Cầu Đạo

Chương 258: Phục Ma tông



Quá trình tra hỏi tiếp theo diễn ra tương đối thuận lợi. Từ lời của Liễu Yên, Trần Nguyên biết rằng, các nàng nhận được Nguyệt Nhi khi còn là Oán Linh như là con át chủ bài cuối cùng, không vào đường cùng thì không thể sử dụng. Bởi vì nhiệm vụ thất bại, Từ Tuyết Nguyệt còn sống mà Oán Linh cũng bị mất, thậm chí, bết bát hơn là Oán Linh còn không rõ tung tích. Năm người Liễu Yên phải chịu trừng phạt hà khắc đến từ Phục Ma tông.

Trần Nguyên cũng hỏi ra, Phục Ma tông là một thế lực rất lớn tại Nam Hoàng vực. Lớn đến bao nhiêu thì không phải cấp độ thành viên như Liễu Yên có thể biết được. Các nàng chỉ biết rằng, ở mỗi một Châu trong hai mươi Châu thuộc cương vực con người chiếm lĩnh tại Nam Hoàng vực đều có cái bóng của Phục Ma tông. Thanh Châu cũng như vậy. Chỉ là một chi nhánh Phục Ma tông tại Thanh Châu cũng rất lớn, tu sĩ đông đảo, thế lực phân bố rộng khắp, len lỏi khắp mọi nơi, từ cổ thế gia, Vương triều cho đến các tông môn đều, hoặc ít hoặc nhiều, có lực lượng tình báo của bọn hắn.

Thực lực của Phục Ma tông tại Thanh Châu đặc biệt mạnh, chí ít ở trong mắt Liễu Yên chính là như vậy. Thanh Châu Phục Ma được chia thành mười hai phân đường, mỗi một phân đường gồm một vị đường chủ, ba vị đường phó cùng năm đến tám vị hộ pháp. Mỗi một người này, không ai không sở hữu tu vi đứng hàng Ngũ phẩm Chân nhân tầng thứ. Đặc biệt là đường chủ, tu vi chí ít tại Ngũ phẩm tầng bốn trở lên. Cho nên nói, mỗi một phân đường của Thanh Châu Phục Ma tông sở hữu Ngũ phẩm Chân nhân có đến trên dưới mười vị; lại có thêm một vị Ngũ phẩm Chân nhân trung kỳ đường chủ, thực lực của mỗi phân đường này còn mạnh hơn khá nhiều so với một Vương triều thông thường như Đại Càn Vương triều hay Đại Nguyên Vương triều. Ấy là còn chưa kể đến phía dưới mười mấy vị Ngũ phẩm Chân nhân này, mỗi một đường còn có hàng trăm, thậm chí vượt quá một ngàn Tứ phẩm Thượng nhân. Ấy chỉ là một phân đường. Toàn bộ Thanh Châu Phục Ma tông, bao quát mười hai phân đường cộng lại, tổng số Ngũ phẩm Chân nhân vượt quá một trăm vị, Tứ phẩm Thượng nhân càng là chạm đến con số một vạn.

Và đứng cao nhất, áp đảo phía trên hơn một trăm vị Ngũ phẩm Chân nhân, một vạn vị Tứ phẩm Thượng nhân, quyền hành bao quát mười hai phân đường, còn có một vị Phân đà Tông chủ, ba vị Phân đà Phó tông chủ cùng với mười vị Phân đà Trưởng lão. Những người này tu vi chí ít đã đạt đến Ngũ phẩm trung kỳ; đặc biệt là bốn vị Phân đà Tông chủ và Phân đà Phó tông chủ, tu vi càng là hư hư thực thực đạt tới Ngũ phẩm hậu kỳ.

