Cầu Đạo

Chương 248: Thiên kiêu tranh đấu



Lôi Minh Vũ?

Phản ứng đầu tiên của Trần Nguyên khi nghe đến cái tên này là nghi ngờ, giật mình và không tin. Không nên là Đại Khí Vận giả Tô Thần sao? Mặc dù sự thật hắn lấy Nhị phẩm tầng năm tu vi lại đạt được nội tình không thua gì Nhị phẩm tầng sáu đỉnh phong tu sĩ không phải là quá ấn tượng ngay cả ở trong Thái Linh học viện; thế nhưng, nên nhớ, đây là Đại Càn Vương triều, và hắn tu hành là Vũ Hóa tông chứ không phải là Thái Linh nội viện. Hắn có thể đi đến một bước này đã vô cùng không tầm thường. Chí ít, so với một công tử thế gia ăn chơi, nhân vật phản diện tiêu chuẩn thì Tô Thần mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

“Như thế nào, ngạc nhiên phải không?” Trần Nguyên Bá tiếp tục cười nói: “Thế mà, đây đích xác là sự thật. Lôi Minh Vũ kẻ này không tầm thường.”

Trần Nguyên cau mày. Từ ngữ điệu không thể nghi ngờ của Trần Nguyên Bá, hắn biết, đối phương không phải nói đùa với hắn, cũng không phải trêu cợt hắn. Chỉ trong một khoảnh khắc, bộ não của hắn cấp tốc vận chuyển, tất cả thông tin liên quan đến Lôi Minh Vũ, hết thảy mọi ấn tượng về người này của hắn đều được lấy ra.

Vậy mà, Trần Nguyên phát hiện, hắn đối với người này lại chẳng có bao nhiêu hiểu biết. Hắn biết được, đối phương xuất thân từ dòng chính của Đệ Nhất thế gia tại Đại Càn Vương triều, Lôi gia. Kẻ này tư chất tu luyện không được, mặc dù niên kỷ đã ba mươi mốt, thế nhưng tu vi cũng chỉ là Nhị phẩm tầng một, khí tức lại phù phiếm, căn cơ không vững vàng, vừa nhìn là biết hắn tu vi do dược lực, ngoại vật chống chất mà thành, con đường tương lai chú định đã không xa. Không chỉ có thế, nhân phẩm của kẻ này cũng không được, tính cách ngông cuồng ngạo mạn, thường xuyên ỷ thế hiếp người, khiến cho vô số người vì đó phẫn nộ, vì đó mà lên án thóa mạ; bất quá, chỉ bởi vì gia thế kinh người của hắn mà cuối cùng không một ai có thể bắt bẻ hắn thế nào. Dẫu cho thiên phú, thực lực và nhân cách có thiếu hụt như vậy, Lôi Minh Vũ hết lần này tới lần khác lại vô cùng thụ lấy gia chủ và lão tổ của Lôi gia sủng ái. Hắn lại càng được đà như thế hoành hành ngang ngược, không coi ai ra gì.

Hết thảy những điều Trần Nguyên biết tới, có một nửa là ấn tượng mà hắn lần đầu tiên bắt gặp đối phương, một nửa là thông qua các tin đồn nghe được. Những thông tin này không tính là gì bí mật, đặt ở ngoài phố, cho dù là một phàm nhân bán rau thông thường đều biết. Cũng chính là như thế, Trần Nguyên mới có cảm giác, Lôi Minh Vũ người này là nhân vật phản diện tiêu chuẩn, hơn nữa là loại tiểu phản diện sống không quá ba tập loại kia, không đáng giá hắn đi chú ý, thậm chí, nhìn Trần Nguyên cũng chưa từng nhìn nhiều mấy lần.

Gặp Trần Nguyên lâm vào trong trầm tư, Trần Nguyên Bá nói tiếp: “Nếu không, sư đệ thử chăm chú quan sát kẻ này một phen.”

