẫn đồng ý.

Khương Thừa Mẫn không muốn để miếng thịt ba chỉ chảy mỡ này ngồi xe mình, bắt ông ta lái xe, hai người bọn họ ở phía sau đi theo. Xe đi chưa tới nửa tiếng, trên đường đi Trần Viên đều hơi đăm chiêu xuất thần, trong xe vô cùng im lặng, Khương Thừa Mẫn không nhịn được hỏi: "Nghĩ gì thế?"

"Quê của Thịnh Tây Nguyên ở Hải Môn." Trần Viên khẽ nói, "Tôi từng nghe anh ấy nói, trước đó anh ấy và bà ngoại ở Hải Môn, tiểu học bà ngoại qua đời, mẹ đón anh ấy đến Tín Xuyên."

"Cậu ấy nói về mẹ như thế nào với cô?" Khương Thừa Mẫn làm bộ lơ đãng hỏi.

"Mẹ anh ấy cũng đã sớm qua đời, an táng ở quê với bà ngoại, cách Tín Xuyên quá xa, cho nên trên cơ bản không quay về xem." Trần Viên có tính lựa chọn nói, thử thăm dò hỏi lại: "Anh ấy nói với anh như thế nào?"

"......"

Khương Thừa Mẫn im lặng làm cho cô phát hiện không thích hợp, "Làm sao vậy?"

"Cái gì làm sao vậy?" Anh ta nhìn chằm chằm phía trước không chuyển mắt, "Tôi đang lái xe mà."

"Anh muốn nói cái gì?" Trần Viên nheo mắt.

"Không muốn nói gì hết."

"Thịnh Tây Nguyên cũng không còn, có bí mật gì, cho dù anh nói, tôi cũng không thể nói cho anh ấy."

Con người Trần Viên quá thông minh. Khương Thừa Mẫn hơi phiền lòng, thấp giọng nói: "Mẹ cậu ấy không phải là người tốt."

"Như thế nào?"

"Thịnh Tây Nguyên trước kia có nói, trước kia một tuần đánh cậu ấy ba lần, hiện tại ba tuần đánh một lần." Khương Thừa Mẫn gần như nghiến răng nghiến lợi, "Lúc chúng tôi lên cấp ba, mẹ cậu ấy còn dùng gat tàn làm cậu ấy chảy máu, đúng là không thể tin được một người mẹ có thể làm vậy. Mẹ cậu ấy cũng chưa bao giờ quan tâm cậu ấy, tiểu học đến trung học cũng chưa từng xuất hiện họp phụ huynh. Cấp hai Thịnh Tây Nguyên bắt đầu không lấy tiền của bà, nói bà đã sớm qua đời, thật ra cũng chả có gì xấu.”

Trước mắt Trần Viên choáng váng.

Xe dừng lại, Trần Viên hỏi: "Sao trước đó anh không nói cho tôi biết?"

"Tôi đã từng đồng ý với Thịnh Tây Nguyên sẽ không nói."

"Anh biết tên mẹ anh ấy là gì không?" Cô ngay cả cười cũng miễn cưỡng, "Chính là Triệu Bình. Thịnh Tây Nguyên thậm chí không phải là cha Thịnh Hạ, mà là anh trai cùng mẹ khác cha với con bé."

Khương Thừa Mẫn giống như không nghe hiểu tiếng phổ thông, lặng lẽ nhìn cô.

Trần Viên tháo dây an toàn: "Đi thôi, chúng ta tới rồi."

Tiền Phương Dân cùng tuổi với Trần Viên, làm lái xe vận tải, bằng tuổi Trần Viên nhưng đã như bước vào tuổi trung niên, song ngũ quan nhìn ra được khi còn trẻ khá anh tuấn.

Lúc bọn họ tới cửa, anh ta đang giúp vợ dỡ hàng quầy bán quà vặt, thấy có cảnh sát đi lên hỏi, phản ứng đầu tiên là ngẩn người, sau đó tươi cười, gật đầu, xoa tay cẩn thận hỏi: "Đúng đúng, tôi là Tiền Phương Dân, có chuyện gì vậy?"

"Không có gì, cậu có thời gian không? Lại đây nói chuyện."

Chức quan sở trường đồn công an của Mạnh Vĩ Quốc ở trấn nhỏ này vẫn là dùng được, Tiền Phương Dân lập tức bảo vợ để một phòng trống, bưng trà pha nước, Mạnh Vĩ Quốc hất tay: "Không cần vội, chúng tôi chỉ hỏi mấy câu thôi." Lập tức ra hiệu bằng mắt cho Trần Viên.

Trần Viên để một chiếc bút ghi âm trong túi, "Chào anh, tôi là Trần Viên, hôm nay tới là muốn hỏi một chút, anh có quen Thịnh Tây Nguyên không?"

Vẻ mặt Tiền Phương Dân mê mang không giống như ngụy trang. Trần Viên lập tức thay đổi câu hỏi: "Vậy anh có biết Triệu Bình không?"

