Cầu Đạo

Chương 140: Kiếm lời



Tại sáu tháng này, sự thật Trần Nguyên tu luyện công pháp có thể mượn nhờ cảm ngộ kinh thư để gia tốc tu luyện đã lặng lẽ truyền ra. Muốn truy tìm nguyên do, ấy cũng chỉ có thể trách tính tình vị kia Liễu Viễn Duệ quá thật thà, chất phác. Luyện Thần phong chiêu thu đệ tử điều kiện khắc nghiệt vô cùng, hơn thế nữa còn chiêu đến hai trong bốn vị tân sinh xuất sắc nhất, rất nhiều người sẽ vì vậy mà để ý tới tân phong mới mở, muốn tìm hiểu bên trong đó nội tình.

Tại dưới điều kiện không ai yêu cầu Liễu Viễn Duệ phải thủ khẩu như bình, lại thêm không ít đồng môn sư huynh, sư tỷ, thân bằng hữu thích âm thầm tính toán, hắn như thế liền lộ ra không ít thông tin nội bộ. Mà trong đó, tin tức để cho người ta khiếp sợ nhất liền là:

Chấn kinh, hai trong Tân sinh Tứ Đại quái vật đồng tu một môn công pháp

Bất kỳ một vị nào trong Tân sinh Tứ đại quái vật, thiên phú, tư chất cùng tốc độ tu luyện biểu hiện ra hoàn toàn không phải Minh Nguyệt giới thiên tài đã từng ghi chép có thể so sánh với. Mỗi một người trong bọn hắn, chỉ cần cho đầy đủ thời gian trưởng thành, trong tương lai nhất định bễ nghễ toàn bộ Minh Nguyệt giới. Quan trọng nhất, rất nhiều người cố gắng tra xét lai lịch của bọn hắn, hết thảy đều là mê.

Cũng là như thế, một mẩu thông tin ngắn, cho rằng cả hai đồng tu một môn công pháp, để cho rất nhiều người suy đoán ra rất nhiều thứ đáng sợ. Thậm chí, dần có những lời đồn đoán xuất hiện liên quan đến Trần Nguyên cùng Giao Châu Yêu nữ. Tỷ như:

Hai người bọn hắn đồng xuất từ một môn phái bí ẩn.

Tỷ như, hai người bọn hắn đến từ một cổ lão Thế gia tại thượng giới.

Lại tỷ như, hai người bọn hắn vốn là một cặp trời sinh, tu luyện một loại công pháp mà chỉ có hai người bọn hắn mới có thể tu luyện.



Mặc kệ là như thế nào, những lời đồn như thế vẫn còn ngâm lan truyền rất nhiều giữa các tân sinh. Tính cách của con người vốn là hiếu kỳ và bát quái. Dù rằng Hạo Nguyệt Chân quân từng phủ nhận đại đa số những tin đồn như thế, các học sinh ở giữa, đặc biệt là thế hệ tân sinh vẫn còn truyền tai nhau loại này tin đồn. Không phải ngẫu nhiên mà trước đó, Lữ Như Yên cả hai lần đều nhờ Thiên Lan chuyển giúp nàng hai cuốn kinh thư.

Trước không đề cập đến các tin đồn vô căn cứ ngầm lan truyền giữa các tân sinh, Trần Nguyên đối với đề nghị của Chu Thường Ly lập tức sinh ra hứng thú. Thất phẩm kinh thư, thứ này không thể coi thường. Mặc dù còn xa xa không sánh bằng Minh, Huyền, Hoàng tam kinh của Đạo tông, hay Kinh Xuân Thu của Nho gia, thế nhưng tại Minh Nguyệt giới đã đứng hàng đỉnh tiêm. Muốn tại trong Thái Linh nội viện mượn đến Thất phẩm kinh thư, chừng năm ngàn điểm cống hiến cất bước.

Mười vạn Linh thạch đổi lấy một cuốn Thất phẩm kinh thư, tuyệt đối có lời.

“Chu tiên tử, lời ấy thế nhưng là sự thật?” Trần Nguyên truyền âm trở về.

