Cầu Đạo

Chương 170: Huyền Minh tộc



Ở tầng một Tàng Kinh các, Trần Nguyên và Thiên Lan vẫn như mọi lần, không chút nào kiêng nể vơ vét kinh thư cho đầy bao. Lữ Như Yên lần đầu tiên thấy cảnh này, trong lòng lấy làm lạ vô cùng: nào có ai giống như bọn hắn chọn công pháp, kinh thư, bí tịch như vậy bao giờ? Bọn hắn thậm chí lật còn chẳng thèm lật bao nhiêu trang, cơ hồ chỉ là nhìn qua tên sách, tóm lược nội dung mấy trang đầu rồi quyết định lấy hay không lấy. Người không hiểu rõ, chỉ e còn tưởng rằng bọn hắn ở đây đang nhặt nhạnh phế liệu ấy chứ.

Hơn thế nữa, để Lữ Như Yên kinh ngạc là, cách hai người bọn hắn chọn lấy kinh thư, truyền thừa cơ hồ là ngược lại hoàn toàn với những học sinh khác. Đại đa số học sinh, không, tu sĩ, đều chú trọng tới ít nhưng mà tinh; có nghĩa là chỉ tập trung tinh lực trên một lĩnh vực nhất định, một thuật pháp hay bí tịch nhất định, nhưng phẩm giai nhất định phải cao, áo nghĩa huyền ảo khó lường. Đăng này Trần Nguyên cùng Thiên Lan cơ hồ lựa chọn phẩm giai thấp nhất, nhưng nội dung lại phong phú, đa dạng, nếu không muốn nói là tạp nham, vô tội vạ.

Lữ Như Yên hạ một cái quyết tâm, thử thăm dò hỏi: “Trần công tử, Thiên Lan cô nương, các ngươi không nghĩ đến tiến lên tầng trên, tìm tòi tốt hơn kinh thư sao?”

Ấn lấy thân phận hạch tâm đệ tử của bọn hắn, quyền hạn của bọn hắn có thể leo lên đến tầng thứ năm, ở đó, Ngũ phẩm, thậm chí Lục phẩm cấp bậc kinh thư, công pháp, bí thuật cũng có thể được tìm thấy, tại sao phải lăn lộn trong một biển đê giai truyền thừa như vậy?

Trần Nguyền dừng lại động tác tay, đối với nàng nghi hoặc, ân cần giải thích: “Lữ cô nương hẳn phải biết, chúng ta tu luyện công pháp đặc thù, có thể dựa vào cảm ngộ kinh thư, công pháp, bí tịch khác để gia tốc tu luyện đi.”

“Ừm.” Lữ Như Yên nghiêm túc gật đầu: “Trần công tử từng đề cập qua với Như Yên.”

“Truyền thừa cao giai đối với chúng ta cố nhiên là tốt. Thế nhưng là, đê giai kinh thư cũng không tệ. Quan trọng là, cùng một số điểm cống hiến, đê giai kinh thư chúng ta có thể thu hoạch được nhiều hơn. Thu hoạch càng nhiều đê giai kinh thư, cảm ngộ càng rộng rãi, đạt đến chân nghĩa của càng nhiều trường phái tu hành, chúng ta đối với tu luyện càng thêm rõ ràng, cơ sở căn cơ càng phát ra vững chắc, đối với tu hành tương lai lại càng thuận lợi.” Dừng lại một chút, Trần Nguyên nhìn thoáng qua Lữ Như Yên, ôn nhu nói: “Tất nhiên, cao giai kinh thư không phải là không có lợi ích của nó. Một cuốn Minh kinh Lữ cô nương tặng cho ta đối với ta có trợ giúp rất lớn, có thể trực tiếp đẩy tu vi của ta tăng lên cực nhiều, giá trị so với một ngàn cuốn đê giai kinh thư này còn lớn hơn rất nhiều.”

Lữ Như Yên nghe vậy, trong lòng vui mừng khấp khởi. Nàng không chút đắn đo nói ra: “Khinh Vũ Chân quân còn cho Như Yên một số điểm cống hiến. Để Như Yên chọn giúp công tử mấy bản kinh thư.”

