Cầu Đạo

Chương 219: Nữ Hoàng kinh ngạc



Diệu Chân Tôn giả nghe Bích Liên tiên tử nói như vậy, biểu cảm dường như không có chút nào ngoài ý muốn. Môi hắn khẽ mấp máy, hiển nhiên là truyền âm trực tiếp cho vị Nữ Hoàng còn chờ ở bên ngoài, mà không cần thông qua Bích Liên tiên tử cho dài dòng.

Không đến ba hơi thở, Trần Nguyên gặp một nữ tử xa lạ đột ngột xuất hiện bên trong sân. Tốc độ của nàng rất nhanh, nhanh đến độ bộ phân thân này của hắn không nhìn ra nàng là như thế nào xuất hiện, càng là không phát giác ra động tác của nàng. Trần Nguyên thực lực mạnh hơn Tứ phẩm Thượng nhân bình thường nhiều lắm, Ngũ phẩm Chân nhân tu sĩ là không thể qua mắt được hắn. Không, Lục phẩm sơ tu sĩ cũng không làm được. Cho nên, người này tu vi chí ít cũng có Lục phẩm tầng bốn trở lên.

Đương kim Nữ Hoàng của Bách Linh Hoàng triều, đây cũng là Trần Nguyên diện kiến nàng.

Đạm Đài Thanh Chiếu vừa xuất hiện trong sân, gặp được sư tôn vậy mà cùng một người xa lạ đánh cờ, nội tâm nàng không khỏi sinh ra ngoài ý muốn. Sư tôn nàng đã có mấy trăm năm chưa cùng người đánh cờ? Nàng quả thực không nhớ rõ. Hơn thế nữa, đối phương tu vi tựa hồ như không cao lắm, thậm chí so với nàng còn thấp.

Bất quá Đạm Đài Thanh Chiếu, vì lễ phép với khách nhân của sư tôn, chưa từng đi do xét đối phương. Nàng nói: “Sư tôn, Thanh Chiếu xuất quan.”

Thanh âm của nàng dù nhẹ nhàng, trong trẻo như tiên âm để người nghe dễ dàng lâm vào vô tận mơ màng, nhưng cẩn thận phẩm vị lại phát hiện ra trong đó mang theo cỗ ý chí khó mà phủ nhận, thứ mà chỉ xuất hiện ở trên những người thường xuyên đứng tại vị trí cao.

Diệu Chân Tôn giả cũng chưa từng rời mắt khỏi bàn cờ, chép chép miệng nói: “Xem ra Chiếu nhi mười năm này bế quan thu hoạch không nhỏ, tu vi tinh tiến một đoạn dài.”

Đạm Đài Thanh Chiếu bình tĩnh đáp: “Đều là nhờ sư tôn ban cho bảo vật. Thanh Chiếu cảm ngộ trong đó huyền diệu thắng qua năm mươi năm khổ tu. Đáng tiếc, Thanh Chiếu tư chất có hạn, nếu như có thể toàn bộ hiểu ra pháp tắc bên trong bảo vật sư tôn ban thưởng, Thanh Chiếu có nắm chắc trong vòng ba mươi năm đột phá.”

Cùng lúc, ánh mắt của nàng cũng rơi xuống bàn cờ. Một lần này nhìn đến, nội tâm nàng liền chấn động mạnh. Lúc trước, nàng chỉ đơn giản là ngạc nhiên vì sư tôn nàng đã thật lâu không có hạ cờ; mà lần này thì nàng chấn động vì thế cờ trên bàn lại rơi vào cân bằng. Trình độ chơi cờ của Diệu Chân Tôn giả, nàng rõ ràng hơn ai hết. Ở Nguyệt Châu, nếu như sư tôn nàng xưng là số hai thì không ai dám nhận số một.

Nàng không dám khẳng định sư tôn nàng đã dù hết thực lực hay chưa; bất quá, chỉ từ điểm một Lục phẩm Chân quân như nàng quan sát trong đó còn không rõ ràng hết huyền diệu, điều này đã chứng minh nam tử bên cạnh sư tôn bất phàm, không, phải nói là đặc biệt đến nhường nào.

