Cầu Đạo

Chương 234: Kiếp nạn



Mọi người sững sờ, có chút khó tin nhìn qua lão giả. Một viên Tam phẩm Linh thạch? Bộ dáng ung dung không vội, tiên phong đạo cốt, tràn ngập bức cách cao nhân khi nãy đâu rồi? Làm sao vừa quay mặt một cái thì không khác nào một tên đạo sĩ lừa gạt ven đường vậy?

Lão giả đón lấy ánh mắt của đám người, gương mặt hơi đỏ lên, có chút thẹn quá hóa giận nói: “Thế nào? Không nguyện ý? Ta cũng cần kiếm tài nguyên tu luyện chứ? Đâu có rảnh rỗi mà ngồi xổm ngoài đường nhìn xem các ngươi đám tiểu bối này được?” Nói rồi, hắn một bộ ưu thương: “Chưa kể đến, làm công việc này nguy cơ trùng trùng, không so với các tổ đội ra ngoài săn giết hung thú kém. Hơi không cẩn thận nhìn phải thứ gì không nên nhìn, chạm phải đồ vật thuộc về lĩnh vực cấm kỵ, gặp phản phệ, thận thụ trọng thương là điều thường gặp, nặng hơn một chút có thể hao tổn căn cơ, thậm chí, mất đi tính mạng như chơi.”

Ánh mắt của lão giả một lần nữa quét qua mọi người, chờ đến bọn người Trần Nguyên thì cấp tốc né trành rồi một bộ cao thượng, dõng dạc nói tiếp: “Chúng ta, làm nghề này không dễ dàng. Ta biết, có rất nhiều đồng nghiệp trong vô thanh vô tức ngã xuống vì chạm phải cấm kỵ. Bất quá, ta vẫn luôn kiên trì. Ta tự nhủ với lòng mình rằng, phải tiếp tục; một là vì yêu nghề, hai là vì thiên hạ thương sinh. Ta… đang vì chúng sinh soi ra một con đường.”

Đám người mắt trợn lên kinh ngạc nhìn qua lão giả tuyên bố diễn thuyết. Lão giả nói không phải không có lý, bất quá, nghe vào luôn luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng. Hơn nữa, làm sao cảm giác, lão giả càng nói càng cảm thấy giống lừa đảo hơn đâu?

Lão giả nhìn qua đám người ngây ngẩn, không khỏi ho nhẹ: “Khục… Thế nào? Các ngươi, rốt cuộc có đến linh thạch hay không? Chỉ là một viên Tam phẩm Linh thạch mà thôi, không hề đắt đỏ lại có thể biết vận mệnh. Ta xưa này không lừa già gạt trẻ, làm ăn uy tín.”

“Tiểu thư, người đừng để bị lừa. Lão già này rõ ràng là một tên lừa đảo.” Dì Phương ở bên cạnh thấp đầu, ghé vào bên tai Phương Thải Hà nhỏ giọng nói ra. Bất quá, ở đây đều là người có tu vi, có nói nhỏ hơn nữa, ai nấy đều nghe đến rõ ràng. Dì Phương không phải là không biết điều đó, hành động này của nàng chẳng khác nào đang cố tình nói cho lão giả.

Phương Thải Hà đắn đo một lát, nhìn qua dì Phương, lại nhìn qua Tô Thần rồi cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người lão giả. Cứ mặc cho lý trí nói cho nàng biết, dì Phương không sai, thế nhưng,lòng hiếu kỳ, trí tò mò cùng với một loại dự cảm huyền ảo từ nơi sâu xa đang không ngừng thúc giục nàng lấy ra linh thạch. Phương Thải Hà khẽ cắn môi, lấy ra từ trong nhẫn trữ vật một viên Tam phẩm Linh thạch to bằng nắm đấm, trong suốt sáng ngời, linh khí bức người. Bỏ linh thạch vào bát, nàng nhỏ nhẹ, lễ phép nói: “Làm phiền tiền bối vất vả.”

Lão giả nhìn thoáng qua linh thạch, ước lượng không sai rồi nói: “Đã tiểu cô nương thành ý như vậy, ta đây liền thành tâm xem cho cô nương một quẻ.” Đồng thời, hắn lấy động tác cực nhanh, lại vô cùng yên lặng, thu đi viên kia Tam phẩm linh thạch vào túi.