“Tiểu nữ tử dám lấy đạo tâm ra phát thệ, cuốn Ngọc Hư kinh trong tay tiểu nữ tử là hàng thật giá thật Thất phẩm kinh thư.” Chu Thường Ly ngay lập tức trả lời. Đối phương đã nói như thế, xem ra là có cơ hội. Đồng thời, nàng âm thầm so đo, tin đồn về việc đối phương có thể mượn nhờ kinh thư cảm ngộ, gia tăng tốc độ tu luyện đã xem như mười phần chắc tám, chín phần.

Như vậy, không biết những tin đồn khác như thế nào đâu?

“Ngọc Hư kinh?” Trần Nguyên không biết đến các suy nghĩ trong đầu nàng. Hắn quan tâm chỉ là quyển kinh thư kia mà thôi.

“Là một cuốn kinh thư xuất phát từ Đạo tông, ghi chép lại cảm ngộ, quan niệm, lý tưởng, cái nhìn của Đạo gia về không gian.” Chu Thường Ly vội vàng giải thích, rất e ngại đối phương mất đi hứng thú.

Sự thật chứng minh, nàng quá lo lắng. Trần Nguyên chắc chắn sẽ không bỏ qua một cơ hội như vậy. Hắn truyền âm cho nàng: “Chu tiên tử giới thiệu cho ta cuốn kinh thư này, không phải chỉ để khoe khoang thôi chứ?”

“Tiểu nữ tử còn không nhàm chán đến mức như vậy.” Chu Thường Ly hồi đáp: “Nếu như Trần công tử có thể cho tiểu nữ tử mượn mười vạn linh thạch, cuốn kinh thư này sẽ thuộc về công tử.”

Trong giao dịch kinh thư, không có khái niệm cho mượn. Một khi đã mượn, đối phương hoàn toàn có thể sao chép xuống tới, vì thế, chẳng bằng ngay từ đầu sử dụng cái giá bán đi luôn.

Mặt khác, trong tu luyện, kinh thư chỉ có tác dụng dẫn đạo cảm ngộ, trong khi công pháp trực chỉ dẫn khí nhập thể, luyện hóa linh vật còn pháp thuật liên quan trực tiếp đến phát huy ra lực lượng của thể nội linh lực. Cho nên, tại trong đại đa tu sĩ tiềm thức, kinh thư giá trị xa xa thấp hơn so với công pháp, pháp thuật cùng cấp bậc, chênh lệch có thể lên đến hàng chục, hàng trăm lần.

Bất quá, nói là trong đại đa số tu sĩ, bởi vì, định kiến này không hoàn toàn áp dụng cho hết thảy mọi tu hành giả. Cảnh giới đạt đến Cửu phẩm về sau, linh khí đã không còn quan trọng như thế nữa, thứ Cửu phẩm tu luyện là pháp tắc, lúc này, kinh thư hay bất cứ thứ gì dẫn đạp cảm ngộ lộ ra quý báu hơn hết thảy thứ gì khác.

Nguyên do là như như vậy, Trần Nguyên mới chiếm món hời lớn như thế, từ trong tay Chu Thường Ly đạt đến Thất phẩm kinh thư mà thực tế không mất một miếng linh thạch nào.

“Tốt. Một lời đã định.” Trần Nguyên sảng khoái đáp ứng. Không đáp ứng không được. Cùng lúc, hắn cũng phát ra hiếu kỳ về lai lịch nữ tử này. Có thể dễ dàng lấy ra Thất phẩm kinh thư, xuất thân của nàng chắc chắn không đơn giản chút nào. Tại trong nhận thức của hắn, một cái Tứ phẩm Thượng cấp Viên Minh thành Hoàng gia, tích lũy nhiều nhất cũng chỉ có đến Ngũ phẩm kinh thư, công pháp mà thôi. Hiển nhiên, lai lịch của nàng mạnh hơn Hoàng gia nhiều, nhiều lắm.

“Đa tạ, Trần công tử.” Chu Thường Ly cảm kích.