Lúc này, đây, Đạm Đài Thanh Chiếu cũng không khỏi nhìn nhiều Trần Nguyên một chút, cẩn thận đánh giá nhân vật này. Vậy mà, vừa quan sát đối phương, nàng một lần nữa kinh ngạc. Đối phương không cố ý che giấu tự thân: Tu vi là Tứ phẩm tầng ba, tuổi tác không đến năm mươi. Đây rốt cuộc là bực nào kinh khủng tốc độ tu hành? Hơn thế nữa, khí tức trên thân đối phương hùng hậu dị thường, mạnh mẽ đến đáng sợ, tuyệt đối không phải loại tu sĩ nóng vội, lợi dụng đan dược, dược vật, đốt cháy giai đoạn, vội vàng đột phá. Thậm chí, căn cơ của hắn so với Đạm Đài Thanh Chiếu nàng năm đó mạnh hơn quá nhiều.

Càng để cho nàng ngạc nhiên là kẻ này, bên ngoài tu vi và thiệ phú, thì chẳng có gì nổi bật. Bất luận là dáng vẻ, khí chất, cách ăn mặc đều tầm thường vô cùng, là thuộc về loại mà người ta sẽ bất tri bất giác xem nhẹ. Sự chênh lệch này để cho người ta cảm nhận được cái gọi là kệch cỡm, không phù hợp hay nói theo cách một cách văn vẻ thì đó chính là không hài hòa.

Điều này rất không bình thường. Tu sĩ, bởi thường xuyên chịu linh khí tẩy lễ, cho nên dung mạo đều không tầm thường, khí chất càng là phiêu miểu xuất trần, tựa như tiên nhân, cùng với phàm nhân có cách biệt cực lớn. Hơn thế nữa, tư chất tu hành càng cao, nói rõ thân thể của tu sĩ ấy đối với thiên địa càng hòa hợp, dung nhan tự nhiên càng xuất chúng. Dẫu lý thuyết này không được người ta rộng rãi công nhận, bất quá rất nhiều người tin vào nó. Không phải ngẫu nhiên mà các thiên chi kiêu tử, thiên chi kiều nữ đều là hạng người tuấn nam mỹ nữ, bề ngoài khuấy đảo tâm thần người khác giới.

"Không thích hợp. Kẻ này không thích hợp." Đạm Đài Thanh Chiếu âm thầm nghĩ đến. Đổi lại là người khác, có lẽ không suy nghĩ nhiều đến như thế; tuy nhiên, nàng là Nữ Hoàng của một Hoàng triều, nàng có thói quen quan sát tỉ mỉ mọi thứ liên quan đến nàng, tâm tư luôn cẩn thận, tỉ mỉ, không dám sơ suất.

"Là cải biến dung mạo sao?" Đạm Đài Thanh Chiếu đưa ra kết luận: "Thế nhưng vì sao ngay cả ta cũng không nhìn thấu."

Dẫu cho nàng không tận lực sử dụng thủ đoạn dò xét, cảnh giới Lục phẩm của nàng cũng còn đó, cùng với đối phương cách biệt những hai đại cảnh giới. Tại thế giới này, một đại cảnh giới khác biệt đã tạo nên khoảng cách như trời và đất rồi, huống chi là hai.

"Kẻ này không đơn giản. Không biết là lai lịch như thế nào. Sau đó, phải thật cẩn thận hỏi thăm sư tôn mới được." Đạm Đài Thanh Chiếu đưa ra tính toán.

Một bên khác, Diệu Chân Tôn giả không để ý đồ nhi của mình dò xét đối thủ chơi cờ. Hắn nói: “Chiếu nhi, ngươi không cần tự coi nhẹ bản thân. Ngươi cần biết, bảo vật ta đưa cho ngươi thế nhưng là chỉ coa Thất phẩm Tôn giả mới sử dụng. Ngươi lấy Lục phẩm cảnh giới, sử dụng thời gian mười năm lĩnh hội ra chừng ấy đã vượt qua kỳ vọng của ta. Tại trong những người ta biết, ngộ tính của Chiếu nhi đã có thể xếp vào mấy vị trí đầu."

Trần Nguyên ngạc nhiên. Vị viện trưởng này dĩ nhiên không tị hiềm hắn, ngay tại trước mặt hắn tiết lộ nhiều thông tin như vậy. Là đang bày tỏ thành ý với hắn hay sao?

Nữ Hoàng Đạm Đài Thanh Chiếu cũng ngạc nhiên, ánh mắt lướt qua Trần Nguyên thoáng chốc. Sư tôn và người này lại quan hệ như thế nào? Đến cả chuyện này cũng dễ dàng như thế nói ra. Bảo vật kia sư tôn truyền cho nàng, thế nhưng là chưa từng có người thứ ba biết được.