Nói rồi, hắn lấy ra mai rùa, bên trong có ba đồng xu cổ, đặt lên phía trước Phương Thải Hà, nói: “Tiểu cô nương, ngươi cầm lên mai, xóc lên trong đó đồng xu, lòng mặc niệm điều muốn xem. Nhớ, phải thành tâm thành ý, lòng không có tạp niệm.”

“Vâng.” Phương Thải Hà nhẹ giọng đáp lại rồi cẩn thận làm theo.

“Hừ.” Dì Phương ở bên cạnh chỉ khẽ hừ một tiếng, mắt trừng lão giả một chút nhưng lại không nói gì thêm. Nếu như ý của tiểu thư đã quyết, nàng không thể xen vào, cũng không có quyền xen vào. Kỳ thực, dì Phương không phải tiếc nuối một viên Tam phẩm linh thạch. Lấy thân phận của tiểu thư, đừng nói một viên Tam phẩm Linh thạch, cho dù là một viên Tứ phẩm Linh thạch, nàng tiện tay đều có thể lấy ra. Nàng chỉ không nguyện ý tiểu thư bị một tên tu sĩ không rõ lai lịch lừa xoay vòng vòng như vậy.

Lúc này, dì Phương mới chú ý đến đám người Trần Nguyên còn đứng ở bên cạnh. Cũng như Tô Thần, quan hệ của hai bên nhạt như nước lã vậy. Bất quá, xuất phát từ lịch thiệp, cũng là vì tôn trọng tu vi của đối phương, nàng vẫn là chào hỏi: “Gặp qua ba vị đạo hữu.”

“Gặp qua Phương đạo hữu.” Trần Nguyên ôn hòa đáp lại.

Dì Phương nhìn thoáng qua tiểu thư còn đang làm theo lời nói của lão giả, lại có chút xấu hổ, đáp: “Tiểu thư nhà ta… vẫn còn thiếu không ít kinh nghiệm. Để cho các vị chê cười.”

Trần Nguyên lắc đầu: “Phương đạo hữu không nên nói như vậy. Tu sĩ trưởng thành cần có thời gian và trải nghiệm. Lại nói, chúng ta làm sao biết, lần này xem mệnh này đối với Phương tiểu thư không phải là cơ duyên đâu?”

Trần Nguyên không có ý định thẳng thắn điểm ra vị lão giả này là một Cửu phẩm đỉnh phong chân chính đại năng, một chưởng có thể đánh một tỷ cái Minh Nguyệt giới trở về với tro bụi.

Mà dì Phương thì cho rằng, đối phương ấy là vì lịch thiệp, không muốn để tiểu thư của nàng xấu mặt nên nói tránh như vậy. Trong lòng nàng, hảo cảm đối với bọn người Trần Nguyên cao hơn một chút. Nàng khẽ gật đầu, tư thái buông xuống thấp hơn: “Là thiếp thân tầm nhìn không được.”

Thực tế, dì Phương không phải là người xấu, lòng dạ đen tối, hung ác đến bao nhiêu. Nếu như có khuyết điểm, ấy chỉ là tính cách của nàng có chút cực đoan cùng nóng nảy. Không chỉ có thế, nàng quá trung tâm với Phương gia, với tiểu thư Phương Thải Hà. Cũng là như vậy, cho nên khi thấy Tô Thần quấn lấy tiểu thư không thả, nàng mới sinh ra nhiều ý nghĩ cực đoan đến vậy.

Lúc này, người trong lời Trần Nguyên và dì Phương thảo luận, Phương Thải Hà, ánh mắt đang chăm chú không rời khỏi ba đồng tiền xu cổ vẫn còn xoay tròn không dừng bên trong chiếc mai rùa cũ kỹ,có chút mục nát bé bằng hai cái bàn tay. Thanh âm leng keng vui tai của những mảnh đồng xu khi va đập vào bề mặt khô quắt, đúc kết từ xương của loài bò xát này, nghe đến thật vui tai. Phương Thải Hà phải gieo cả thảy tám lần đồng xu. Đây đã là lần thứ năm. Lão giả ở một bên, nâng lên cây bút, vạch vạch ghi ghi những chấm tròn, đường thẳng tương ứng với kết quả mà vị tiểu thư xinh đẹp trước mặt gieo xuống.