“Không có gì. Đây là giao dịch công bằng, ngươi tình ta nguyện, không ai nợ ai tại trong chuyện này hết.” Trần Nguyên từ chối. Sau đó, hắn lại hỏi: “Như vậy, khi nào tại hạ có thể nhận lấy kinh thư, cũng là lúc nào có thể giao linh thạch cho tiên tử?”

“Ngay lúc này luôn đi.” Chu Thường Ly truyền âm trở lại.

Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc, sửng sốt, không kịp chuẩn bị của hết thảy mọi người, nàng lấy ra từ trong nhẫn trữ vật một cuốn sách xưa cũ, đạo vận vờn quanh, huyền bí khó lường. Trước khi mọi người kịp nhìn ra bìa cuốn sách ấy, Chu Thường Ly đã bấm pháp quyết, mặt ngoài quyển sách lóe lên quang mang, che đậy tầm mắt và thần thức tu sĩ.

“Kinh thư của công tử.” Nàng nói khẽ, thôi động linh lực đưa cuốn kinh thư đến trước mặt Trần Nguyên.

Người sau không do dự bắt lấy. Chỉ có chạm tay trực tiếp vào kinh thư, lại sử dụng pháp thuật dò xét mới nhìn xuyên qua được lớp quang mang che lấp kia. Bất quá, Trần Nguyên không cần kiểm tra mà trực tiếp thu hồi vào nhẫn trữ vật. Đâu còn cần kiểm tra, hắn có Khởi Nguyên nhãn bên mình, chút tiểu pháp thuật của nàng không che giấu được hắn, hàng càng là biết kinh thư thật giả ra sao. Rõ ràng, Chu Thường Ly không phải cùng một dạng người vơid sư huynh bất lương.

Động tác nhanh nhẹn, dứt khoát của Trần Nguyên để cho Chu Thường Ly tại một bên hơi kinh ngạc. “Hắn là như vậy tin tưởng ta sao?” Nàng không khỏi nghĩ thầm. Cũng chỉ có Dịch Phong cùng phụ mẫu, gia gia, nãi nãi và Tề lão, hết thảy sáu người như thế tín nhiệm nàng mà thôi.

“Linh thạch của tiên tử.” Còn chưa đợi Chu Thường Ly kịp phản ứng, Trần Nguyên đã ném ra túi trữ vật. Vốn còn tưởng rằng đối phương cần chút thời gian chuẩn bị, nào ngờ hành động nhanh đến như vậy, Chu Thường Ly cũng có chút luống cuống.

Sau khi bắt lại túi linh thạch, nàng cẩn thận dùng thần thức quét qua một hồi, đảm bảo số lượng linh thạch đầy đủ mới thu hồi vào nhẫn trữ vật, mỉm cười với Trần Nguyên: “Đa tạ công tử.”

Trần Nguyên một lần nữa từ chối: “Tại hạ đã nói, chúng ta giao dịch công bằng, không ai nợ ai cả.”

Động tác của Trần Nguyên cùng Chu Thường Ly diễn ra quá nhanh. Cho đến khi mọi người kịp phản ứng lại thì cả hai đã thu hồi vật phẩm vào trong nhẫn trữ vật.

Dịch Phong nhìn qua bạn thanh mai trúc mã của mình, hỏi: “Thường Ly, muội cùng hắn trao đổi thứ gì vậy?”

Chu Thường Ly không giấu diếm Dịch Phong, nói ra: “Là một bản kinh thư. Dịch Phong ca ca hẳn là nghe tin đồn, Trần công tử có thể mượn nhờ kinh thư tăng tốc tu luyện đi. Vừa hay, trong tay Thường Ly có một bản kinh thư cất giữ đã lâu, ta lấy nó ra trao đổi với Trần công tử, đổi lại, Trần công tử đồng ý cho chúng ta mượn mười vạn linh thạch.”

Dịch Phong nghe vậy, trong lòng vừa cao hứng lại vừa cảm thấy có điểm không thoải mái. Hắn cao hứng là vì thành công mượn đến mười vạn linh thạch. Như vậy tranh đoạt cổ ngọc không còn cần lo lắng. Bất quá, hắn lại không thoải mái vì cần nữ nhân của mình đứng ra đảm bảo mới đến số linh thạch ấy, hơn nữa còn là từ một nam nhân trẻ tuổi, tuấn tú. Đây là thất bại của hắn.