Diệu Chân Tôn giả một lần nữa không nhìn hai người bọn họ. Hắn đổi chủ đề: "Đến, Chiếu nhi, ta giới thiệu cho con vị tiểu hữu này." Vừa nói, hắn vừa chỉ tay vào Trần Nguyên ngồi đối diện: "Vị này là Trần Nguyên Trần tiểu hữu, là người mà vi sư nửa năm trước mang về học phủ. Hiện thời đang đảm nhiệm chức vụ đạo của Bạch Linh học phủ. Nửa năm trước, ta đã có ý định dẫn tiến hắn gặp con, nhưng ai ngờ con đang bế quan cảm ngộ vật kia, cho nên đành lưu lại một tờ truyền tin phù trong hoàng cung."

Nói xong, Diệu Chân Tôn giả lại hướng Trần Nguyên nói: "Trần tiểu hữu, đây là Chiếu nhi, ái đồ của ta, cũng là đương kim Nữ Hoàng của Bách Linh Hoàng triều."

Trần Nguyên đứng dậy, chắp tay nói: "Trần Nguyên gặp qua Nữ Hoàng bệ hạ."

Không giống với vương quốc phàm tục, tu sĩ đối mặt Hoàng Đế không cần quỳ lạy. Cử động của hắn đã đầy đủ lễ nghĩa. Mà đổi lại là Đạm Đài Thanh Chiếu, bởi nguyên do thái độ của sư tôn nàng cùng tư chất của đối phương, nàng cũng khách khí, phá lệ nói nhiều vài lời: “Nguyên lai là Trần tiểu hữu. Ta đã nghe sư tôn nhắc qua về tiêu hữu qua truyền tin phù. Tiểu hữu so với ta tưởng tượng còn phải bất phàm hơn nhiều.” Lúc nàng nói lời này, ánh mắt hoặc nhiều hoặc ít dò xét. Sau cùng, lại chẳng nhìn ra được gì hữu ích. Nàng mới chuyển giọng: “Bất quá, khi xuất quan, tiếp vào tin tức của sư tôn. Sư tôn thế nhưng nói rằng tu vi của tiểu hữu là Tứ phẩm tầng một, vậy mà hiện tại đã là Tứ phẩm tầng ba.”

Trần Nguyên đáp: “Điều này vãn bối còn cần phải cảm tạ viện trưởng vì vãn bối đơn độc mở ra Thánh Linh trì, bởi vậy vãn bối trong thời gian ngắn mới tinh tiến tu vi nhanh đến như vậy.”

Còn một nửa sự thật mà Trần Nguyên chưa đề cập, đó là chỉ đơn độc Thánh Linh trì quán thâu năng lượng thì không thể nào để tu vi của hắn tăng nhanh đến như vây; cảm ngộ cũng cần theo kịp để trợ giúp đột phá cảnh giới. Mấy tháng trước đó, hắn từ Tang Kinh các của học phủ mượn về không ít kinh thư, công pháp, lại mượn nhờ mười bộ giấy phân thân cảm ngộ thay thì mới có được tiến bộ nhanh như thế.

Đạm Đài Thanh Chiếu kinh ngạc nhìn qua sư tôn của mình. Quyền hạn của viện trưởng nàng là biết đến, trong suốt thời gian đảm nhiệm viện trưởng, chỉ có duy nhất một lần cơ hội mở ra Thánh Linh trì. Mấy vạn năm qua, Diệu Chân Tôn giả chưa từng sử dụng một lần, nay lại đột nhiên vì nam tử này sử dụng. Điều này không để cho nàng suy nghĩ nhiều cho được?

Mặt khác, một lần tiến vào Thánh Linh trì có thể trợ giúp Tứ phẩm Thượng nhân tăng liền hai cái tiểu cảnh giới sao? Làm sao có thể? Thông thường, học sinh của học viện tiến vào Thánh Linh trì chỉ có thể chịu đựng được tra tấn trong đó bảy đến mười ngày mà thôi; vậy đã tương đương với hai đến ba năm khổ tu rồi. Nếu là nhân vật xuất chúng, ý chí mạnh mẽ hơn người, vậy có thể chịu đựng được mười lăm, hai mươi này, cũng là bốn, năm năm khổ tu. Mà nàng, năm đó được xưng tụng là thiên tài mạnh nhất của Bạch Linh Hoàng triều cũng chỉ kiên trì trong Thánh Linh trì hai mươi bảy ngày mà thôi. Hai mươi bảy ngày đã đủ để nàng phá vỡ mọi kỷ lục trước đó của học phủ, cũng đủ để nàng tại Tam phẩm cảnh giới tiến giai hai tầng cảnh giới.