Đầu tiên anh ta trừng mắt, giống như nghe được một cái tên quen thuộc lại không nghĩ ra. Ngay sau đó mê hoặc trong mắt nhanh chóng chuyển thành bối rối và che dấu, bị Trần Viên tóm được: "Anh biết à?"

"...... Biết, nhưng không tính quen......"

"Biết như thế nào? Năm 02 anh đi Tín Xuyên, đến năm 06 mới về quê, mấy năm này ở Tín Xuyên đi làm ở nơi nào? Có qua lại với Triệu Bình không? Năm 06 tại sao đột nhiên từ Tín Xuyên về quê?"

Hàng loạt câu hỏi khiến Tiền Phương Dân chân tay luống cuống, hơi thở Trần Viên dồn dập, ánh mắt hung ác, gần như muốn xông lên xé nát anh ta. Khương Thừa Mẫn nhìn mặt cô âm trầm, ở phía dưới bàn nắm tay cô, ra hiệu cô đừng nóng vội.

Tiền Phương Dân nuốt nước miếng, nói: "Tôi làm công ở Tín Xuyên, chị Triệu là đồng hương của tôi, chị ấy giới thiệu tôi lái xe cho một ông chủ."

"Ông chủ kia họ Diêu? Khi đó Triệu Bình vẫn còn ở bên ông chủ Diêu nhỉ?" Trần Viên liếc qua thấy được sự kinh ngạc trên mặt Khương Thừa Mẫn và Tiền Phương Dân.

"Đúng......"

"Nhưng họ Diêu năm 2004 đã mất, sau đó anh làm gì?"

"Tôi mở siêu thị......"

"Làm thuê hai năm đã mở được siêu thị, kiếm như vậy sao?" Trần Viên hơi nhích về trước, bày ra tư thế rất áp bức, Tiền Phương Dân rõ ràng luống cuống tay chân, ấp úng một lúc lâu nói không nên lời, Trần Viên cười lạnh: "Lấy từ chỗ chị Triệu nhỉ."

Mạnh Vĩ Quốc lại hợp thời đạp ghế anh ta: "Nói thật đi, tháng mười năm ngoái chuyện cậu đi gội đầu, vợ cậu còn chưa biết nhỉ."

Tiền Phương Dân bị ông ta đá run rẩy, gương mặt Triệu Bình đột nhiên từ sâu trong trí nhớ hiện ra.

Năm 2002, Tiền Phương Dân cầm năm trămđồng tràn đầy hùng tráng từ Hải Môn đi Tín Xuyên làm công.

Với bằng cấp hai anh ta cho rằng chính mình sẽ tìm được một công việc có thể diện ở thành phố lớn—— cũng coi như là thành phần tri thức đi, dù thế nào cũng không phải là nông dân bình thường. Ôm ấp ý tưởng này, sau tháng đầu tới Tín Xuyên, Tiền Phương Dân nộp đủ vào mọi nơi mà vẫn không có tin tức gì. Một đồng hương giúp anh ta liên hệ với Triệu Bình, nói bạn trai hiện tại của chị Triệu là ông chủ lớn, nói không chừng có thể sắp xếp công việc cho anh ta.

Tiền Phương Dân ôm tâm tính ngựa chết coi như ngựa sống gọi điện thoại, quả nhiên chị ta cười khanh khách nói, tất nhiên, đồng hương đương nhiên phải giúp rồi.

Ngày hôm sau, Tiền Phương Dân đến công ty ông chủ Diêu bắt đầu giúp ông ta lái xe.

Năm ấy Triệu Bình đã bốn mươi lăm tuổi, theo Diêu Chí Quân đã sáu năm. Làm một tình nhân mà nói, đã coi như là có tình có nghĩa, Tiền Phương Dân ở trong lòng âm thầm nghĩ.

Dáng vẻ bà rất trẻ, liếc mắt chỉ tầm ba mươi lăm ba mươi sáu, tóc quăn sóng dài, thích tô son đỏ, giống như tuyên bố với toàn bộ thế giới mình là vợ bé không biết xấu hổ. Thế nhưng người phụ nữ trung niên diêm dúa lẳng lơ này đối với Tiền Phương Dân thật sự không tệ, có cơ hội kiếm tiền đều gọi anh ta, có đôi khi còn khuyên anh ta: "Cậu thông minh như vậy, đi học tiếp rất tốt, lái xe có tiền đồ gì?" Cuối cùng hơi kiêu ngạo nói, "Hiện tại con tôi đang học đại học, tất cả mọi mặt đều xấu, có mỗi học cao, cậu hiểu không?"

Biết cái gì, vậy sao chị không đi học? Tiền Phương Dân oán thầm, biết được mặc dù học rất tốt, nằm mà có tiền cũng rất tốt, lấy lui mà cầu, mỗi ngày lái xe cho ông chủ còn có tiền lương cũng rất tốt.