Thời gian qua đi rất nhanh, tám lần gieo đồng xu chẳng mấy mà kết thúc. Lão giả nhìn vào kết quả, hai hàng lông mày hơi nhíu, có vẻ như lâm vào trầm tư.

“Tiền bối, thế nào? Kết quả của vãn bối ra sao?” Phương Thải Hà có chút gấp gáp.

Lúc này, lão giả ngẩng đầu lên, nhìn nàng, ôn hòa hỏi: “Tiểu cô nương lúc nãy tâm niệm chuyện gì?”

Phương Thải Hả nhìn xung quanh một vòng, hết nhìn dì Phương, ánh mắt lại đảo qua bọn người Trần Nguyên, cuối cùng dừng lại trên thân Tô Thần một chút, hai gò má có chút đỏ lên. Nàng cúi đầu, xoay mặt về phía lão giả, không dám nói ra lời mà thấp giọng truyền âm: “Vãn bối muốn… xem tình duyên?”

“Ồ?” Lão giả ngạc nhiên, sau đó truyền âm trở lại: “Chứ tiểu cô nương khi nãy chưa hề nghĩ đến kiếp nạn của bản thân?”

“A.” Lần này đến lượt Phương Thải Hà kinh ngạc, lại có chút ngượng ngùng. Ban đầu, nàng thật muốn hỏi về kiếp nạn mà vị tiền bối kia nói. Tuy nhiên, nàng sau đó không hiểu nghĩ đến Tô Thần. Tại trong suy nghĩ của nàng, chuyện này càng quan trọng hơn. Có lẽ, suy nghĩ của một thiếu nữ trẻ tuổi để nàng cảm thấy rằng, chỉ cần có hắn ở bên cạnh, hết thảy mọi kiếp nạn đều chẳng đáng giá nhắc tới.

Làm tốt chuẩn bị tâm lý, nàng chấn định lại tự thân, nghiêm túc trả lời lão giả: "Vãn bối đã quyết định. Xin tiền bối xem giúp vãn bối."

Lão giả lúc này lại cười cười, đáp: "Kỳ thực, tiểu cô nương không cần xoắn xuýt như vậy. Hai chuyện này vốn nên liên quan chặt chẽ tới nhau, cũng tách rời không được."

"A. Liên quan tới nhau." Phương Thải Hà có chút ngoài ý muốn. Ánh mắt nàng đăm chiêu như có điều suy nghĩ. Bất quá rất nhanh, nàng giống như nghĩ tới điều gì, biểu cảm trở nên không có ngoài ý muốn, tựa như chuyện vốn nên là như vậy.

"Tiểu cô nương đã nghĩ thông suốt?" Lão giả cười hỏi.

"Vẫn mong tiền bối chỉ giáo thêm." Phương Thải Hà khiêm tốn.

"Như vậy ta nói đi” Lão giả truyền âm trả lời, thanh âm ôn tồn: “Tiểu cô nương là người có phúc duyên thâm hậu, đường tình duyên đầy đặn, trong cuộc đời sẽ không thiếu nam tử ưu tú, tuổi trẻ tuấn kiệt theo đuổi. Mỗi một người trong số họ đều là một phương thiên kiêu, tài giỏi hiếm có, chính là nhân trung long phượng. Bất quá, cũng bởi vì có nhiều kẻ theo đuổi, lựa chọn đối với tiểu cô nương sẽ là một việc khó khăn.”

“Khó khăn?” Phương Thải Hà nghi hoặc. Nàng vốn cho rằng,dù đứng trước bất luận nam tử nào, có thể bị nàng lựa chọn làm bạn đời cũng chỉ có một. Như thế nào lại khó khăn?

Lão giả giải thích: “Chuyện tương lai, ai có thể nói trước được đâu. Hơn nữa, kiếp nạn của tiểu cô nương sẽ gắn liền với lựa chọn này. Có thể, đạo đồ, người thân, gia tộc của tiểu cô nương cũng sẽ bởi vì lựa chọn này của cô mà chịu ảnh hưởng nghiêm trọng. Còn về phần nhân duyên viên mãn? Có thể đạt được viên mãn hay không, vậy liền nhìn chính tâm của tiểu cô nương có biết thỏa mãn hay không.”