Trần Nguyên không chối từ: “Vậy liền đa tạ Lữ cô nương.”

Hắn không muốn chối từ đưa đẩy cho nhiều chuyện. Lấy quan hệ của hắn và Lữ Như Yên, nếu như xử lý lằng nhằng chỉ vì vài cuốn đê giai kinh thư, như vậy liền lộ ra quá khách sáo giả tạo, ngược lại là không hay.

Cùng lúc đó, hắn cũng đang nghĩ, nên chuẩn bị món quà gì cho nàng. Nàng xuất quan sau bốn năm rưỡi, thành công thức tỉnh Thần thể, sự kiện như vậy là một dịp hiếm có, đáng để tổ chức ăn mừng một phen.

Sự thật là, Trần Nguyên còn đánh giá thấp sự ưu ái mà Khinh Vũ Chân quân dành cho Lữ Như Yên. Một hạch tâm đệ tử, tu vi Tam phẩm hậu kỳ tại nội viện, mỗi năm thu hoạch không đến năm trăm điểm cống hiến. Trần Nguyên từ Hạo Nguyệt Chân quân nơi đó một năm phúc lợi cũng chỉ có vẻn vẹn một ngàn điểm cống hiến. Lữ Như Yên vừa xuất quan, Khinh Vũ Chân quân ngay lập tức chuyển khoản cho nàng một vạn điểm cống hiến. Chênh lệch ngay lập tức có thể thấy rõ. Quả thực, Khinh Vũ Chân quân đối với Lữ Như Yên so với đệ tử thân truyền của nàng còn thân hơn gấp bội.

Càng để Trần Nguyên ngoài ý muốn hơn, Lữ Như Yên trực tiếp lấy cả thảy một vạn điểm cống hiến đó mượn về cho hắn gần ngàn cuốn kinh thư. Hắn sững sờ, vừa muốn ngăn cản lại nàng thì đã bị nàng vượt lên trước, nói ra: “Trần công tử không cần băn khoăn. Một vạn điểm cống hiến tuy có quý giá một chút, nhưng xa xa không thể so với những gì công tử đa giúp Như Yên. Mặt khác…” Giọng nói của nàng ngập ngừng, hai má đỏ bừng, ánh mắt lảng tránh xuống dưới, thanh âm hạ thấp mấy phần: “Công tử thực lực càng cao… thủ hộ cho Như Yên càng thêm có lòng tin nha.”

Trần Nguyên sững sờ tại đó hồi lâu, trân trân nhìn nữ tử tuyệt mỹ trước mắt, ánh mắt chăm chú đến dường như quên hết hết thảy mọi thứ xung quanh.

Qua một lúc lâu, hắn mới nghiêm túc gật đầu: “Được.”

Vị đạo sư làm thủ tục nọ nhìn thoáng qua ba người Trần Nguyên, không có bao nhiêu ngoài ý muốn cho đến khi hắn thấy được hơn chín trăm cuốn kinh thư, công pháp xếp thành núi cao trước mặt. Khóe miệng hắn giật giật, bờ môi run rẩy, ánh mắt lăng lăng nhìn ba người. Cuối cùng, hắn vẫn là không nói một lời, yên lặng vì ba người bọn hắn đánh lên dấu ấn, cho phép mẩng ngoài.

Rời đi Tàng Kinh các không bao lâu, Thiên Lan lúc này dường như nhớ đến cái gì, mới gọi lại Trần Nguyên. Nàng nhàn nhạt nói ra: “Ba tháng trước, Hạo Nguyệt Chân quân có nhắc nhở qua ta, yêu cầu ta thông báo với ngươi, còn chừng một năm nữa trước khi thời hạn cho tân sinh nhận ‘nhiệm vụ đầu tiên’ kết thúc. Khi đó ngươi còn đang bế quan. Nàng muốn nhắc nhở ngươi, sớm một chút nhận nhiệm vụ này.”

Trần Nguyên khẽ gật đầu: “Tốt. Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở.”

Thiên Lan phất tay, nói ra: “Không có gì. Kỳ thực ta nhắc nhở ngươi, đồng thời cũng muốn nhận chung một nhiệm vụ với ngươi. Làm như vậy, bớt đi chênh lệch 8thời gian ta và ngươi không cùng ở trong học viện, sau này trao đổi kinh thư hay tài liệu cảm ngộ bớt phiền phức đi nhiều.”