Bất quá, Tam phẩm cùng Tứ phẩm làm sao có thể so sánh.

Diệu Chân Tôn giả nghe vậy, cười có chút đắng chát, nói: “Chuyện này vi sư chưa kịp nói cho ngươi. Trần tiểu hữu thế nhưng là hại thảm vi sư. Hắn ở trong Thánh Linh trì trọn vẹn ba tháng.”

“Ba tháng?” Đạm Đài Thanh Chiếu kinh dị nhìn về phía Trần Nguyên, gương mặt xinh đẹp tuyệt thế, luôn luôn lạnh nhạt, hiếm hoi lộ ra vẻ thất kinh.

Diệu Chân Tôn giả gật đầu: “Nếu như không phải là tài nguyên ta mang theo không còn, gọi hắn ra thì có lẽ Trần tiểu hữu còn có thể ở lâu hơn rất nhiều.”

Thánh Linh trì không phải là nguồn năng lượng hút mãi không cạn. Nếu như chỉ là Tam phẩm tu sĩ, ở bên trong tu luyện bảy ngày, mười ngày, vậy thì không có vấn đề gì. Nếu thời gian là hai mươi ngày, hai mươi lăm ngày, như vậy thì bắt đầu cần bổ sung thêm linh thạch để tránh tổn thất đến căn cơ của Linh trì. Đổi lại là Trần Nguyên, Tứ phẩm Đạo Cực hạn, một mực tu luyện gần trăm ngày, tốc độ quán thâu năng lượng nhanh gấp bên ngoài một trăm lần, như vậy, người ta phải bổ sung linh thạch vào từ rất sớm, hơn nữa còn là một con số khổng lồ. Diệu Chân Tôn giả là người mở ra Thánh Linh trì, hắn phải đến gánh trách nhiệm này.

Sau này, Trần Nguyên biết đến sự thật đó, hắn cũng rất bất đắc dĩ. Hắn nào có thể ngờ tiêu hao của đối phương nhiều đến như vậy. Đổi lại, hắn đột nhiên cảm thấy mắc nợ Diệu Chân Tôn giả không ít.

Trải qua chuyện này, cái nhìn của Đạm Đài Thanh Chiếu về Trần Nguyên đã triệt để thay đổi. Trong mắt nàng, hắn không còn là thiên tài trẻ tuổi nữa mà là một con quái vật theo đúng nghĩa đen. Bất quá, đây cũng không phải chuyện xấu. Chí ít, phân lượng của hắn trong mắt vị Nữ Hoàng này lớn hơn rất nhiều.

Kế tiếp, Trần Nguyên và Đạm Đài Thanh Chiếu khách sáo với nhau vài câu. Đạm Đài Thanh Chiếu có lúc thăm dò mối quan hệ của hắn và Diệu Chân Tôn giả. Trần Nguyên không rõ ý kiến của người sau như thế nào, hắn chỉ đáp qua loa cho xong. Diệu Chân Tôn giả cũng không cho nhiều ý kiến về vấn đề này. Đạm Đài Thanh Chiếu hơi thất vọng.

Ván cờ vẫn tiếp tục. Lúc này, Diệu Chân Tôn giả dường như nghiêm túc hơn một chút, thế cục dần chuyển hướng có lợi cho hắn. Trần Nguyện lâm vào bị động.

Diệu Chân Tôn giả hạ xuống một con cờ rồi đối với Đạm Đài Thanh Chiếu nói: “Chiếu nhi, rốt cuộc có chuyện gì gấp gáp đến mức vừa xuất quan thì không kịp chờ đợi đến gặp ta rồi?”

Đạm Đài Thanh Chiếu có chút do dự liếc nhìn Trần Nguyên, gặp được sư tôn ngầm cho phép, nàng mới nói: “Sư tôn, trước đây mấy tháng, ta nhận được truyền tin phù của cung chủ Ninh Hoa cung, Uyên Diễm cung chủ. Nàng nói, trong mấy ngày nữa sẽ mang đệ tử trẻ tuổi của Ninh Hoa cung tới Bách Linh học phủ giao lưu. Vì vậy, ta muốn tới trước thông báo cho ngài một tiếng.”

Diệu Chân Tôn giả ngạc nhiên: “Loại chuyện này ngươi tùy tiện thông báo cho các trưởng lão của học phủ là được, đâu cần phải đích thân tới tìm ta?”