Trần Nguyên khẽ gật đầu, thử làm theo. Ánh mắt của Tứ phẩm Thượng nhân sao mà độc ác, một tên Nhị phẩm tu sĩ thông thường đứng trước Tứ phẩm Thượng nhân là không có cách nào che giấu, trừ phi, trên thân hắn mang theo pháp khí không tầm thường. Huống chi, Trần Nguyên cũng không phải Tứ phẩm Thượng nhân thông thường có thể so.Ấn theo lẽ thường tới nói, hắn có thể xem thấu hết thảy nội tình của Lôi Minh Vũ.

Ấy vậy mà, thăm dò Lôi Minh Vũ một lúc lâu, hắn nhướng mày: “Tu vi Nhị phẩm tầng một?”

“Không có gì bất thường.” Trần Nguyên thâm nhủ. Bất quá, chính là không có gì bất thường mới là điều bất thường nhất. Trần Nguyên Bá đều đã nói đến phân lượng như vậy, điều này không thể sai. Nó cũng đồng nghĩa với việc, Lôi Minh Vũ người kia thủ đoạn che giấu đã qua mắt được hắn ở Tứ phẩm cảnh giới tu vi.

Trần Nguyên không tin. Hắn chăm chú, nghiêm túc thăm dò đối phương lại một lần nữa. Năm hơi thở qua đi trong nháy mắt. Hắn vẫn không nhìn ra điều gì lạ thường, phảng phất như Lôi Minh Vũ ở trước mặt hắn chỉ là một cái công tử thế gia ăn chơi trác táng, khí tức phù phiếm, tu vi không ra gì.

Trần Nguyên lần này thử vận dụng tới Khởi Nguyên nhãn. Vừa nhìn, kết quả liền khác biệt.

Tên: Lôi Minh Vũ.

Tuổi: 31

Tu vi: Nhị phẩm tầng tám.



Con mắt của Trần Nguyên trở nên nghiêm túc. Vậy mà quả thực che giấu được hắn ở Tứ phẩm tu vi. Hơn nữa, Nhị phẩm tầng tám tu vi? Cảnh giới này, so với Đại Khí Vận giả Tô Thần tới nói còn cao hơn thật nhiều. Niên kỷ của cả hai lại không chênh lệch bao nhiêu.

“Thấy rồi?” Trần Nguyên Bá có chút hứng thú nói: “Kẻ này không tầm thường chứ?”

“Nào chỉ là không tầm thường?” Trần Nguyên nghĩ thầm lấy. Ba mươi mốt tuổi đã đạt đến Nhị phẩm tầng tám, Lôi Minh Vũ có cơ hội tại trước bốn mươi tuổi thành tựu Tam phẩm. Cho dù là Thái Linh nội viện, thiên tài xuất hiện lớp lớp, hắn cũng thuộc về hàng ngũ xuất chúng, đâu nói đến Thanh Châu mảnh đất nghèo này. Nếu lại cho hắn điều kiện tu hành như Thái Linh nội viện, như thế, thành tựu của đối phương chỉ e không kém những cái được xưng là thiên tài kia, có lẽ, chỉ có đám người như Công Tôn Hoằng mới có thể vững vàng ép hắn một đầu. Một cái Vương triều nho nhỏ có thể sinh ra dạng này thiên tài, điều này rất không bình thường.

Trần Nguyên suy nghĩ trong lòng là vậy, thế nhưng, hắn không nói ra miệng. Ngay cả lấy Tứ phẩm tu vi, hắn cũng không nhìn ra dị thường, đây không phải là sự thật hắn có thể công khai. Nếu không, Trần Nguyên Bá sẽ còn nhìn ra nhiều hơn nữa điều kỳ lạ trên người hắn.

Trần Nguyên Bá nào có thèm để ý tới hắn, chậm rãi giải thích: “Kẻ này chẳng những tu vi không tầm thường, hắn thế nhưng còn sở hữu thể chất tương đối đặc thù. Huyết mạch của hắn có liên quan chặt chẽ tới loài tắc kè, có thiên phú cực mạnh trong năng lực ngụy trang, ẩn mình, che giấu khí tức. Trong tình huống thông thường, nếu như tu vi không cao hơn hắn chừng hai cái đại cảnh giới, rất khó để phát hiện ra ngụy trang của hắn. Ngay cả sư huynh ta cũng hao phí không ít sức lực mới nhìn ra được nội tình sâu cạn của kẻ này.”

