Cầu Đạo

Chương 174: Bia đỡ đạn



Trần Nguyên nhìn xem thiếu nữ xinh đẹp trước mặt.

Chu Thường Ly.

Chu Thường Ly xinh đẹp không? Nguyên bản là nữ chính luôn bồi bạn bên Đại Khí Vận giả, nàng là thật xinh đẹp, đẹp hơn hầu hết các nữ tính tu sĩ, đẹp để cho rất nhiều người vì đó si mê, cũng mang cho Đại Khí Vận giả không ít rắc rối. Nghiêm túc xem xét đến, nếu như có nhan sắc của Đại Khí Vận giả Thượng Quan hà Dung là mười điểm, vậy thì Chu Thường Ly chí ít cũng đạt đến chín rưỡi. Nhan sắc cỡ này, phóng nhãn khắp thiên hạ, có thể sánh ngang bằng nàng, đếm không ra được mấy cái. Nửa điểm chênh lệch ấy, Trần Nguyên coi là khí chất do thượng thiên chiếu cố ban tặng.

Tất nhiên, đẹp hơn các nàng không phải không có. Tại Trần Nguyên xem ra, Lữ Như Yên vẻ đẹp chí ít đã là hai mươi điểm, so với Thượng Quan Hà Dung hơn không phải chỉ là hai, ba cái cấp bậc như vậy. Nàng, đã không phải là thiên địa này có thể định nghĩa và ràng buộc.

Lại nói, Trần Nguyên nhớ đến Chu Thường Ly không phải bởi vì dung nhan của nàng. Hắn ấn tượng, bởi hắn phát hiện, nàng đến quá mức hoàn hảo, bất luận là dung nhan, tính cách, hay cách cư xử, nàng thật quá giống mô bản nữ chính trong những cuốn tiểu thuyết huyền huyễn hắn biết; hoàn mỹ đến mức không chân thật.

Hắn còn nhớ rõ, gần sáu năm trước, khi mới mười chín tuổi, Chu Thường Ly khi đó đã là Nhị phẩm tầng bảy đỉnh phong tu vi. Hơn một năm sau đó, gần hai mươi mốt tuổi, nàng vẫn là Nhị phẩm đỉnh phong tu vi. Hai mươi ba tuổi, Dịch Phong bước vào Nhị phẩm tầng tám, nàng lúc này mới đột phá. Hiện tại nàng hai mươi lăm tuổi, nàng vẫn là Nhị phẩm tầng tám tu vi.

Không cần nói nhiều lời, hắn đều hiểu, nàng là đang đợi vị kia thanh mai trúc mã của nàng. Nếu như nàng nguyện ý chăm chú tu luyện, hiện giờ, nàng chỉ e đã sớm thành tựu Tam phẩm Đại Tu sĩ.

Thượng Quan Hà Dung, thiên phú chỉ nhỉnh hơn nàng một chút, đã sớm tại hai năm trước đó, mượn nhờ truyền thừa của Ngọc Nữ phong, đã sớm bước vào hàng ngũ Tam phẩm.

Lại tiếp tục liên tưởng đến nhiều chuyện, hắn nhìn ra, vị này Chu Thường Ly, chính là dành hết thảy mọi thứ, toàn tâm toàn ý vì ý trung nhân của nàng suy nghĩ.

Trần Nguyên đối với điều này không có gì phản cảm. Ngược lại, hắn tương đối thưởng thức. Hắn dám nói chắc, Lữ Như Yên cũng là như vậy đối với hắn, dành hết thảy mọi thứ tốt nhất cho hắn.

Khác biệt là, hắn không phải Dịch Phong. Hắn sẽ không để Lữ Như Yên đau đầu vì hắn suy nghĩ, cũng để nàng phải vì hắn lo lắng, đến mức ngay cả tu vi cũng không dám đột phá.

Trong đầu chuyển qua rất nhiều suy nghĩ, ấy vậy nhưng đối mặt với Chu Thường Ly chào hỏi, Trần Nguyên biểu lộ ôn hòa, nho nhã vẫn chưa bao giờ đổi. Hắn khẽ cười, đáp: “Đã lâu không gặp, Chu tiên tử.”

