Câu Chuyện Tôi Và Chàng Đại Quỷ

Chương 3



"Chào chủ nhân, chúng tôi đến theo chỉ thị của ngài."

Trời đất, đây là mơ, là mơ rồi, một dàn người hầu họ từ đâu đến đây, còn gọi tên Dakaha kia là chủ nhân nữa, thời này mà còn chủ tớ, cùng lắm là giúp việc trong nhà may ra tôi còn tin được, không những thế nó xảy ra ngay trước mắt tôi, nhưng nghĩ lại tôi thấy căn nhà này cũng càn rất nhiều người giúp việc đấy, nó to như thể tòa lâu đài từ thời cổ xưa vậy. Kích thước lâu đài như vậy, chi phí xây dựng cũng phải khủng lắm.

"Từ hôm nay hãy chăm sóc cho em ấy."

Nói rồi hắn vẫy tay ra hiệu, tất cả đều cuối đầu trước mặt tôi, họ còn bảo tôi sớm trở thành phu nhân của nhà này, nên tôi sẽ có rất nhiều việc phải học và làm trong khoảng thời gian sắp tới.

"Ta đi rồi về, em ở đây nhé."

Tên Dakaha này, hắn biến nhanh thật, quay qua quay lại tôi đã không nhìn thấy hắn ta nữa rồi, ở đây cuộc sống hiện đại với tân tiến hơn chỗ cũ của tôi rất nhiều, tôi cũng muốn anh tôi chuyển đến đây sống, nhưng đã mấy tháng rồi, tôi chưa nhận được lời hồi âm từ anh trai tôi.

"Em là Aisha, từ hôm nay em sẽ là nữ hầu riêng của phu nhân. Phu nhân cần gì chỉ cần bấm nút đỏ trên mặt bàn này, em sẽ đến ngay ạ."

Hóa ra cô bé nhỏ nhắn này là Aisha, một cái tên thật dễ thương, không những thế, đa số các nữ hầu ở đây ai ai cũng dể mến, có lẽ vì ở một mình quá lâu, đến tận bây giờ, lại có nhiều người trò chuyện với tôi như thế này, khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn hẳn.

"Aisha này, em làm việc ở đây lâu chưa?"

Tôi cũng tò mò về em ấy lắm, tôi nghĩ các nữ hầu ở đây chắc họ sẽ biết thân phận thật của tên Dakaha đó. Tôi cũng không ngạc nhiên lắm trước câu trả lời của Aisha, cô ấy và những ngời còn lại đều là thuộc hạ của tên quỷ đó từ ba ngàn năm trước, tính ra em ấy còn sống thọ hơn cả tôi nữa.

"Phu nhân là người đầu tiên được chủ nhân mang về nhà đấy ạ, đó giờ bọn em chưa thấy chủ nhân có cảm tình với bất kỳ cô gái nào hết, bọn em cũng lo cho chủ nhân lắm."

Khoan, theo như Aisha nói, chả nhẽ hắn ta vậy mà là trai tân sao, ôi trời đất ơi, tôi có hỏi lại em ấy và những người khác và đó hoàn toàn là sự thật.

*Cười ra nước mắt

Kể từ lúc được tên Dakahamang về, tôi đã sống ở đây hơn ba tháng rồi, mọi chuyện cứ ngỡ là mơ nhưng lại là sự thật, tôi thậm chí được sống trong nhung lụa và được ăn những món ăn thỏa thích mà không cần màng gì đến giá cả. Ở đây tôi cũng không cần phải đi làm, tôi không còn những suy nghĩ âu lo về việc hôm nay ăn gì, tiền điện, tiền nước, tiền trọ tháng này là bao nhiêu. Bây giờ tôi chỉ có ăn, ngủ, học lễ nghi, học cách kiểm tra sổ sách trong nhà của hắn ta, học thêm về cả các kiến thức tự nhiên khác. Cứ như thế, đã một năm tôi ở chỗ của hắn ta nhưng chưa từng gặp mặt hắn, kể từ lần cuối hắn mang tôi tới đây, đó được xem như là lần gặp mặt cuối cùng của tôi với hắn vậy.

"Thưa phu nhân, hôm nay phu nhân có muốn đi dạo một chút không?"