Lời của Trần Nguyên Bá, Trần Nguyên không tin tưởng toàn bộ. Tuy nhiên, trong đó có một bộ phận có thể xác định là sự thật. Tỷ như, tu vi không cao hơn Lôi Minh Vũ hai cái đại cảnh giới là không thể nào nhìn xuyên qua ngụy trang của hắn. Lấy Lôi Minh Vũ Nhị phẩm hậu kỳ tu vi, Trần Nguyên không đạt đến Tứ phẩm hậu kỳ tầng thứ, hắn đúng là nhìn không ra.

Lúc này, Trần Nguyên đột nhiên hỏi: “Nếu như Lôi Minh Vũ kẻ này che giấu tỉ mỉ đến như vậy; thế thì, ngay từ đầu, sư huynh lại vì sao chú ý đến hắn để tiến hành thăm dò đâu?”

Trần Nguyên Bá hơi sững sờ. Nàng tự nhiên không thể nói, tu vi chân chính của nàng là Lục phẩm Chân quân, một cái liếc mắt nhìn ra nội tình của đối phương được. Bất quá, sững sờ qua đi trong nháy mắt, nàng liền có câu trả lời. Trên thực tế, cho dù là không dựa vào cảnh giới, chỉ căn cứ vào mắt thường quan sát, nàng đều có thể nhìn ra Lôi Minh Vũ khác thường. Nàng giải thích ngắn gọn: “Một con sói, dù có giả bộ tới đâu thì cũng không thể biến thành một con cừu được. Suy cho cùng. bản chất của nó vẫn là một con sói.”

Nói đến đây, Trần Nguyên Bá không tiết lộ thêm điều gì. Nguyên nhân chủ yếu là nàng không có hứng thú đi giải thích cặn kẽ điều này. Quá dài dòng. Ánh mắt, bước chân, thần thái cho đến thái độ bình tĩnh đến lạ thường của Lôi Minh Vũ khi gặp Tô Thần khiêu khích lần sau cùng,... hết thảy đều là dầu hiệu để nàng nhận ra điểm khác thường. Mặc dù nói, huyết mạch thể chất của Lôi Minh Vũ rất đặc thù, ấy thế nhưng, loại huyết mạch ấy chỉ trợ giúp hắn che đậy khí tức, tu vi mà thôi. Trong khi đó, những chi tiết thần thái, cử động, ánh mắt nhỏ nhất trong lúc vô tình toát ra sẽ bán đứng hắn. Này không phải là vấn đề thiên phú, cũng không phải là vấn đề thể chất, đây chỉ là vấn đề về kinh nghiệm và sự khống chế cảm xúc mà thôi. Nói một cách ngắn gọn, chính là kiểm nghiệm năng lực diễn kịch. Lôi Minh Vũ còn tương đối trẻ, trong khi lấy tinh thần lực của Tứ phẩm Thượng nhân tu sĩ, theo dõi sít sao hắn, bắt lại từng chi tiết thì rất dễ nhìn ra điểm sơ hở.

...

Trong tiếng đàn du dương, thời gian trôi qua thật nhanh. Chẳng mấy chốc, bản tấu khúc đầu tiên đã kết thúc lúc nào không hay. Chờ cho đến khi vạn tên công tử tuổi trẻ tuấn kiệt hoảng hốt lấy lại tinh thần thì tiếng đàn như tiên âm đã lui đi từ khi nào. Hiểu Mộng tiên tử vẫn ưu nhã tĩnh tọa tại lầu các phía trên cao, lặng lẽ chờ đợi lấy bọn hắn. Thế rồi, dường như là đã thống nhất từ trước, bên dưới năm tầng của Thanh Tiên Lâu nhao nhao vang lên tiếng ca ngợi, tiếng khen, tiếng lấy lòng chen lẫn vô số âm thanh khác, thanh thế như thủy triều dâng lên. Hiểu Mộng tiên tử chỉ nhẹ nhàng và khiêm tốn đáp lại, cảm tạ sự nhiệt tình của bọn họ.