Phương Thải Hà chấn kinh, trong con mắt tràn đầy sự khó tin. Liên quan cả đến thân nhân, gia tộc? Nàng còn ôm hi vọng mọi chuyện có thể êm đẹp giải quyết, nhưng nào có nghĩ đến, sự tình nghiêm trọng hơn nhiều so với những gì nàng đã tưởng tượng. Phương Thải Hà cod chút lo lắng, hỏi: “Tiền bối có thể chỉ rõ cho vãn bối?”

Lão giả đơn giản nói ra: “Thiên cơ không thể lộ, nếu không sẽ gặp được tai hoa kinh khủng. Nhân quả này, dù là ta cũng không thể gánh được.Bất quá, có mấy lời, ta cần nhắc nhở cho tiểu cô nương. Thứ nhất, khi cần dứt khoát vậy thì nên dứt khoát, chớ có do dự không quyết kẻo đến lúc hối hận cũng không kịp. Thứ hai, có điều lúc này tiểu cô nương cho là phù hợp, trong tương lai lai chưa hẳn đã thế; có những điều hiện tại tiểu cô nương cảm thấy chán ghét, có thể tương lai lại thay đổi ý nghĩ đâu.”

Phương Thải Hà nghe lời này, trong lòng càng là mờ mịt không thôi, không biết nên hiểu ra sao. Lão giả gặp nàng biểu cảm như vậy, lại nói thêm: “Tiểu cô nương không cần gấp gáp hiểu những điều này. Khi thời điểm đến, tiểu cô nương sẽ tự động biết ý nghĩa của chúng.”

Tiếp đến, lão giả lại an ủi thêm Phương Thải Hà vài câu. Toàn bộ hành trình, cả hai người vẫn duy trì hình thức truyền âm để giao lưu. Lão giả có năng lực đặc thù để che chắn người ngoài nghe lén, cho nên ngay cả dì Phương và Tô Thần đều không biết bọn hắn trao đổi những gì. Ba người Trần Nguyên càng không có hứng thú nghe lén người khác. Bọn hắn chỉ thấy biểu cảm của Phương Thải Hà biến đổi liên tục.

Lúc này, cả dì Phương và Tô Thần đều tiến lên quan tâm, hỏi thăm: “Tiểu thư/ Thải Ha, không sao chứ?”

Dì Phương hơi trừng Tô Thần một chút, sau đó lại nhìn lão giả, sắc mặt không tốt, chất vấn: “Ngươi đã nói cho tiểu thư nhà ta những gì?”

Lão giả bất đắc dĩ, nhún vai: “Xem mệnh. Tiểu cô nương hỏi ta gì thì ta đáp nấy? Làm sao, tiểu nha đầu, ngươi cũng muốn xem?”

“Ngươi…” Dì Phương giận dữ trừng mắt, bờ môi run lên. Nữ tử luôn luôn ưa thích bị người coi trẻ tuổi. Điều này không sai. Thế nhưng bị một lão giả, tu vi không sai biệt lắm gọi nàng là tiểu nha đầu, dì Phương cảm thấy bản thân bị xúc phạm. Huống chi, bề ngoài của nàng còn bảo trì tương đối lớn tuổi đâu.

“Thôi được rồi, dì Phương.” Phương Thải Hà ngăn cản lại nàng: “Ta chỉ hỏi tiền bối mấy điều vụn vặt mà thôi.” Nói rồi, nàng xoay người, hướng lão giả, chắp tay nói: “Đa tạ tiền bối chỉ điểm, vãn bối đã rõ.” Dù biểu lộ của nàng cung kính, thế nhưng trong lòng nàng vẫn là có so đo. Nói là nàng một trăm phần trăm tin tưởng lời nói của lão giả? Vậy là không thể nào. Nhiều nhất, nàng liền coi đó như tham khảo mà thôi.

Lão giả phất tay, không quan trọng đáp: “Không có gì. Tiểu cô nương là khách hàng của ta. Ta chỉ làm đúng bổn phận của mình mà thôi.”

Một bên khác, Tô Thần gặp Phương Thải Hà không có việc gì, hắn không khỏi tò mò nói: “Lúc trước tiền bối có nói, vãn bối trên thân có họa. Điều này phải chăng là sự thật?”