Hai người giao tiếp ngay lập tức để cho những người liên quan chú ý đến. Hai nữ tử đỉ cùng Chu Thường Ly ánh mắt thẳng tắp nhìn về Trần Nguyên, trong hai đôi con ngươi, to, sáng lộ ra đầy bất ngờ, kinh ngạc, còn có một chút… bát quái.

Vị nam tử này thật trẻ tuổi, vẻ ngoài tuấn tú, phong thái là ôn tồn nho nhã. Nhìn thế nào đi chăng nữa cũng thấy thuận mắt cực kỳ.

“Một thời gian không gặp, công tử tu vi lại tiến thêm một bước. Thiên phú của công tử, thật sự là để cho người ta thấy mà than thở.” Chu Thường Ly nhẹ giọng nói.

Lần cuối cùng nàng gặp hắn, nàng từ trên người hắn cảm nhận được khí tức của Tam phẩm tầng ba. Cho đến hiện tại, chỉ mới hai năm qua đi, Trần Nguyên điều chỉnh mặt ngoài tăng lên một tầng, đạt tới Tam phẩm tầng bốn. Ai nói, Khinh Vũ Chân quân cũng để cho Lữ Như Yên làm như vậy đâu?

Mà đối mặt Chu Thường Ly khen ngợi, Trần Nguyên chỉ khẽ lắc đầu, cười một tiếng, tiếc nhẹ, nói: “Kỳ thực, Chu tiên tử thiên tư cũng xuất chúng vô cùng. Chỉ bất quá, tiên tử tự làm khó mình mà thôi.”

Chu Thường Ly nghe ra ý trong lời nói của hắn, nàng chỉ cười khẽ, không cho ý kiến. Đây là lựa chọn của nàng, nàng cam tâm tình nguyện giảm lại tốc độ tu luyện. Lấy thiên phú của nàng, chậm đi mấy năm này, đối với tương lai ảnh hưởng không có bao nhiêu.

Đúng lúc này, một giọng nói nam tử không mấy thân thiện vang lên: “Ngươi là ai?”

Trần Nguyên nhìn sang. Nguyên lai chính là mấy vị nam tử theo sau bám lấy Chu Thường Ly lúc nãy. Niên kỷ không quá lớn, chỉ chừng gần năm mươi, tu vi người có vẻ như đầu lĩnh, cũng chính là kẻ lên tiếng, vừa vặn đạt đến Tam phẩm tầng hai, không tính là thiên tài, nhưng cũng coi như xuất chúng. Những người theo sau hắn, đại khái yếu hơn một chút. Bọn hắn đều mang phục sức có tiêu ký đặc trưng của Huyền phong, đứng hàng thứ hai trong Thập Đại Sơn phong, tinh tu Đạo gia hệ thống.

Đối phương bất thiện. Cứ mặc biết nguyên nhân bọn hắn bất thiện là do liên quan đến Chu Thường Ly, và rằng đây là một cái hiểu lầm to lớn, Trần Nguyên sẽ không cho bọn hắn sắc mặt tốt. Hắn lãnh đạm trả lời: “Thần Luyện phong, Trần Nguyên.”

Lời nói ra, mấy tên đệ tử Huyền phong hai mặt nhìn nhau. Thần Luyện phong vừa mới thành lập bất quá mấy năm, nhân số ít ỏi, giao thiệp không rộng; không phải ai cũng quan tâm quy củ nhập môn hà khác của Thần Luyện phong mà để ý. Thái Linh học viện nội viện mấy vạn người luôn có người này, người nọ, phần lớn người còn bận rộn tu hành, bận rộn làm nhiệm vụ, không nghe danh đến Thần Luyện phong cũng là điều bình thường. Vừa vặn, mấy tên nam tử phía trước chính thuộc loại người này.