Đứng tại góc nhìn của Liễu Yên, một cái vốn chỉ là Tam phẩm hậu kỳ tu sĩ, Phục Ma tông sao mà kinh khủng. Đừng nói là một cái Đại Càn Vương triều; cho dù là mười lăm, hai mươi cái Đại Càn Vương triều buộc chung vào một chỗ, bọn hắn cũng không có lực lượng chống lại Thanh Châu Phục Ma tông. Nên nhớ, Đại Càn Vương triều có hay không đi ra Ngũ phẩm tầng ba Chân nhân cũng là một vấn đề.

Bản thân năm người Liễu Yên đến từ Hắc Diện đường. Năm người các nàng thuộc điều khiển trực tiếp của một tên Tứ phẩm tầng năm Thượng nhân, xưng là Thiên Quỷ Thượng nhân. Oán Linh mà năm người bọn hắn có được cùng là từ Thiên Quỷ Thượng nhân giao cho; còn về nguồn gốc sâu xa hơn, các nàng không biết được. Nhiệm vụ của các nàng chỉ là tiếp nhận mệnh lệnh và thực thi. Ở đây, hỏi thứ không nên hỏi là một điều cấm kỵ; biết thứ không nên biết chỉ khiến cho cái chết đến càng gần. Bởi vậy, bọn người Liễu Yên chưa từng hỏi thăm nhiều về nguồn gốc của Oán Linh, càng không quan tâm, rốt cuộc đến tận cùng là ai nuôi dưỡng ra thứ tạo vật báng bổ này.

"Xem ra, muốn tẩy đi chấp niệm của Nguyệt nhi chỉ có thể bắt đầu từ Thiên Quỷ Thượng nhân." Trần Nguyên ngay lập tức nghĩ đến.

Thế là, hắn hỏi thăm về người này. Đáng tiếc, ngay cả vị trí hắn ở đâu, Liễu Yên cũng không biết được. Mỗi lần cần gặp mặt để giao phó mệnh lệnh hay kiểm kê thu hoạch, đều là hắn sẽ chủ động gặp mặt năm người các nàng. Địa điểm và thời gian đều là hắn chỉ định, tính chất tương đối ngẫu nhiên. Hành tung cụ thể của hắn, bọn người Liễu Yên chưa bao giờ biết được.

Bất quá, Liễu Yên khẳng định rằng, Thiên Quỷ Thượng nhân có đến chín thành là đang ẩn náu tại Đại Càn Vương triều. Mười năm trở lại đây, nhiệm vụ mà các nàng nhận được đều trực tiếp hoặc giá tiếp liên quan đến Đại Càn Vương triều. Trong thời gian này, địa điểm mà năm người các nàng và hắn gặp nhau đều thuộc về lãnh địa Đại Càn.

Mặt khác, Trần Nguyên cũng hỏi ra, ra lệnh trực tiếp cho Thiên Quỷ Thượng nhân phía trên là một tên hộ pháp của Hắc Diện đường, Bích Phượng Chân nhân. Nữ nhân này mới thành tựu Ngũ phẩm Chân nhân hơn một trăm năm, thực lực tại Ngũ phẩm Chân nhân đứng ở hàng thấp nhất, tu vi thực sự của nàng nhiều nhất chỉ là Ngũ phẩm tầng một trung kỳ, khoảng cách Ngũ phẩm tầng hai còn rất xa. Dựa theo Liễu Yên suy đoán, sự hiện diện của Thiên Quỷ Thượng nhân tại Đại Càn Vương triều đại biểu cho Bích Phương Chân nhân muốn nhúng tay vào nội bộ Đại Càn; rất có thể, phía sau còn là kế hoạch can thiệp vào Đại Càn Vương triều tranh đoạt ngai vị. Thông tin chi tiết hơn đã không phải là cấp độ Liễu Yên những nhân vật như vậy có thể tiếp xúc đến. Đây hết thảy vẫn là suy đoán của các nàng.

“Một câu hỏi cuối cùng.” Trần Nguyên bình thản nói: “Vị trí chính xác của Thanh Châu Phục Ma tông và mười hai phân đà của nó.”