Trần Nguyên kinh ngạc nhìn qua nàng. Thế nhưng là, người sau biểu cảm vô cùng bình tĩnh và lạnh nhạt, tựa như nàng đang nói chuyện không đáng quan trọng là bao.

Lữ Như Yên cũng sâu kín nhìn qua người kia. Sau cùng, nàng cũng không nói thêm gì.

Ba người vừa có ý định rời đi thì bỗng nhiên cảm giác từ nơi phương xa, có mấy cố khí tức kinh khủng đang vạch phá không gian, đi xuyên qua lớp ngoài kết giới phòng hộ của Thái Linh nội viện, lấy tốc độ cực cao lao nhanh về phía trung tâm sơn mạch.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Khí tức thật kinh khủng, ta cảm giác như trên thân có cả một tòa núi lớn không ngừng chèn ép."

"Lực lượng này, chỉ e so với phong chủ còn mạnh hơn nhiều lắm."

“Là có kẻ địch phục kích Thái Linh nội viện?”

"Kẻ nào mà lớn mật như vậy, dám đến Thái Linh nội viện giương oai?"

Biến cố xảy ra đột ngột khiến cho rất nhiều học sinh kinh hoảng, trong lòng bất an không thôi. Cứ mặc lý trí nói cho bọn hắn biết rằng, tại trong phạm vi nội viện này, bọn hắn an toàn hơn bất cứ đâu trên Minh Nguyệt giới và rằng, khả năng có kẻ dám to gan lớn mật dám đến tận cửa khiêu khích uy nghiêm của học viện là gần như bằng không; thế nhưng là, những cỗ khí thế kia đơn giản là quá kinh khủng, kinh khủng đến mức để bọn hắn kinh hoảng. Đây là bản năng của đê giai tu sĩ đối với cao giai tu sĩ. Chênh lệch một đại cảnh giới thôi, khác biệt đã như trời và đất.

Rất nhiều học sinh theo bản năng phóng thích thích khí thế hòng kháng cự cỗ uy áp đến quá đột ngột này, những người còn lại bình tĩnh hơn thì lên mười hai phần tinh thần, cảnh giác nhìn về nơi chân trời phía xa, sẵn sàng làm ra phản ứng bất cứ lúc nào.

Ba người Trần Nguyên ngự kiếm dừng lại giữa không trung, đồng thời cùng đón nhận cỗ uy áp kinh thiên động địa này. Thế nhưng là, khác biệt với các học sinh còn lại, Trần Nguyên vốn là đặc thù, Lữ Như Yêm trước đó không lâu vừa thức tỉnh Thần thể sơ thành, Thiên Lan càng là sâu không lường được; cả ba người bọn hắn không thể cùng học sinh phổ thông đánh đồng. Đối mặt với cỗ uy áp kia, bọn hắn lộ ra chấn định tự nhiên rất nhiều, tựa như là gió thoảng qua, không gây nên bao nhiêu ảnh hưởng. Duy nhất tương đồng với các học sinh là hai hàng lông mày của bọn hắn cũng nhíu chặt, nhìn chăm chú về nơi cội nguồn bộc phát khí tức.

"Là ai lại to gan lớn mật dám đến tận cửa Thái Linh nội viện trắng trợn khiêu khích đến như vậy?"

Đúng lúc này, từ nơi sâu sa bên trong học viện, có năm cỗ khí tức đồng loạt bộc phát. Bốn cỗ khí tức trong đó tinh chuẩn hướng về mấy vạn tên học sinh vẫn còn trong trạng thái lo lắng và cảnh giác

Chúng hóa thành nguồn lực lượng vô hình, yên lặng không một tiếng động đánh ta đi uy áp trên mỗi học sinh, nhu hòa che chở cho bọn hắn.

Cùng lúc đó, cỗ khí tức mạnh nhất, cũng là cuồng bạo nhất trong năm cỗ khí tức trực tiếp hướng thẳng đầu nguồn khí tức đối phương, thô bạo trấn áp, đè ép lại khiến cho lực lượng của đối phương không lan tỏa ra nổi xung quanh.