Thế rồi, dưới sự đề nghị thành khẩn cho đến yêu cầu bức thiết của những vị tuổi trẻ tuấn kiệt, Hiểu Mộng tiên tử không thể không tiếp tục đàn tấu thêm mấy khúc nhạc nữa. Mỗi khúc nhạc một chủ đề, mỗi khúc nhạc lại có một tiết tấu khác nhau, mang theo sắc thái cảm xúc khác biệt. Duy chỉ có một sự thật không thay đổi, đó chính là mỗi một khúc nhạc đều để cho vạn người nghe say sưa ngon lành, tâm thần không tự chủ chìm đắm vào trong đó.

Thời gian một canh giờ trôi qua trong chớp mắt. Lúc này, trăng đã treo cao trên nền trời đêm. Lúc này, có một vị thiếu niên trẻ tuổi, quần áo hoa lệ, khi thế bất phàm, bỗng nhiên đứng lên, nói: “Tại hạ là Ngọc Huyền, đệ tử thân truyền của Vũ Hóa tông. Ngày hôm nay, Ngọc Huyền có thể nghe đến tiếng đàn của Hiểu Mộng tiên tử, quả thực là tại hạ tam sinh hữu hạnh.”

Lời này của hắn ngay lập tức nhận được vô số người tán đồng. Một là vì Ngọc Huyền là một tên tuổi trẻ tuấn kiệt có danh tiếng khá thịnh tại Đại Càn Vương triều, hai lại là vì lời nói của hắn không sai, khen ngợi Hiểu Mộng tiên tử, bất luận là như thế nào, đều sẽ nhận được đám người ủng hộ.

Mà Ngọc Huyền chờ cho thanh âm của những người xung quanh lắng xuống, hắn mới tiếp tục mở miệng: “Tại hạ nghe nói, lần này Hiểu Mộng tiên tử xuất các, thế nhưng là sẽ lựa chọn một vị tuổi trẻ thiên kiêu, cùng nhau giao lưu luận đạo, phải chăng là có việc này?”

Vạn tên nam tử tuổi trẻ nghe câu hỏi này của Ngọc Huyền, trong nháy mắt đều an tĩnh lại, nhịp thở cũng tạm ngừng. Trước đó, bọn hắn cũng biết đến tin tức này, thế nhưng bây giờ đứng trước mặt Hiểu Mộng tiên tử, chờ nàng chân chính xác nhân, bọn hắn đều khó tránh khỏi có chút hốt hoảng. Lỡ như, trước kia chỉ là lời đồn Thanh Tiên Lâu tung ra thì sao?

Hiểu Mộng tiên tử cũng không che giấu bọn hắn. Từ trong lầu các, thanh âm của nàng phiêu miểu như gió, nhẹ nhàng bay ra: “Ngọc Huyền công tử nghe được tin tức không sai. Hiểu Mộng đích thực là có ý này.”

Một lời khẳng định chắc chắn của Hiểu Mộng tiên tử ngay lập tức để cho vạn tên nam tử trẻ tuổi cuồng nhiệt. Trong lúc nhất thời, đủ mọi loại âm thanh nhấc lên, tiếng thảo luận, cười nói rì rào không ngớt. Thậm chí, có kẻ tự tin với tu vi cao tuyệt, còn như có như không để lộ ra tự thân một tia khí tức, hòng chiếm lấy giai nhân chú ý. Trong lúc nhất thời, bầu không khí sôi nổi vô cùng.

Lúc này, lại có một tên công tử trẻ tuổi khác, ăn mặc hoa lệ, đứng lên chắp tay nói: “Không biết, Hiểu Mộng tiên tử sử dụng phương thức như thế nào để chọn lựa ra vị thiên kiêu kia? Là lựa chọn ngẫu nhiên? Hay dựa vào thực lực? Lại hoặc là tính theo tài hoa văn chương?”

Rất nhiều người nhao nhao theo phía sau hưởng ứng.