Trần Nguyên suy nghĩ rất thẳng thắn: Nếu như hắn không thể tìm đến Thiên Quỷ Thượng nhân, vậy thì trực tiếp tìm đến tận hang ổ của bọn chúng. Đây là điều mà trước sau hắn đều phải làm, bất luận hắn có bắt được Thiên Quỷ Thượng nhân hay không.

Về phần thực lực của Thanh Châu Phục Ma tông mà tại trong mắt Liễu Yên là con quái vật vô cùng kinh khủng mà nàng kính sợ như thần minh, ở Trần Nguyên xem ra liền không gì hơn cái này. Có lẽ toàn bộ Phục Ma tông, thế lực vẫn còn ẩn mình ngoài kia, Trần Nguyên còn không có căn cứ đánh giá chính xác. Thế nhưng, chỉ là Thanh Châu Phục Ma tông, chỉ là Ngũ phẩm hậu kỳ Chân nhân, còn chưa đủ để khiến hắn e ngại. Đừng nói là Ngũ phẩm Chân nhân tầng thứ, cho dù là Băng Ngọc Chân quân cấp bậc này Lục phẩm Chân quân sơ kỳ cũng xa xa chưa đủ mạnh để tạo nên sức uy hiếp đối với hắn.

Đổi lại là Liễu Yên, nàng nghe hắn hỏi như vậy thì khẽ giật mình. Thế rồi, giống như nghĩ đến điều gì, ánh mắt của nàng trở nên khiếp sợ không gì sánh bằng nhìn về phía Trần Nguyên, bỏ mặc cỗ uy áp kinh khủng tựa như vạn tòa núi lớn đè nặng lên đôi vai của nàng.

Ở đây không có người ngốc. Hiểu Mộng trước đó vẫn còn khiếp sợ đến cực điểm trước nội tình kinh khủng của Phục Ma tông. Thực lực của bọn hắn đã xa xa vượt qua tưởng tượng của nàng. Thế nhưng, nghe đến câu hỏi của Trần Nguyên, sự khiếp sợ nhanh chóng biến thành kinh hoảng. Ánh mắt của nàng nhìn về phía Trần Nguyên một lần nữa thay đổi.

Đáng tiếc, Liễu Yên biểu cảm chỉ thoáng qua sự khiếp sợ ban đầu, sau đó nhanh chóng chuyển biến thành tiếc nuối. Nàng khẽ lắc đầu, thanh âm hơi thấp, đáp: “Vãn bối không biết. Phục Ma tông xưa nay bảo thủ bí mật cực kỳ nghiêm ngặt, đặc biệt là thông tin tình báo quan trọng, trong đó bao quát nội tình chân chính của nó cùng với vị trí chính xác của các căn cứ. Lấy cấp bậc tu vi của vãn bối, không luận đến trụ sở của Thanh Châu Phục Ma tông, dẫu là căn cứ của Hắc Diện đường, vãn bối cũng chưa từng đặt chân vào. Thành viên của Phục Ma tông, chỉ có Tứ phẩm Thượng nhân tu vi trở lên, chức vụ đạt và độ tín nhiệm đạt được độ cao nhất định, mới có quyền hạn biết đến vị trí chính xác của căn cứ.”

Nguyên lai, Phục Ma tông, bởi mục đích tồn tại và tác phong làm việc của nó, đắc tội rất nhiều phe thế lực. Trên cơ bản, hầu hết mọi thế lực mặt nổi được xưng là 'Chính đạo' đều giữ thái độ thù địch với Phục Ma tông. Phục Ma tông có mạnh hơn nữa cũng không có cách nào lấy sức đơn độc chống lại cả thế giới. Cho nên, bọn hắn xưa nay hành động luôn lén lút, ẩn mình trong bóng tối, tránh khỏi ánh mắt người đời. Nếu không, lấy thực lực của bọn hắn, can thiệp vào nội bộ quyền lực của Đại Càn Vương triều sẽ không phải ẩn nấp đến thế.