Một tên nam tử đi theo, tâm tính mất kiên nhẫn, thái độ hung hăng, kiêu ngạo nói ra: “Thần Luyện phong là cái gì phá sơn phong. Nói cho ngươi biết, chúng ta là tinh anh đệ tử của Huyền phong, bài danh thứ hai trong Thập Đại sơn phong.”

Nhắc đến Huyền phong, thanh âm hắn không khỏi đề cao mấy phần, tựa như vào được Huyền phong là điều hắn tự hào nhất trên đời.

Trần Nguyên đơn giản gật đầu: “Ta biết. Tiêu ký trên y phục ngươi rất rõ ràng.”

Nam tử nghe vậy, biểu lộ sững sờ.

Hắn biết?

Thế nhưng là vì sao hắn còn biểu cảm lạnh nhạt đến như vậy? Cái này không đúng kịch bản.

Nếu là đệ tử các phong thông thường, nghe danh Huyền phong đệ tử, cái nào không kính nể, không khún núm sợ hãi đầy mặt nịnh nọt. Bọn hắn những cái kia Huyền phong đệ tử cũng vô cùng hưởng thụ loại cảm giác này.

Nếu là chút đệ tử trẻ tuổi, tự cho là có chút thiên phú, ngạo khí hơn người, gặp hắn Huyền phong đệ tử thì sẽ ưỡn ngực vểnh cằm, kiêu ngạo nói: "Huyền phong? Thì tính sao? Có gì tài ba hơn người?" Đa số những trường hợp này, không lâu sau đó liền bị chỉnh cho ngoan ngoãn.

Thế nhưng là, Trần Nguyên phản ứng bình tĩnh như vậy, nam tử không biết nên nói tiếp ra sao.

Cùng lúc, hai vị sư tỷ Ngọc Nữ phong nghe Chu Thường Ly thuật lại về vị sư đệ tuấn tú trước mặt, hai con ngươi không khỏi sáng lên.

Nha. Tuổi trẻ, tuấn tú, ôn tồn lễ độ, khí chất lại tốt, thiên phú tu hành khó lường,... người như thế, ai mà không ưa thích?

Một trong hai nữ tử ánh mắt đảo qua một vòng, suy nghĩ nhất chuyển, liền cao giọng nói ra: “Ta nói các ngươi những cái này Huyền phong đệ tử, lúc nào cũng mắt cao hơn đầu, tự nhận địa vị hơn người. Vậy sao liền như đỉa đói, cứ bám lấy Chu sư muội của chúng ta không ngừng. Người ta Chu sư muội nhìn đã có ý trung nhân trong lòng, tuổi trẻ, thiên phú trác tuyệt, làm người nhã nhặn, như thế nào còn nhìn lên các ngươi? Nếu ta là các ngươi, ta đã sớm chạy đi cho bớt xấu hổ.”

Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc, bất tri bất giác hướng về phía nàng nhìn qua, sau đó lại liếc nhìn một bên Chu Thường Ly vẫn còn ngỡ ngàng. Cứ mặc Chu Thường Ly ưa thích Dịch Phong, thế nhưng bị người nói toạc ra trước mặt như vậy, nàng vẫn là xấu hổ.

Trầm Nguyên phản ứng đầu tiên là xoay người tìm kiếm Đại Khí Vận giả. Loại tình huống trang bức đánh mặt như thế này, hắn phải là kẻ đầu tiên có mặt ở đây chứ. Làm sao bây giờ vẫn còn chưa xuất hiện?

Bất quá, hắn rất nhanh phản ứng lại. Dịch Phong thì không có, nhưng vẫn còn một cái Trần Nguyên ở tại đây. Vị sư tỷ kia thì híp mắt, khóe môi khẽ vểnh lên, biểu lộ âm thầm đắc ý nhìn qua hắn.

Một cảnh này để Trần Nguyên trợn mắt. Hắn như thế nào lại thành bia đỡ đạn cho các nàng rồi?