“Theo ngu kiến của tại hạ, có thể cùng Hiểu Mộng tiên tử dạng này tuyệt thế tiên tử đứng sánh vai, nhất định phải là tôn tuổi trẻ thiên kiêu, tư chất xuất chúng, thực lực áp chế quần hùng. Đã như vậy, chúng ta không bằng tới so một hồi cao thấp, ai có thực lực mạnh hơn, chiến thắng đến sau cùng thì có cơ hội cùng Hiểu Mộng tiên tử giao lưu. Chư vị thấy như thế nào?” Người lên tiếng là một nam tử trẻ tuổi, mắt kiếm mày sáng, khí thế mạnh mẽ, toàn thân tản mát ra khí tức Nhị phẩm tầng sáu đỉnh phong, so với đại đa số người ở đây đều dẫn trước một mảng lớn.

Lời của hắn nhận được rất nhiều người tán đồng. Chung quy, có thể tụ họp ở đây, ai không phải là thiên kiêu, ai không phải là tuấn kiệt, mỗi người bọn họ đều mang trong mình kiêu ngạo nhất định. Dẫu cho khí thế thực sự có kém hơn một chút, thế nhưng, bọn hắn không e ngại đối phương. Thật sự lâm trận luận bàn, thắng thua còn phải dựa vào kinh nghiệm, chiến thuật, độ thuần thục vận dụng thuật pháp và cả thời cơ nữa.

Bất quá, đúng lúc này lại có một nam tử trẻ tuổi khác đứng lên. Người này khí chất ôn hòa nho nhã, phong độ khiêm cung nhẹ nhàng, từ tốn ôn nhuận, tựa như một tôn chân chính quân tử bước ra từ trong sách vở. Hắn khẽ lay động chiếc quạt giấy, từ tốn nói ra: “Vị huynh đài này nói vậy là sai rồi. Hiểu Mộng tiên tử là bực nào tiên tư, sao có thể qua loa như vậy lựa chọn đối tượng cùng nàng giao lưu. Đánh đánh chém chém, cuối cùng chỉ chọn ra một giới vũ phu mà thôi. Thô kệch lại thô lỗ, như thế nào xứng cùng Hiểu Mộng tiên tử tham luận đại đạo. Theo tại hạ thấy, chúng ta chi bằng đến so tài kinh văn, tri thức lễ nghĩa. Có như vậy, đối ứng với Hiểu Mộng tiên tử cầm kỳ thi họa, chẳng phải là tương xứng quá thay.”

Lời này lại nhận được rất nhiều kẻ tán dương. Trong số bọn họ, phần lớn đến từ những nam tử trẻ tuổi, thực lực chếch xuống một chút. Nếu như thật để cho bọn hắn đi lên, cùng với những thiên kiêu đứng đầu kia luận bàn, bọn hắn không e ngại, nhưng lý trí nói đến, tỷ lệ thắng không cao. So với đó, thi đấu kinh văn, tri thức lễ nghĩa, phần thắng lại càng lớn hơn một chút.

Lôi Minh Vũ cũng đứng lên, tay áo dứt khoát phất ra phía sau, bộ dáng muốn bao nhiêu ngạo mạn liền có bấy nhiêu ngạo mạn, muốn bao nhiêu phách lối có bấy nhiêu phách lối. Hắn mở miệng, giọng nói không gì sánh bằng ngang ngược: “So cái gì mà so. Theo ta thấy, trực tiếp rút ra, ai có nhiều linh thạch nhất, người đó có quyền độc hưởng Hiểu Mộng tiên tử. Như thế, đã nhanh gọn lại dứt khoát, không phí thời gian của bổn công tử.”

Toàn bộ đại sảnh lâm vào trong tĩnh lặng quỷ dị. Rất nhiều kẻ con mắt đều trừng lớn, biểu lộ không thể tin được nhìn Lôi Minh Vũ. Phong thái của hắn lúc này đã đầy đủ tinh tế miêu tả như thế nào là một tên công tử hoàn khố điển hình. Cùng lúc, có rất nhiều kẻ nhìn về phía hắn, bên trong sự khó tin là ẩn chứa sự khinh thường, thương hại, thậm chí là cười trên nỗi đau kẻ khác.

Dùng linh thạch đi so? Đây chỉ là cách của một tên công tử phế vật, tư chất tu hành không có, thực lực yếu kém, tài hoa chẳng đâu vào đâu mới có thể nghĩ đến. Càng quan trọng hơn, lời nói này của hắn trực tiếp đắc tội Hiểu Mộng tiên tử. Nàng không phải là hàng hóa, thứ mà người ta có thể dùng linh thạch đến cân đo đong đếm, mặc cả. Đây chính là vũ nhục nàng. Chỉ bằng một lời này, Lôi Minh Vũ đã tự loại mình ra khỏi cuộc đua.