“Nếu quả thực chỉ là đệ tử trẻ tuổi giao lưu đơn giản như vậy, Thanh Chiếu sẽ không đến tìm ngài.” Đạm Đài Thanh Chiếu nói: “Sư tôn, ngài nhiều năm không hỏi thế sự, có lẽ ngài không biết, Ninh Hoa cung thời gian gần đây đang chuẩn bị khai chiến với Tuyệt Vân Hoàng triều. Mấy chục năm gần đây, thế lực phụ thuộc của hai phe này đã có không ít lần giao tranh, thậm chí dẫn đến mấy cỗ Tứ phẩm thế lực bị hủy diệt trong đó.”

“Còn gì nữa?” Diệu Chân Tôn giả hỏi, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi ván cờ.

“Trùng hợp thay, bảy ngày trước, Thanh Chiếu cũng nhận được thư của Tuyệt Vân Hoàng triều Hoàng chủ, muốn tại trong thời gian tới đưa một nhóm đệ tử trẻ tuổi tới Bách Linh học phủ học hỏi. Thời gian vừa vặn không chênh lệch với thời gian của Ninh Hoa cung bao nhiêu.”

“Con nói là cả hai phe này đã cùng ước hẹn tốt thời gian tới Bách Linh Hoàng triều chúng ta? Hay cả hai muốn tranh đoạt sự trợ giúp từ chúng ta?”

Đạm Đài Thanh Chiếu lắc đầu: “Thanh Chiếu hy vọng mọi chuyện chỉ đơn giản là như vậy. Chỉ vừa mới đây, Thanh Chiếu nhận được tin từ Ẩn thế gia tộc Lam gia, bọn họ cũng có ý định đưa đệ tử trẻ tuổi đến Bách Linh học phủ giao lưu. Thời gian cũng đúng trong khoảng mà Ninh Hoa cung và Tuyệt Vân Hoàng triều dự kiến.” Dừng tạm, nàng bổ sung: “Lam gia từ ba mươi năm trở lại đây cũng sống động lên rất nhiều, thường xuyên có rất nhiều cử động khác thường. Thế tử, Thế nữ của bọn hắn hành tẩu thế gian tần suất rất lớn, hầu hết mọi sự kiện nổi bật của thế hệ trẻ tuổi đều có mặt của bọn hắn. Làm gia, giống như dự định một lần nữa xuất thế.”

Tại Nguyệt Châu, Ninh Hoa cung, Tuyết Vân Hoàng triều cũng là một những phương đỉnh cấp thế lực, cùng với Bách Linh Hoàng triều không sai biệt là bao. Mà Ẩn thế Lam gia, dù gia tộc ẩn thế đã lâu, thế nhưng nội tình sâu không lường được, cho dù đối mặt Hoàng triều, bọn hắn cũng không e ngại. Cử động đột ngột của cả ba phe thế lực này để cho Đạm Đài Thanh Chiếu lo ngại rất nhiều.

“Chiếu nhi, ngươi là đang lo lắng mục đích của những phương này thế lực là nhắm vào Bách Linh Hoàng triều?”

Đạm Đài Thanh Chiếu lắc đầu: “Vậy thì cũng chưa hẳn. Bởi mấy chục năm nay, Ninh Hoa cung và Tuyệt Vân Hoàng triều giao phong chắc chắn là không giả. Bất quá, Thanh Chiếu luôn có cảm giác, dường như có cỗ thế lực vô hình nào đó thôi động, đẩy Bách Linh Hoàng triều vào vòng xoáy tranh đấu này.”

Diệu Chân Tôn giả buông xuống quân cờ trên tay, lần đầu tiên rời mắt khỏi bàn cờ. Hắn đối với Đạm Đài Thanh Chiếu hỏi: “Thanh Chiếu, thời gian sắp tới, phải chăng là hai mươi năm một lần Bách Linh Hoàng triều mở ra Vô Khuyết bí cảnh?”

“Còn chưa đầy hai tháng nữa.” Đạm Đài Thanh Chiếu trả lời.

Vô Khuyết bí cảnh là bí cảnh thuộc sở hữu của Bách Linh Hoàng triều và Bách Linh học phủ. Mục đích của nó là để rèn luyện và cung cấp cơ duyên cho tầng lớp đệ tử trẻ tuổi của Bách Linh Hoàng triều.

Diệu Chân Tôn giả gật gù: “Bất luận là có kẻ nào đang mưu đồ, bất kể là chúng đang mưu đồ điều gì, rất có khả năng, Vô Khuyết bí cảnh mở ra sẽ là thời điểm chúng hành động. Lần này, mở ra Vô Khuyết bí cảnh chỉ e là không quá suôn sẻ.”