Quả nhiên, nam tử đứng đầu vừa nghe lời này, sắc mặt nháy mắt âm trầm, khí cơ khóa chặt Trần Nguyên, giọng nói đè thấp: “Ồ, ta ngược lại thật muốn gặp vị kia ý trung nhân trong lòng của Chu sư muội để luận bàn một hai. Phải chăng có cơ hội?”

Trước đó, Chu Thường Ly chủ động chào hỏi chỉ để cho nam tử này sinh ra ghen tỵ. Thế nhưng, chỉ là ghen tỵ mà thôi. Chu Thường Ly nổi danh là nhã nhặn lễ độ, chưa bao giờ thất lễ. Nếu gặp người quen, nàng sẽ chủ động chào hỏi. Chỉ có như bọn hắn, bám lấy không thả, nàng mới không còn phản ứng.

Tuy nhiên, lời nói vừa rồi của vị sư tỷ kia chẳng khác nào trực chỉ đầu mâu về phía Trần Nguyên.

Trần Nguyên rất không thích cảm giác bị người nắm mũi dắt đi như vậy. Hắn không nhìn khí cơ của đối phương, mà đảo mắt về phía vị sư tỷ nói lời nọ, hơi lườm một cái. Đối phương tinh nghịch, le lưỡi, nháy mắt với hắn.

Trần Nguyên bất đắc dĩ rồi.

Bất quá, so với nàng tự chủ, hắn càng không ưa thích loại người hung hăng, chuyên làm nhân vật nền bị đánh mặt cho các Đại Khí Vận giả.

“Không trách, các nhân vật chính trong tiểu thuyết ưa thích đánh mặt loại người này đến như thế.” Trong lòng âm thầm tự nhủ như vậy, Trần Nguyên mặt ngoài bình tĩnh đối diện nam tử kia.

Hắn nghiệm giọng nói: “Vậy ngươi… lại là ai?”

Thanh âm vừa dứt, cỗ khí thể khổng lồ của Tam phẩm tầng bốn lập tức khóa chặt lấy nam tử, tựa như một hòn núi lơn đè nặng lên hai vai của hắn. Chênh lệch giữa Tam phẩm tầng bố và Tam phẩm tầng hai lớn như thế nào? Ít nhất cũng là mười mấy lần khác biệt. Chênh lệch lớn như ngày và đêm như vậy, chỉ là khí thể thôi cũng đủ để nam tử hai đầu gối trùng xuống, run lẩy bẩy, cả gương mặt trắng nhợt, mồ hôi rơi xuống như mưa.

“Ngươi… ngươi… “ Nam tử kia ngay cả câu nói cũng không nói thành tiếng. Hắn hiện tại cảm giác, đâu chỉ là một ngọn núi chèn ép thân thể. Thứ ở trước mặt hắn đã không còn một tên học đệ thư sinh nho nhã, hiền hòa nữa, mà là một con hồng hoang mãnh thú, một cái động tay có thể ngay lập tức nghiền nát hắn.

Trần Nguyên tiến thêm một bước, khí thế đề thăng lên một chút, đã chạm tới tầng bốn đỉnh phong, giọng nói lặp lại: “Ta hỏi, ngươi… lại là ai?”

“Ta… ta…” Nam tử tiếp tục lặp bắp.

Hắn chống cự không được bao lâu liền ngã ngửa bệt ra đất, cặp mắt trợn trừng, sợ hãi đến cực độ. Cuối cùng, trong tiếng cười nhạo của đám người, hắn được đám đàn em xách đi, vội vã chạy khỏi quảng trường giao dịch. Ngay cả câu ngoan thoại cũng không kịp để lại.

Kỳ thực, Trần Nguyên không phải chỉ dùng khí thế chèn ép đơn giản như vậy. Đều nhập Thái Linh học viện, hơn nữa còn vào được Thập Đại Sơn phong, kẻ nào không phải là thiên kiêu? Hắn chẳng qua mở ra hành lang ý thức, mượn nhờ lực lượng tinh thần kinh khủng của bản tôn, công kích đối phương mà thôi.