Lời của Chu Thường Ly không lớn, thế nhưng mọi người đều nghe thấy. Không ít người vì đó mà hướng ánh mắt lấp lóe về phía Trần Nguyên. Dễ dàng ném ra mười vạn linh thạch, tài phú của hắn để cho các học sinh ghen tỵ đến đỏ mắt.

Trương Thái Bách cũng nhìn về phía Trần Nguyên, trong lòng hậm hực khó chịu. Nhìn đến chiến thắng sắp tới tay, cứ như vậy để tuột mất, hắn làm sao cam tâm cho nổi. Thế nhưng hắn phát tác cũng không được, bởi vì hắn phát hiện, đối phương là Tam phẩm tu vi, hắn chỉ là Nhị phẩm tầng chín, hắn đánh không lại.

Chỉ có sư huynh bất lương ánh mắt sáng ngời nhìn về Trần Nguyên.

“Xem ra ta vẫn còn đánh giá thấp con dê béo này.” Đây là ý nghĩ duy nhất ở trong đầu hắn.

Trần Nguyên cũng một mặt ý cười nhìn về phía sư huynh bất lương. Đối phương suy tính cũng nằm trong đầu hắn. Chỉ có cho sư huynh bất lương nhìn thấy túi linh thạch của hắn lớn bao nhiêu, nhìn thấy linh thạch xếp thành núi nhiều cỡ nào, hắn mới chịu nhả ra đồ tốt.

Trong lúc nhất thời, Trần Nguyên và sư huynh bất lương đối mặt với nhau, bốn mắt giao thoa, cả hai người đồng thời cười ra một tiếng, khắp khuôn mặt là ý mừng:

“Bảo bối của ngươi, ta định sẵn.” Cả hai người trong lòng âm thầm nói ra.

- ------------------

Bởi vì sự chi viện mười vạn linh thạch kịp thời của Trần Nguyên mà cuộc đổ máu linh thạch giữa Dịch Phong và Trương Thái Bạch kết thúc nhanh chóng. Năm vạn linh thạch chênh lệch, tuyệt đối không phải là khoản giá trị nhỏ đối với các học sinh. Không phải là trong số bọn hắn cũng có cơ hội vơ vét cả một bảo tàng của một cái Thượng cấp Tứ phẩm thế gia như Trần Nguyên.

Trương Thái Bạch trước khi rời đi còn không quên trợn trừng mắt với Dịch Phong, có giễu cợt, cũng có uy hiếp, tựa như đang muốn nói: Ván này thắng lợi cũng không phải là do ngươi, đừng nên huênh hoang.

Hơn nữa, mười vạn linh thạch cũng là do Chu Thường Ly mượn về. Bởi vậy tại trong mắt hắn, Dịch Phong càng là không xứng với Chu Thường Ly nàng, hắn không hơn gì một kẻ ăn bám.

Trương Thái Bạch đối với Trần Nguyên cũng có bất mãn trong lòng. Thế nhưng, thân phận chênh lệch còn đó, tu vi khác biệt còn tại, hắn không dám biểu thị. Lại nói, linh thạch đối phương cho mượn là Chu Thường Ly, không phải trực tiếp Dịch Phong, hắn không có lý do gì ghi hận lên đối phương. Trương Thái Bạch rất nhanh liền nghĩ thoáng điểm này.

Dịch Phong mặc dù đạt được cổ ngọc tới tay, trong lòng lại một cái cao hứng cũng đề không nổi. Nguyên bản chỉ tổn hại có năm ngàn linh thạch, hiện giờ mất đến mười mấy vạn, khác biệt hơn ba mươi lần, hắn làm sao có thể vui cho nổi. Chính là một lần này, hắn chẳng những vét sạch hết tích súc của bốn người, còn để cho thanh mai trúc mã gánh một khoản nợ khổng lồ.