Lão giả lúc này vẫn chưa vội trả lời, một bên yên lặng lấy ra chiếc bát cổ kính lúc trước, đặt lên bàn. Khác biệt là, viên Tam phẩm linh thạch mà Phương Thải Hà đặt vào lúc nãy, không biết đã biến mất từ khi nào. Tô Thần có chút bất đắc dĩ. Hắn do dự một chút, sau cùng vẫn là cắn răng, lấy ra một viên Tam phẩm linh thạch, đặt vào trong. Dừng lại một chút, hắn thử hỏi: “Vãn bối thế nhưng có cần gieo đồng xu?”

“Này thì lại không cần.” Lão giả cười, nhiệt tình đáp. Cùng lúc, lão giả yên lặng không một tiếng động thu lấy viên Tam phẩm linh thạch. Tất cả mọi người nhìn đã thành quen, không có ai buồn đi phản ứng.

“Riêng đối với tiểu hữu, không cần thiết gieo đồng xu, cũng không cần thiết viết chữ, gieo quẻ,... làm những cái này tục vật.” Lão giả giải thích chuyên nghiệp: “Vận họa của mỗi người thể hiện tại trên gương mặt mỗi người. Ấn đường chỉ là một trong số đó thôi. Ở ta xem ra, tiểu hữu là người có đại khí vận gia thân.”

Nghe đến đây, Tô Thần bất tri bất giác gật đầu. Hắn cũng nhân ra, tự thân khí vận không tầm thường, thường thường có thể bắt gặp cơ duyên ở những nơi người ta không ngờ tới, vấn đề rắc rối có đôi khi được giải quyết mà chính hắn cũng không ngờ. Nếu không phải thân mang khí vận, hắn có lẽ vẫn còn là một tên tạp dịch đệ tử tầm thường của Vũ Hóa tông đây, còn kém thân phận hiện nay đến hai cấp độ. Bởi vậy, hắn đối với lời nói của lão giả, trong lúc vô hình, gia tăng niềm tin thêm mấy phần.

Ở một bên, Trần Nguyên cũng thầm kinh ngạc. Kiểm tra bằng Khởi Nguyên nhãn, quả nhiên, đối phương có danh hiệu quen thuộc: Đại Khí Vận giả.

Ấy vậy mà, lời tiếp theo của lão giả lại để cho Tô Thần sửng sốt: “Bất quá, trên người tiểu hữu có đại họa, thậm chí có thể đe dọa đến đạo đồ sau này, có tính nguy hiểm đến tính mạng.”

Tô Thần sửng sốt một chút. Ánh mắt của hắn trở nên hồ nghi, dò xét lão giả trước mắt. Loại lời này, những lão đạo sĩ lừa gạt rất ưa thích đe dọa người khác, có như vậy mới càng dễ ép tới nhiều linh thạch hơn. Tô Thần cũng tính là có kinh nghiệm trải đời, tự nhiên không lạ các chiêu bài này.

Lão giả gặp Tô Thần hoài nghi, biểu lộ không có bao nhiêu ngoài ý muốn. Hắn cười: “Thế nào, không tin? Vậy ta có thể nói cho tiểu hữu, tiểu hữu ngay bây giờ có một cái tiểu kiếp nạn, hơn nữa tiểu kiếp nạn còn liên quan đến tiểu cô nương này.” Vừa nói, lão giả vừa đưa tay chỉ về phía Phương Thải Hà.

“Vãn bối?” Phương Thải tự chỉ tay về mặt mình, có chút không hiểu ra làm sao. Những người khác cũng là như vậy, biểu cảm mờ mịt giống nhau.

Đúng lúc này, từ nơi xa bỗng nhiên vang đến thanh âm của nam tử trẻ tuổi, một thanh âm hội tụ đầy đủ các yếu tố, kiêu căng, ngang ngược, càn rỡ, hoàn khố:

“Nha, đây không phải là Thải Hả yêu mến sao? Thật là trùng hợp. Không nghĩ tới, chúng ta lại gặp mặt tại Càn Nguyên thành này. Đây có lẽ là ông trời cũng tác hợp cho duyên phận của hai chúng ta đi.”

Trong một nháy mắt, tất cả mọi người liền hiểu ra kiếp nạn này vì sao đến.

- -----------------------------

Nếu các bạn cảm thấy truyện hay, các bạn hãy đề cử hoa, thả tim hoặc lượt thích cho mình.

Nếu có thể tặng quà thì càng tốt á.

Cảm ơn các bạn vẫn luôn ủng hộ truyện.

Thân,

Con Cua