Vị sư tỷ chĩa đầu mâu vào hắn lúc này thì vui mừng vỗ tay liên tục, miệng không ngừng tán thán: “Sư đệ quả nhiên là xuất chúng. Không hổ là một trong bốn người đứng đầu tân sinh, chỉ một cái trừng mắt liền có thể đuổi đi mấy tên đỉa đói kia. Tự giới thiệu một chút, ta là Yến Linh, Ngọc Nữ phong đệ tử.”

Một vị nữ tử khác cũng lên tiếng: “Ngọc nữ phong, Thanh Vũ. Gặp qua sư đệ.”

Trần Nguyên có lễ phép đáp lại: “Thần Luyện phong, Trần Nguyên.Gặp qua hai vị sư tỷ.” Sau đó hắn nghiêm nghị đối với Yên Linh, nói: “Yến Linh sư tỷ, lần sau, hy vọng sư tỷ đừng tùy tiện dùng danh nghĩa của ta đến làm việc.”

“Nha.” Yến Linh tiếp tục le lưỡi một cái: “Sư tỷ ta lại không có nói Thường Ly sư muội ý trung nhân là ngươi, chính là mấy tên nam nhân các ngươi tự biên tự diễn.”

Trần Nguyên bất đắc dĩ. Tình huống như thế, nàng lại nói lời như vậy, có mấy ai không nghĩ đến hắn là ý trung nhân của Chu Thường Ly?

Lúc này, Yên Linh chợt đi vòng đến bên cạnh Chu Thường Ly, hai tay nắm lấy bả vai của nàng, nói ra: “Sư đệ lại xem, Thường Ly sư muội lớn lên xinh đẹp tựa như thiên tiên như vậy, thiên phú tu luyện cũng thuộc hàng ngũ đứng đầu, tính cách ôn nhu như nước, ta là nữ nhân mà còn phải thấy mà yêu. Đối lên sư đệ, ngươi lại có chỗ nào thiệt thòi chứ?”

Trần Nguyên bình thản lắc đầu: “Đây không phải vấn đề có hay không thiệt thòi. Đây là vấn đề tình cảm, không thể dùng lý lẽ thông thường đến phán xét.”

Chu Thường Ly gương mặt đỏ như cà chua, khẽ gắt: “Yến Linh sư tỷ, ngươi đừng có nói linh tinh. Trần công tử mới không nhìn lên ta.”

“Nha. Thường Ly sư muội xấu hổ rồi này.” Yến Linh trêu chọc nói.

Chu Thường Ly cũng không biết đáp ra làm sao. Loại sự tình này, có thiếu nữ nào sẽ không xấu hổ. Tuy nhiên, so với xấu hổ, nàng càng lo lắng hơn. Nàng lo rằng, sự tình lần này sẽ thành tin đồn không hay, truyền đến trong tai Dịch Phong. Nàng e ngại Dịch Phong hiểu lầm. Đây là điều nàng không muốn thấy nhất.

May mắn, Trần Nguyên cũng không muốn tiếp tục trò đùa không có gì đáng cười này. Hắn nói ra: “Hai vị sư tỷ, Chu tiên tử, nếu không có việc gì, tại hạ cáo từ trước.”

Yến Linh cùng Thanh Vũ đối với hắn gấp gáp bỏ đi, tỏ ra có chút tiếc nuối. Chu Thường Ly nhẹ đáp một câu, sau đó đăn đo một lúc, lại nói: “Trần công tử, thật thứ lỗi, Yến Linh sư tỷ chỉ là nói đùa. Mong công tử đừng cho là thật.”

Trần Nguyên phất tay: “Tại hạ cũng không hy vọng nó là thật.”

Chu Thường Ly hơi nhíu mày. Cụm từ ‘không hy vọng’ không hiểu để lòng nàng có chút bất mãn. Bất quá, nàng vẫn là từ tốn hướng đối phương nói ra: “Sẽ không. Mặt khác, xin lỗi vì đã kéo công tử vào rắc rối lần này.”

“Không có gì. Tiên tử không cần để tâm.”