Câu Chuyện Tình Yêu Nơi Công Sở

Chương 3



7.

Mười giờ tối, tổng giám đốc ngủ trên xe taxi hai giấc, cuối cùng cũng đến nhà ở vòng 5 của tôi.

Anh ta hỏi: "Đã đến Hà Bắc rồi sao?"

Tôi liếc mắt, đoán là vị thiếu gia này bình thường chưa từng ra khỏi vòng 4. Làm người đi làm bình thường, tôi không có tiền đón xe, mỗi sáng sớm sáu rưỡi dậy, ngồi trạm xe bus đến trạm tàu điện ngầm, lại chuyển hai chuyến tàu điện ngầm mới đến được công ty. Bây giờ tôi đã tiến hóa đến mức có thể đứng ngủ trên tàu điện ngầm, đến nơi tự động tỉnh lại.

Bởi vì nhà thuê là nhà cũ từ thập niên tám mươi, nhà này còn lớn hơn tôi hơn mười tuổi, nên là đèn cầu thang sớm đã bị hư.

Tổng giám đốc nhíu mày: "Sao cô không bảo bảo vệ sửa? Như vậy rất nguy hiểm." Anh ta vừa nói vừa đá văng hộp giấy ra bên cạnh.

"Bảo vệ sao? Chỗ của chúng tôi không có bảo vệ." Nói xong tôi nhanh chóng bước lên lầu, dù sao cũng quen với hoàn cảnh chỗ này, ở đâu có chướng ngại vật thì nhắm mắt cũng biết.

Tổng giám đốc lại không như vậy, sau lưng truyền đến từng tiếng: "Này, cô đợi tôi một chút, đợi đã..."

Tôi không ngừng cười trộm, trong lòng lờ mờ cảm thấy anh ta có vẻ đáng yêu.

Về đến nhà, nhanh chóng giấu kỹ nội y phơi ở ban công, bít tất quên giặt, vài cái hộp chất trên bàn... Tìm một góc sạch sẽ, mời anh ta ngồi xuống.

Tổng giám đốc nhìn quanh bốn phía, lại bận tâm chỉ chỉ cửa phòng đóng chặt: "Cánh cửa kia hình như đang bốc khói?"

Tôi gật đầu: "Đúng vậy, đây là bạn cùng phòng tôi, là một người viết tiểu thuyết. Cô ấy cứ như vậy, ban ngày ngủ, ban đêm làm việc. Lúc làm việc sẽ hút thuốc. Thứ anh thấy không phải khói, là mạch suy nghĩ. Xem như khói này là bản Tây Du Ký đặc biệt là được rồi, mở cửa ra chính là hoa quả sơn."

Tổng giám đốc bị tôi chọc cười, bất đắc dĩ gậy đầu, lại cầm ly thủy tinh uống một ngụm nước, có vẻ muốn nói lại thôi.

"Sao vậy?" Tôi hỏi.

Tổng giám đốc bỗng đứng dậy: "Hay là cô dọn đến nhà tôi ở?"

Đây là đâu?

"Không không không." Tôi khoát tay lia lịa.

"Không được, bây giờ cô là phụ nữ có thai, không thể ở chỗ thế này. Không tốt cho cô, không tốt cho đứa bé. Cô yên tâm, tôi sẽ không lấy tiền nhà của cô, cũng không nói cho bất cứ ai trong công ty. Cô cứ... xem như đó là phúc lợi của nhân viên là được rồi."

Anh ta thật sự không biết khó khăn nhân gian, tôi ở đây thì sao chứ? Tiền thuê nhà ở đây một tháng cũng phải 3500 tệ đó. Lòng tự trọng của tôi lập tức nhảy dựng lên.

"Ai muốn đến nhà anh chứ? Có phải anh cho rằng ai cũng thích ở nhà lớn không? Ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó của mình. Tôi cho anh biết khi ngủ tôi hay tiểu đêm, nhà rộng nửa đêm tôi đi mệt. Nhìn thấy chưa, trước cửa phòng tôi là phòng vệ sinh."