Anh ta chưa từng gặp đứa con trong miệng bà, nói không chừng bà chỉ thuận miệng nói mà thôi.

Tiền Phương Dân trải qua hai năm thật tốt. Năm 2004, Diêu Chí Quân mắc bệnh qua đời, ngày tốt của Triệu Bình cũng chấm dứt. Bà thậm chí còn không thể đi vào linh đường, dù sao bà là loại vợ bé không biết xấu hổ.

Ngày đưa tang Diêu Chí Quân, Triệu Bình gọi điện thoại cho Tiền Phương Dân, bảo anh ta lái xe đưa bà đi nghĩa trang. Bà sợ bị đánh, chờ tất cả người thân đi mới dám đi ra. Tiền Phương Dân lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ bà không trang điểm, cả khuôn mặt trắng nõn, tóc búi lại, ánh mắt vô cùng đẹp, môi có nếp nhăn khi cười, cho nên lúc nào nhìn bà cũng giống như mỉm cười.

Triệu Bình châm một điêu thuốc trước mộ Diêu Chí Quân, từ nay về sau bắt đầu cuộc sống mới.

Bà bán xe Diêu Chí Quân mua cho mình, quyết định mở một siêu thị nhỏ, nhưng cái gì cũng không hiểu, vì thế gọi Tiền Phương Dân tới hỗ trợ. Giữa hai người, Triệu Bình ra tiền, Tiền Phương Dân giúp bà làm công, mỗi tháng được 1500 tiền lương, bao ăn ở.

Cuối năm, Tiền Phương Dân chuyển vào nhà Triệu Bình.

Nói thực anh ta rất thích chị Triệu, chị Triệu rất có chủ ý, đầu óc nhạy bén, đối với anh ta cũng vô cùng tốt, tuy rằng tuổi hơi lớn, nhưng nhìn rất trẻ. Anh ta hoàn toàn không nghĩ mình bằng tuổi con chị Triệu, dựa theo vai vế anh ta còn phải gọi cô, hai người cứ mập mờ như vậy, chỉ quan tâm hiện tại, mặc kệ ngày mai.

Mùa xuân năm 2006, cha Tiền Phương Dân từ quê gọi điện thoại, nói trong nhà chuẩn bị sửa nhà cho anh ta lấy vợ. Anh ta nghe cha ở trong điện thoại tính toán cho mình, cảm xúc dâng trào, đột nhiên phát hiện chính mình thật ra đã sớm mất đi hứng thú đối với Tín Xuyên. Cúp điện thoại nghe chị Triệu gọi ăn cơm, trong lòng lại rất không có cảm giác: Anh ta tự nhận mình là người có tình nghĩa, cứ như vậy rời khỏi chị Triệu thì thật kỳ cục.

Sau đó cha anh ta lại gọi vài lần, Tiền Phương Dân vừa có lệ với cha, vừa có lệ với Triệu Bình. Triệu Bình có thể dựa vào đàn ông sống nhiều năm, đương nhiên không ngốc. Tháng bảy, Triệu Bình cho anh ta một khoản tiền, chủ động nói chia tay.

Khoản tiền chia tay này nhiều đến mức Tiền Phương Dân không thể tin được. Đến lúc đó anh ta mới biết Triệu Bình bán siêu thị, chia tiền làm hai, cho anh ta một nửa.

Tiền Phương Dân cũng không nghĩ tới Triệu Bình đã gần năm mươi tuổi, không có siêu thị này thì lấy thu nhập ở đâu sinh sống. Anh ta cầm tiền về quê, sửa nhà, mua xe, đi nhà xưởng làm việc, kết hôn, mở ra cuộc sống mới, ổn định qua ngày.

Cho đến mười năm sau, người phụ nữ trước mắt này nhìn anh ta, giống như trào phúng lại giống như chất vấn: "Anh có biết lúc ấy Triệu Bình mang thai không?"

Tiền Phương Dân lắp bắp trả lời: "Tôi...... Tôi không biết......"

"Anh không biết cũng không sao, dù sao cũng không liên quan đến anh." Giọng Trần Viên lạnh như băng, khiến anh ta không nhịn được run lên, "Đứa bé không còn, là bé trai tám tháng, đã nhìn ra mắt miệng, sau khi phẫu thuật bà chảy máu nhiều cũng qua đời. Tiền Phương Dân, năm mới anh đốt vàng mã cho chị Triệu đi, đừng làm cho con cái trong nhà gánh nghiệp."

Tiền Phương Dân mở miệng, giống như còn muốn nói gì, Trần Viên đã đứng lên, phía sau lưng hơi đau nhức, gần như không đứng được, Mạnh Vĩ Quốc vội muốn đỡ, bị Khương Thừa Mẫn gạt ra, đỡ cô nói: "Chúng ta đi thôi?"

Giọng Trần Viên nhỏ đến mức không thể nghe thấy, "Ừ."