Đồng thời, một giọng nói già nua từ sâu bên trong nội viện kéo dài suốt mấy chục vạn dặm không gian, văng vẳng bên tai không ngừng: "Hừ, người của Huyền Minh tộc các ngươi lúc nào cũng ngang ngược càn rỡ."

"Ha ha ha…" Gần như cùng lúc, tại nơi đầu nguồn cỗ uy áp bất ngờ ban nãy, một tiếng cười càn rỡ, kéo dài, vọng khắp nội bộ kết giới trải dài không biết bao nhiêu sơn mạch của nội viện. Theo ngay sau đó là thanh âm trầm, thấp nhưng đầy lực lượng: "Nếu nói đến ngang ngược càn rỡ, trên cả Nam Hoàng vực này, không có một cái có thể sánh ngang với Thái Linh học viện."

Ngay sau đó, khởi nguồn từ giọng nói kia, cỗ lực lượng kinh khủng, phô thiên cái địa lần thứ hai dâng lên, tựa như một cơn đại hồng thủy khiến cho trời mây trong phạm vi mấy chục vạn dặm quay cuồng điên đảo; trăm vạn dặm sông núi đất đai dường như lúc nào cũng có thể bị lật úp lên trước sức mạnh kinh thiên động địa như thế.

May mắn thay, cỗ sức mạnh mới nổi lên không lan tràn ra xung quanh, tạo thành uy hiếp đối với các học sinh và đạo sư cấp thấp mà chỉ tập trung đối kháng với lực lượng kinh khủng đến từ nơi sâu xa trong nội viện. Trong lúc nhất thời, hai cỗ sức mạnh giằng co giữa không trung, không ngừng giao tranh, đàn áp, mẫn diệt lẫn nhau. Một thế cân bằng quỷ dị, hiếm hoi và kinh khủng được tạo ra. Và tại nơi mà hai nguồn sức mạnh kinh khủng giao tranh, không gian bị xoắn nát, bầu trời bị mạnh mẽ xé toạc làm hai, mây trắng bị nghiền nát, đất đai bị lật tung, sông ngòi chảy ngược, hồ nước bị rút khô,... Nếu như không có mấy cỗ lực lượng hùng mạnh khác trợ giúp trấn áp, chỉ e cả nội viền liền chìm trong tai họa.

Trọn vẹn hơn một trăm hơi thở qua đi, giao phong mới chấm dứt. Cả hai cỗ sức mạnh, giống như đạt thành một loại ăn ý nào đó, đồng thời giảm bớt cường độ, sau đó chậm rãi thối lui, tiêu tán giữa thiên địa.

Ngay sau đó, xé rách qua thảm mây trắng xóa, dày đặc phía chân trời, năm chiếc phi thuyền khổng lồ, thân dài năm dặm, cao ba dặm, rộng hai dặm, toàn thân đóng từ Lục giai chục triệu năm Linh mộc, đen nhánh và cứng rắn vô song, băng băng mà tiến, tựa như năm con hung thú cuồng bạo đến từ thời viễn cổ hồng hoang, tản mát ra thứ uy thế của thứ tồn tại trên đỉnh của chuỗi thức ăn. Xung quanh hai bên thân tàu, hàng trăm cỗ pháo linh lực nhô ra họng súng đúc từ Huyền Kim, to lớn, dài đến ba trượng, nặng nề, cổ lão và tràn đầy uy hiếp bằng thứ sức mạnh kinh khủng tựa như lúc nào cũng chờ bộc phát. Và nổi bật nhất trên mỗi chiếc phi thuyền khổng lồ là cánh buồm đen khổng lồ, cao đến hàng dặm, căng phồng đón gió. Trung tâm của cánh buồm ấy là hai chữ khổng lồ, nổi bật không kém, màu vàng ánh kim, đặc biệt sặc sỡ và lóa mắt dưới ánh mặt trời:

Huyền Minh.

- ----------------

Hy vọng các bạn tiếp tục ủng hộ mình bằng cách thả cảm xúc đề cử, thêm vào đánh giá và bình luận.

Thank you so much.

Con Cua.