Đến nỗi bọn người như Liễu Yên, tu vi thuộc về hàng Tam phẩm, nếu như không thuộc về trường hợp đặc thù, không lập xuống công lao to lớn, thì nhiều nhất chỉ có thể coi là thành viên ngoại vi, là thứ công cụ mà Phục Ma tông sử dụng mà có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.

Trần Nguyên khẽ gật đầu, coi như tiếp nhận câu trả lời của Liễu Yên. Hắn không tiếp tục đặt câu hỏi. Trong thoáng chốc, không gian lâm vào trong yên tĩnh lạ thường. Ngay cả cỗ khí thế kinh khủng và mênh mông như cả một đại dương đè lên Liễu Yên và Hiểu Mộng cũng vô thanh vô tức rút lui. Một nháy mắt này, cả hai bỗng nhiên cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, thể nội linh lực vận chuyển trôi chảy, toàn thân không còn chịu bất cứ áp lực nào. Thay đổi đến quá nhanh khiến cả hai không quá quen thuộc. Một loại cảm giác dễ chịu tựa như vũ hóa thành tiên chiếm cứ toàn bộ tâm trí và thân thể hai vị mỹ nhân quốc sắc thiên hương. Chỉ bất quá, hai vị mỹ nhân này đều không dám đứng thẳng. Gương mặt các nàng cúi gằm xuống đất, biểu cảm vừa có lo lắng lại có hoảng sợ. Lực lượng mà Trần Nguyên bày ra trước mắt các nàng đơn giản là quá kinh khủng, kinh khủng để các nàng không nhấc lên nổi một tia ý chí phản kháng.

Ngược lại, Trần Nguyên Bá không biết từ lúc nào đã ngồi xuống một bên ghế cách bọn người Trần Nguyên chừng một trượng. Trong tay nàng là ly trà thơm nức mũi mà Hiểu Mộng pha cách đó không lâu. Ánh mắt nàng tràn đầy ý cười, khóe miệng nàng hơi cong nhìn Trần Nguyên làm hết thảy mà chưa từng can thiệp, cũng chưa từng nói một lời. Trần Nguyên Bá hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ một người qua đường khách quan quan sát.

Thật lâu, Trần Nguyên mới bình thản nói: “Liễu Yên?”

“Vâng, có… có vãn bối tại.” Liễu Yên đáp lại. Chỉ là, hai vai nàng khẽ run, giọng nói ngập ngừng cùng thể nội linh lực chấn động đã minh chứng rõ ràng hiện tại, nàng có bao nhiêu hốt hoảng cùng sợ hãi. Nàng thậm chí còn chưa từng dám ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của đối phương. Đây là uy thế tuyệt đối của kẻ mạnh mà cho đến giờ phút này, nàng không dám mạo phạm.

“Đã đến lúc, chúng ta nên kết thúc nhân quả.” Trần Nguyên nói tiếp. Thanh âm của hắn vẫn như cũ thanh thản như thể trình bày một điều hiển nhiên.

Lần này, thân thể của Liễu Yên đã kịch chấn. Sắc mặt của nàng trắng nhợt, Hai bàn tay trắng, thon dài, nắm thật chặt trong ống tay áo. Nỗi sợ hãi trong lòng nàng chưa bao giờ nhiều đến như thế. Không phải là đạo tâm của Liễu Yên chưa đủ mà là khi đối mặt với phán quyết của cuộc đời, liên hệ trực tiếp tới tính mạng của bản thân, chỉ cần còn là người đều sẽ sợ hãi. Không phải sao? Sợ hãi là bản năng sinh tồn cơ bản nhất, nguyên thủy nhất của bất kỳ sinh vật nào. Bởi có sợ hãi mới có động lực thúc đẩy cho sự tiến hóa mà mạnh lên.