Tích lũy đã mất gần hết, tương lai bốn người bọn hắn tìm kiếm tài nguyên tu luyện sẽ lại càng khó khăn. Đặc biệt là trong ba năm này là thời gian tân sinh trù bị, không thể ra bên ngoài làm nhiệm vụ, thu hoạch sẽ kém càng thêm kém. Duy nhất năng lực kiếm linh thạch cho hắn chính là họa phù rồi bán cho các sư huynh, sư tỷ. Thế nhưng, họa phù cũng không phải dễ thành như vậy, lợi nhuận không cao như người ta vẫn nghĩ.

Muốn lợi nhuận cao? Trừ khi hắn buông xuống tu luyện, ngày đêm không ngừng họa phù. Thế nhưng, hắn đến Thái Linh học viện để tu luyện, chứ không phải kiếm linh thạch.

Nghĩ đến đây, hắn không khỏi ghi hận lên Trương Thái Bạch. “Chính ngươi là kẻ để ta phung phí tài nguyên nhiều như thế.”

Dịch Phong là kẻ có thù báo thù. Huống chi, từ khi hắn vào học viện, người kia liền năm lần bảy lượt làm khó dễ hắn. Đến phật cũng có lúc phẫn nộ, nói chi là kẻ tuổi trẻ nóng tính như hắn.

“Sớm muộn, ta cũng phải khiến ngươi trả giá đắt.” Dịch Phong âm thầm nói ra.

Ngược lại, đối với Trần Nguyên, hắn không có một lời cảm kích. Đúng như người sau nói, đây là giao dịch công bằng giữa hai bên, nói đến cái gì nợ nần. Muốn nói biết ơn, hắn sẽ chỉ biết ơn đến Chu Thường Ly mà thôi. Chu Thường Ly mới là người hắn cảm thấy mắc nợ.

Cao hứng không ai bằng chính là sư huynh bất lương. Một mảnh phá ngọc bội trong mắt hắn liền có thể giúp hắn mang về hơn mười lăm vạn linh thạch, điều này giúp hắn nằm mơ cũng có thể cười tỉnh. Không phải sao, chỉ nhìn hắn hai mắt híp lại thành khe hẹp, khóe miệng không hạ xuống nổi liền biết tâm tình hắn có bao nhiêu cao hứng.

Chỉ là không rõ, nếu như hắn phát giác ra, mảnh cổ ngọc nọ, phẩm giai không phải bất nhập lưu, mà là Ngũ phẩm bảo vật hàng thật giá thật thì liệu hắn có giữ được nụ cười trên mặt hiện tại cũng là một vấn đề đáng suy xét.

Bất quá, Trần Nguyên cũng không có ý định xen ngang niềm vui của người khác. Hãy cứ để sư huynh bất lương sống trong niềm hạnh phúc cá nhân đi. Người ta nói: xen ngang hạnh phúc người khác chính là một tội nghiệt.

Đúng lúc này, hắn một lần nữa nhấc lên chuyện mua sắm Thanh Thủy Ngọc Liên hạt. Có lẽ vì cao hứng bán được cổ ngọc, có lẽ vì muốn níu giữ một còn dê béo lại sảng khoái, sư huynh bất lương vậy mà một ngụm đáp ứng bán cho Trần Nguyên hai mươi hạt Thanh Thủy Ngọc Liên. Hắn còn muốn giữ lại mười hạt làm bảo vật trấn sạp.

Một vạn linh thạch một hạt. Hai mươi hạt liền là hai mươi vạn linh thạch. Trần Nguyên không một chút do dự đáp ứng. Hắn cảm thấy bản thân như vậy là có lời. Hắn cảm thấy, tiêu linh thạch cho Lữ Như Yên, cứ như vậy đều là có lời.

Kỳ thực, sư huynh bất lương vẫn là tương đối có lương tâm. Một vạn linh thạch một viên hạt sen phẩm giai Tứ phẩm đỉnh cấp, giá tiền này còn rẻ hơn hai thành so với giá thị trường dược liệu bên ngoài.

Hết thảy mọi người cũng đều muốn thả dây câu dài, câu con cá to mà thôi.

Cả hai người cũng đều vì thế mà vui vẻ.