Tô Thần lúc này cũng cười nói, thanh âm không lớn: “Quả nhiên gỗ mục không thể điêu khắc. Đường đường Lôi gia thiếu gia, đương kim Đại Càn Vương triều đệ nhất thế gia tuổi trẻ tuấn kiệt, vậy mà có thể nghĩ ra loại phương thức này. Quả thực là ngu không ai bằng.”

“Ngươi nói cái gì?” Lôi Minh Vũ gầm lên giận dữ, khí thế toàn thân bộc phát, gương mặt đỏ bừng, diện mục dữ tợn. Chỉ là, lấy tu vi Nhị phẩm tầng một hắn bộc phát đi ra, tại trong đại sảnh này mang đến trò cười nhiều hơn là tính đe dọa. Mấy tên hộ vệ Lôi Minh Vũ dẫn theo phía sau, quan sát tính huống không ổn, vừa có ý định giúp đỡ thiếu gia trợ uy.

“Được rồi, hai vị xin mời ngừng tại đây đi thôi.” Một giọng nói già nua đột nhiên vang lên, bao trùm lên toàn bộ đại sảnh, che đậy đi tất cả thanh âm vốn có.

Những tên thuộc hạ của Lôi Minh Vũ còn chưa kịp hành động, một cỗ uy áp bàng bạc từ phía trên lâu các bao phủ xuống dưới, nặng nề như thái sơn, uy nghiêm như trời cao, ép đến mấy ngàn tên thiên kiêu giật mình. Cứ mặc cho uy áp này không có tính uy hiếp với bọn hắn, tuy nhiên, uy thế của đối phương thực sự là lớn lắm, để cho những vị tuổi trẻ tuấn kiệt này không thở ra hơi, sắc mặt biến đổi, mồ hôi chảy ròng ròng.

“Tam… Tam phẩm … Đại… Đại tu sĩ.” Không biết có một vị tuổi trẻ nào đó hốt hoảng nói ra, giọng nói mang theo một chút run run.

Đừng nhìn bọn hắn là tuổi trẻ thiên kiêu, tại Đại Càn Vương triều phong quang vô hạn. Thế nhưng, niên kỷ bọn hắn còn quá nhỏ, tích lũy không đủ sâu, tu vi không đủ cao, đứng trước mặt tiền bối, bọn hắn vẫn là nhỏ bé không chịu được. Nhị phẩm tu sĩ, tại trước mặt Tam phẩm Đại tu sĩ chính là như thế yếu ớt. Hơn nữa, chủ nhân của thanh âm kia còn không phải là Tam phẩm tu sĩ thông thường.

Mấy tên hộ vệ của Lôi Minh Vũ trong nháy mắt bị áp chế trở về. Bản thân chủ nhân của bọn hắn cũng sắc mặt trắng bệch, không còn một giọt máu, hai đầu gối run lẩy bẩy, ngồi phịch xuống ghế, bộ dáng không còn một chút khí phách nào cả. Duy chỉ có bản thân Tô Thần vẫn đứng đó, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt không gì sánh được kiên nghị. Mặc cho khí thế của đối phương kinh khủng như dòng thác dội xuống từ ba ngàn trượng, hắn vẫn đón đỡ lấy không run rẩy, tựa như một cây trường thương đỉnh thiên lập địa, không quản ngại chông gai, đứng thẳng, vươn mình về phía trước không chịu khuất lùi.

Ngay cả ở bên trong lầu các, vị Tam phẩm Đại tu sĩ kia cũng phải kinh ngạc trước ý chí của kẻ này, tầm mắt không khỏi nhìn nhiều thêm một chút.

Cùng lúc đó, chén rượu trong tay Trần Nguyên hơi dừng lại. Kể từ khoảnh khắc vị kia Tam phẩm tu sĩ phô diễn khí thế, hắn ngay lập tức nhận ra thân phận của đối phương.