Thế nhưng, Liễu Yên rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh. Khí tức trên thân nàng dần ổn định trở lại. Bằng tất cả dũng khí và sự can đảm còn sót lại, nàng ngẩng đầu, hướng gương mặt tuyệt mỹ, vũ mị có thể mê hoặc hầu hết nam nhân, nhìn thẳng lên Trần Nguyên, chính diện đối mặt với hắn. Nàng chân thành nói: “Thưa tiền bối, vãn bối có mắt không tròng, trước đây mạo phạm tiền bối, vãn bối cam nguyện chịu phạt. Chỉ là, Hiểu Mộng đứa bé này không hề liên quan chút nào đến sự kiện này. Nàng cũng không thuộc về Phục Ma tông, càng chẳng biết chút nào về sự tình lần này. Mong tiền bối giơ cao đánh khẽ, thả cho Hiểu Mộng một đường sống.”

Trần Nguyên nghe vậy, theo bản năng nhìn sang thiếu nữ cách đó không xa. Lúc này, nàng cũng nhìn lên, gương mặt cũng một dạng trắng bệch, bờ môi run run trong sự sợ hãi khó mà khống chế. Trong ánh mắt hết nhìn qua Trần Nguyên lại nhìn về phía cô cô của nàng, sự bi thương, hoảng hốt, sợ hãi, bất lực và tuyệt vọng hòa lẫn với nhau, phức tạp vô cùng.

Trần Nguyên khẽ gật đầu, đáp ứng: “Nàng không thiếu nợ ta nhân quả, ta không có lý do để làm khó nàng.”

Đạt được câu trả lời chắc chắn, hai vai Liễu Yên buông lỏng, nội tâm của nàng giống như trút đi một gánh nặng vô hình nào đó. Biểu cảm trên gương mặt nàng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Nàng cảm kích nói, là chân thật cảm kích: “Đa tạ tiền bối.”

“Đi thôi.” Trần Nguyên nói. Đồng thời, hạo nhiên chính khí từ trên thân hắn dâng trào như một đợt thủy triều không gì ngăn cản. Kiếm ý sắc bén cộng minh, không reo vang quanh thân hắn như một bản hòa ca chết chóc và diệt vong. Một lưỡi hạo nhiên kiếm ngưng tụ lại, mang theo uy thế đủ để trảm xuống một tôn Tứ phẩm Thượng nhân lơ lửng giữa không trung, lấp lánh dưới ánh trăng thê mỹ, mang theo phán quyết của tử thần.

“Cô cô…” Hiểu Mộng thất thanh hét lớn trong sự tuyệt vọng.

Nàng đã làm ra lựa chọn. Bỏ mặc thực lực kinh khủng của đối phương, bỏ mặc uy thế thế cả trời xanh áp xuống từ trên thân đối phương. Nàng muốn liều mạng. Dẫu biết rằng, việc làm của nàng là vô ích, nàng không thể không động. So với việc bất lực đứng đó và nhìn cô cô chết đi, để Hiểu Mộng cùng một chỗ bồi tiếp cô cô khiến nội tâm nàng dễ chịu hơn nhiều.

Chỉ là, Hiểu Mộng còn chưa kịp hành động, thanh Hạo Nhiên kiếm Trần Nguyên vừa mới ngưng tụ đã bị một cỗ lực lượng khủng bố khác đánh tan thành hư vô trong nháy mắt. Cùng lúc, khí thế trên người Trần Nguyên Bá mỗi lúc một nhấc lên, mỗi lúc một thịnh vượng, tựa như một vì sao lúc nào cũng sẵn sàng bùng nổ, phô diễn ra thứ ánh sáng huy hoàng, chói lọi và mãnh liệt nhất trong cả bầu trời, lấn áp và áp đảo hết thảy mọi thứ.