Tổng giám đốc liếc mắt nhìn tôi.

"Nhà tôi chỉ cách công ty mười phút đi tàu điện ngầm."

Tôi ngẩn ra, cám dỗ này vô cùng lớn, khiến không ai có thể chống lại.

"Được, cảm ơn." Tôi đành phải biết thời thế thôi.

"Ngày mai tôi đến đón cô." Nói xong tổng giám đốc đứng dậy muốn đi.

Tôi còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng dáng vẻ của tổng giám đốc là không cho cãi lại.

"Được rồi, tôi muốn xin lỗi cô, xin lỗi."

"Vì sao?" Tôi khó hiểu.

"Không phải tôi cố ý gọi sai tên cô, chẳng qua là tôi cảm thấy mặc kệ gặp phải chuyện gì thì cô cũng nên thật vui vẻ. Nên mới gọi cô là Nhạc Nhạc."

Nói xong tổng giám đốc quay người đi về.

Trong hành lang vang lên giọng nói hùng hồn của anh ta: "Nhớ thu dọn đồ đạc. Ngày mai gặp."

8.

Đến bây giờ tôi vẫn nhớ rõ cảm giác khiếp sợ lần đầu tiên đến căn nhà ba phòng ngủ hai phòng khách ở trung tâm thành phố của tổng giám đốc.

Nhà một người ở mà có đến ba nhà vệ sinh. Hai nhà bếp, một nhà bếp kiểu Tung, một nhà bếp kiểu Tây.

Nhưng mà điều khiến tôi hâm mộ là phòng khách của tôi có nhà vệ sinh riêng, lại còn có bồn tắm.

Tôi đã tưởng tượng vô số lần, sau một ngày mệt mỏi, được thoải mãi ngâm nước nóng. Nhưng mà một lần cũng chưa từng thực hiện được, bây giờ cuối cùng cũng có thể ngâm đủ rồi.

Nhưng mà nơi này như vậy, chính xác có thể là phúc lợi của nhân viện.

Mấu chốt là thiết bị lắp đặt trong nhà của tổng giám đốc cũng không tráng lệ như tôi tưởng tượng, trái lại rất tao nhã. Nhà này, thậm chí không hề ngửi thấy mùi của phụ nữ, hoàn toàn không giống như một công tử đào hoa.

Trần Tiểu Thiên nhắc nhở tôi: "Chó biết cắn người đều không sủa." Anh ta nhìn cũng thành thật, nói không chừng lại càng sắc.

Điểm này tôi hoàn toàn đồng ý. Chỉ là có liên quan gì đến tôi đâu. Dù anh ta có háo sắc thì cũng sẽ không ra tay với một "phụ nữ có thai" chứ.

Để tránh nghi ngờ, mỗi ngày tôi ngồi xe anh ta đi về phía tàu điện ngầm ngược lại, sau đó lại đi tàu điện ngầm về đến trạm chờ anh ta chở về.

Bình thường ở công ty anh ta luôn bày vẻ mặt cẩn thận từng câu chữ. Nhưng mà trên xe lại là một người hoàn toàn khác, anh ta thậm chí còn thảo luận với tôi là sẽ đến bệnh viện nào làm hồ sơ cho đứa bé.

Tôi trả lời qua loa: "Đợi đứa bé ba tháng rồi tính."

Anh ta không từ bỏ, lại hỏi: "Vậy cô muốn dưỡng thai thế nào?"

"Công súc chúng tôi mỗi ngày làm việc tám tiếng là dưỡng thai tốt nhất."

Qua ngày hôm sau, trong xe bắt đầu mở mấy bài hát thiếu nhi "nhổ cà rốt", "đếm vịt", "tôi có một con lừa nhỏ".

Tôi bị anh ta chọc cười nói: "Anh vậy là có ý gì?"

Tổng giám đốc chỉ cười xòa: "Tôi đang tận dụng mọi thứ, bắt đầu giáo dục nó. Lỡ như nó có tài âm nhạc thì sao?"