Aisha rất thích đi chơi, vì thế nên ngày nào con bé cũng rủ tôi đi đây đi đó hóng gió cho khuây khỏa đầu óc, tôi thấy cũng hợp lí, mấy tháng nay tôi toàn lui tới thư viện và văn phòng để tìm tài liệu và học thê về các kiến thức mà tôi chưa biết. Ở đây đúng là thiên đường của sách và tri thức, nhưng cũng vì thế mà tôi có thể làm việc online và kiếm được kha khá tiền từ đống kiến thức mà tôi được học. Tóm lại sau một năm ở lại lâu đài của hắn, tôi đã tích góp được một khoản tiền kha khá để có thể rời đi bất cứ lúc nào.

"Aisha, lần này là chợ đêm sao?"

Tôi nhìn khu chợ trước mắt, chợt nhớ về những năm tháng còn ở với bố mẹ, lúc đó tôi rất thích đi chợ đêm, mẹ tôi lúc nào cũng bồng tôi trên tay và đi hết một vòng chợ.

"Dạ, đúng rồi phu nhân, tiện thể sắp tới ngày chủ nhân về đây rồi đấy ạ, phu nhân có muốn mua gì cho ngài ấy không ạ."

Thảo nào hôm nay em ấy lại tôi đi chợ đêm, mà cũng lâu lắm rồi tôi chưa đi ra ngoài vào ban đêm như thế này, có vẻ hôm nay tôi nên mua gì đó cho hắn ta rồi. Tên Dakaha đó coi bộ cũng là người tốt đấy chứ, hắn đưa mình tới đây nhưng chưa bào giờ để mình chịu thiệt, kể cả việc không hay lui tới lâu đài cũng khiến mình cảm thấy hắn ta đang tôn trọng mình về mặt nào đó. Vì thế mà việc tôi sống thoải mái như thế này cũng được coi là phần thưởng mà ông trời ban cho tôi đây.

"Aaaa, phu nhân, người nhìn xem, ở đây có bán mấy mẫu trâm cài áo đẹp quá này!"

Nhìn qua một lượt, tôi cũng thấy gian hàng này bán những mặt hàng chất lượng hơn các gian hàng khác, nhưng phải công nhận về phần ghim cài áo, ở đây có những mẫu đẹp thật, kể cả đá quý cũng thuộc loại hàng hiếm có khó tìm, nhưng sao gian hàng này lại nằm ở cuối phiên chợ nhỉ. Tôi như bị mê hoặc với chiếc ghim cài áo trước mắt, nó rất đẹp, thậm chí chi tiết được khảm lên chiếc ghim ấy cũng rất tỉ mỉ và gọn gàng.

"Đẹp quá, vậy cho ta lấy cái này."

Tôi nói rồi đưa chiếc ghim cài khắc hình phượng hoàng đỏ cho người bán, ông ta vui vẻ khen tôi khéo nhìn, thậm chí còn giảm giá cho tôi nữa, tôi cảm thấy hôm nay tôi may mắn đến lạ, cả Aisha cũng thấy cái ghim ấy rất đẹp, chắc chắn hắn ta cũng rất thích. Nhưng tôi lại nghĩ, chỉ là cái ghim cài áo thôi mà, chắc hắn cũng chả để tâm gì mấy.

Kể từ hôm đi chợ đêm về, tôi chả hiểu sao cơ thể tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng, đầu óc cứ lúc choáng lúc đau, nó không theo từ cơn đau một mà nó cứ kéo dài dai dẳng trong khoản thời gian dài. Dù Aisha đã gọi bác sĩ đến khám và kê thuốc cho tôi uống nhưng tôi vẫn chả thấy bệnh thuyên giảm, có khi còn nặng hơn lúc trước. Tôi mệt mỏi ăn từng muỗng cháo mà Aisha đút cho.

"Hic, em xin lỗi phu nhân, người bị cảm cũng vì em, em xin lỗi ohu nhân nhiều huhu."

Aisha cũng thiệt tình, đút cho tôi ăn mà em ấy khóc sưng hết cả mắt thế kia, tôi chỉ biết an ủi em ấy, ôm em ấy vào lòng, chắc hẳn em ấy đã phải chịu nhiều lời trách phạt từ trưởng hầu nữ rồi, tôi bảo em ấy tôi không sao, giờ tôi có thể ăn cháo uống thuốc được rồi. Cũng phải thôi, cơ thể tôi vốn đã ốm yếu từ nhỏ rồi, nên không thể trách em ấy được.

"Được rồi, ta khỏe liền giờ, em đừng khóc nữa, xong việc em về nghỉ ngơi vài bữa nhé."