Sau đó anh ta bèn bắt đầu hát sai nhịp. Tôi quát ngừng lại: "Đừng hát nữa, từ nhỏ anh đã bị sai nhịp rồi."

Tôi không nghe nổi nữa, dạy anh ta hát, kết quả đúng là không quá hai câu đã bị anh ta dọa chạy.

Anh ta cười ha ha, tôi cố gắng hát đúng nhịp mấy lần, đều thất bại.

Nhìn anh ta lại tiếp tục vui vẻ phá hủy âm điệu mấy bài hát, tôi cũng bất đắc dĩ nở nụ cười, vò mẻ còn sứt, hát cùng anh ta.

Thật lâu sau đó, khi ta nghĩ đến khoảnh khắc đó vẫn rất cảm động.

Mặc kệ sau này có xảy ra chuyện gì, lúc đó tôi và anh ta cùng cười thoải mái, đều là thật.

9.

Ở trong "nhà" này, tôi gần như muốn làm gì thì làm.

Tuy là thỉnh thoảng tôi đắc ý quên mất mình "mang thai". Vừa về đến nhà đã mở một lon bia định uống.

Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của tổng giám đốc, trong lúc vội vàng tôi đã đưa bia cho tổng giám đốc: "Mở cho ngài, ngài đi làm cả ngày vất vả rồi."

Tôi còn nhớ đúng lúc trời mưa xối xả.

Tôi có một đam mê nhỏ, là xem phim kinh dị vào lúc trời mưa, mà tổng giám đốc lại sợ ma nhất.

Sau khi đấu tranh tư tưởng một phen, anh ta vẫn ngồi cùng ghế sofa với tôi, chỉ để lộ hai con mắt, lâu lâu lại nhìn ra ngoài.

Vừa trốn vừa nói: "Tôi thật sự đã hy sinh rất nhiều, cũng vì xem cùng cô." Nhưng mà vẫn muốn chui đầu ra xem tiếp.

"Quỷ" trong phim xuất hiện, anh ta còn phản ứng hơn tôi, bộp một cái chụp cánh tay tôi, hô lớn: "Mau, nói cho tôi biết cuối cùng ma có đi không?"

Cuối cùng anh ta sợ đến mức tối ngủ cũng phải xin tôi ngủ mở cửa, để anh ta biết tôi có bị ma bắt không, nếu không anh ta sợ.

Chỉ là ở nhà này có chuyện ta không thể làm.

Đó là ăn ốc, ăn ốc gạo.

Tôi là một người vô cùng yêu thích ăn ốc gạo, mỗi lần ăn xong tổng giám đốc đều sẽ kêu om sòm: "Có phải là cô lại nấu phân không?"

Tôi nói: "Thật sự ăn rất ngon! Anh thử xem."

Anh ta chỉ biết tỏ vẻ ghét bỏ chạy đi: "Mỗi lần ngửi thấy mùi ốc gạo này, ngay cả phòng này tôi cũng không cần. Cô đừng có mà sinh con ra cũng có mùi ốc gạo đó, tôi sẽ không đi thăm cô."

Tôi nhìn dáng vẻ khó chịu của anh ta, không nhịn được cười ha ha.

Nói thật, tôi thường hay cảm thấy anh ta không biến thái đến mức đó, thậm chí còn được xem là một người tốt.

Nhưng mỗi khi tôi nghi ngờ có phải là tôi quá hạn hẹp không, có phải đã hiểu lầm anh ta gì đó không. Anh ta lại đến quán ăn đêm, quán bar, đợi đến nửa đêm cả người nồng nặc mùi rượu lại rón rén về nhà.

Ngửi mùi rượu này, tôi tỉnh táo lại. Công tử ăn chơi trác táng vẫn là công tử đào hoa, tôi chỉ là một đối tượng anh ta "có lòng tốt" giúp đỡ mà thôi.

Tôi và anh ta mãi mãi là hai đường thẳng song song, không có điểm chung